Nguyệt Hiểu vừa về tới nhà thì thấy tất cả mọi người trên dưới già trẻ lớn bé đều mỉm cười với Nàng thật tươi, dáng cười của họ thật khả nghi.
"Này, sao mọi người cứ nhìn chằm chằm tôi thế???!!" Nguyệt Hiểu âm thầm cảm thấy khó hiểu, bị nhiều ánh mắt chỉa thẳng vào người làm cho Nàng thật sự không được tự nhiên tý nào, bất giác Nàng lùi về sau vài bước.
"Quận mã gia." Đông Nhi đang bị những người khác dồn vào trong một góc, nhưng cô vẫn nghe được tiếng của Nguyệt Hiểu.
"Đông Nhi!! Sao em lại ở đây?" Nguyệt Hiểu kinh ngạc mở mắt thật to vì sự xuất hiện bất ngờ của Đông Nhi, dụng cụ vẽ tranh mới mua về bất giác rơi vãi trên mặt đất.
"Em và quận chúa đến tìm ngài, ngài vẫn chưa gặp quận chúa sao?" Đông Nhi nghi ngờ hỏi, câu nói này như viên đá nhỏ rớt xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm cho thâm tâm của Nguyệt Hiểu không khỏi rung động.
"Quận chúa..... tới đây??" Lượng Vũ đến tìm Nàng sao? Nàng không có nghe lầm chứ?!!
"Nguyệt thiếu gia, tiên nữ của người đã được lão gia phu nhân và Tinh thiếu gia dẫn đến biệt viện phía sau hoa viên rồi ạ."
Người thật thà như Đại Ngốc rốt cục lên tiếng trước, hắn đem tất cả mọi chuyện phát sinh trong nhà, từng chuyện từng chuyện một kể lại cho Nguyệt Hiểu nghe.
Chưa kịp để hắn dứt lời, Nguyệt Hiểu đã nhanh chóng phóng nhanh như bay về phía biệt viện phía sau nhà. Khi Nàng nhìn thấy lão cha lão nương và Tinh Hiểu đều mỉm cười chỉ tay vào thư phòng của bản thân, trái tim Nàng đập loạn nhịp.
Hết cách, Nguyệt Hiểu chỉ có thể nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, bóng dáng quen thuộc, đây không phải người con gái Nàng ngày nhớ đêm mong sao? Nàng ấy đang đứng trước mặt Nàng:
"Quận chúa......" Thật là nàng sao? Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ.
Nguyệt Hiểu đưa tay lên dụi mắt thật mạnh, chớp mắt liên tục sợ rằng bản thân đang gặp phải ảo giác như những lần trước mà thôi, cứ như vậy hết lần này tới lần khác Nàng mới xác nhận trước mắt Nàng là người con gái bản thân ngày nhớ đêm mong chứ không còn chỉ là ảo ảnh thoáng qua!!!
Nàng ấy có dung nhan tuyệt thế, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười dịu dàng hớp hồn bất cứ ai nhìn thấy, đôi mắt nàng như chứa đựng vạn vì tinh tú, và nó đang ôn nhu mà thâm tình nhìn thẳng về phía Nàng.
"Nguyệt Hiểu, rốt cục thiếp cũng tìm thấy chàng rồi." Thiếp đã tìm thấy được bảo vật mà thiếp vô tình đánh rơi.
Nguyệt Hiểu ngây ngốc đứng đơ ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lượng Vũ, tim nhảy liên hồi như trống dồn trong lồng ngực, Nàng rất vui vì quận chúa thật sự đến tìm Nàng:
"Quận chúa........." nàng có biết tôi nhớ nàng nhiều đến thế nào không??!!
Khi đêm khuya thanh vắng, trong cái tĩnh lặng của đêm đen ấy, dù không có bất cứ âm thanh xô bồ nào nhưng Nguyệt Hiểu lại chẳng thể nào an tâm đi vào giấc ngủ, bởi vì Lượng Vũ không có bên cạnh Nàng.
Nỗi cô đơn không có Lượng Vũ bên cạnh, cứ từng đêm từng đêm dâng trào trong lòng Nàng, vắng lặng tĩnh mịch, còn đâu tiếng cười nói hôm nao, còn đâu thanh âm âu yếu chìu chuộng.
Cái lạnh rét buốc của đêm đông như càng thêm thấu xương khi chẳng còn đâu vòng tay ấm áp, chẳng còn đâu cái ôm nhẹ nhàng nhưng thấm đẫm yêu thương. Xa lắm rồi một thời tay trong tay để đôi trái tim yêu cùng chung nhịp đập, Nàng nhớ Lượng Vũ tha thiết......
Nàng và Lượng Vũ dù xa cách đôi nơi, khoảng cách từ Tô Châu đến kinh thành nói xa không xa nói gần cũng không phải quá gần, nhưng chưa lần nào Nàng dám len lén trở lại kinh thành để trộm nhìn Lượng Vũ dù chỉ là trong phút chốc.
Nàng sợ!! Sợ sẽ yếu lòng mà ôm chặt lấy người mình yêu, sợ sẽ lưu luyến không thể xa rời, sợ hại nàng thân bại danh liệt. Lượng Vũ của Nàng, Thần Hi của Nàng là một viên minh châu tuyệt mỹ giữa chốn cung vàng điện ngọc. Cân quắc không thua một đấng tu mi nào. Tài hoa của nàng, danh tiếng của nàng không nên bởi vì một vết nhơ nào làm hoen ố.
Vậy nên Nàng không thể nào khác hơn là gửi gắm tâm tình của bản thân trong từng bức họa. Nàng không giỏi như Lượng Vũ văn thao vũ lược, càng không thể cầm kỳ thi họa mỗi thứ tinh thông như nàng. Nhưng cái Nàng không thiếu chính là thời gian. Nàng có thể học, một bức không ra hình nàng họa hai bức, hai bức không ra ảnh Nàng họa ba bốn rồi chục rồi trăm. Nàng cố gắng khắc họa Lượng Vũ của Nàng một cách rõ nét nhất, từng nụ cười từng cái nhíu mày. Đem tương tư gửi nơi họa bút, để tấm chân tình họa nên người yêu thương.
"Quận chúa, sao nàng lại tới đây? Đáng ra lúc này nàng phải ở kinh thành !!??"
"Bởi vì chàng ở nơi này, nên thiếp mới tới đây." Đôi mắt xinh đẹp lấp lánh như ngàn vì tinh tú của nàng nhìn chằm chằm Nguyệt Hiểu, tựa như muốn đem hết nỗi tương tư dày xéo nàng trong một năm qua bù đắp lại.
Nghe lời nói tâm tình thốt ra từ người con gái mình yêu, đáy lòng Nguyệt Hiểu ấm áp đến lạ thường, một năm xa cách, nỗi nhớ mong khắc khoải của Nàng , Lượng Vũ cũng như Nàng, mong ngóng về một bóng hình trong tim.
"Quận chúa." Thấy được nàng, tôi rất vui, tôi cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất thế gian.
"Nguyệt Hiểu, lẽ nào...... chàng không muốn nhìn thấy thiếp sao?" Lượng Vũ cố ý nói đùa, nhưng câu nói này của nàng khiến cho Nguyệt Hiểu kích động hoảng hốt.
"Sao lại có thể!!!" Nguyệt Hiểu không chút suy nghĩ, lớn tiếng phản đối câu hỏi của Lượng Vũ.
Nghe thấy đáp án của Nguyệt Hiểu, khóe môi của Lượng Vũ bật ra một nụ cười duyên dáng, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Hiểu. Nơi đó giờ đây chỉ chứa đứng duy nhất bóng hình nàng mà thôi.
Nguyệt Hiểu nhìn thấy nụ cười của Lượng Vũ, si mê ngây ngốc cả tâm hồn, Nàng vô thức bước về phía trước vài bước, đến khi chỉ còn cách Lượng Vũ chừng hai ba bước chân thì Nàng dừng lại, ánh mắt rối rắm lại bức rứt đến đỏ hoe. Hai người các Nàng, gần trong gang tấc nhưng sao như xa các cả biển trời.
Lượng Vũ đương nhiên hiểu được khúc mắc trong lòng Nguyệt Hiểu, vì vậy nàng bước tới trước một bước:
"Chàng từng thưa chuyện với mẫu phi rằng chàng phải rời khỏi phủ Sở quận vương bởi vì chàng không muốn liên lụy tới thiếp, liên lụy tới gia đình thiếp. Nếu như thân phận quận chúa kia là rào cản ngăn cách đôi ta....vậy thiếp thà rằng từ bỏ phong hào Thần Hi, trở thành một nữ tử bình thường mang tên Trầm Lượng Vũ để tìm đến phu quân của mình. "
Nói xong Lượng Vũ tiếp tục bước bước thứ hai về phía Nguyệt Hiểu:
"Mẫu phi còn nói, bởi vì chàng nghĩ rằng bản thân không thể làm thiếp hạnh phúc, vì vậy chàng lựa chọn buông tay, lựa chọn chạy trốn tình cảm của chúng ta. Thế nhưng chàng có từng hỏi thiếp không, chàng có hiểu không Nguyệt Hiểu??chàng chính là hạnh phúc của thiếp. Không có chàng, thiếp chẳng còn là chính mình, không có chàng thì dù thiên hạ ngoài kia có tung hô thiếp vang dội như thế nào, hoàng thượng có ban thưởng cho thiếp trọng đại như thế nào, thì mọi thứ trong cuộc sống của thiếp cũng không thể trọn vẹn, mọi thứ chẳng hề viên mãn. Nó thiếu đi chàng, chàng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của thiếp. Chàng hiểu không.!!!!"
Nghe được lời tâm tình của Lượng Vũ dành cho mình, nước mắt của Nguyệt Hiểu bất giác tuông rơi. Lượng Vũ ôn nhu bước bước thứ ba tới trước mặt Nguyệt Hiểu.
"Nguyệt Hiểu, thiếp yêu chàng, chàng biết không? Còn chàng, chàng vẫn còn yêu thiếp chứ?"
"Yêu, rất yêu, cuộc đời Phong Nguyệt Hiểu chỉ yêu duy nhất một mình nàng thôi, chỉ yêu một mình Trầm Lượng Vũ mà thôi." Có trời mới biết Nàng đã sớm yêu quận chúa, yêu đến không thể nào kềm chế yêu đến vô pháp vô thiên, thế nhưng việc làm của Dạ Hiểu làm cho Nàng lùi bước ...
"Nếu chúng ta đều yêu lẫn nhau, chàng có nguyện ý cũng thiếp nắm chặt tay cùng nhau đi suốt cuộc đời không?"
Lượng Vũ lấy phong thư mà Sở vương phi đưa cho nàng, mở ra cho Nguyệt Hiểu nhìn xem.
Nguyệt Hiểu xem xong phong thư, nước mắt rơi như mưa nhưng khóe môi cũng không quên mỉm cười thật tươi:
"Tôi nguyện ý, Lượng Vũ, tôi nguyện ý. Cả đời này tôi nguyện ý cùng nàng, chấp tử tay dữ tử giai lão, đời đời kiếp kiếp vĩnh kiếp không bao giờ phân ly."
Nói xong, Nguyệt Hiểu nhanh chóng ôm chặt lấy Lượng Vũ, Lượng Vũ cũng mỉm cười, nơi khóe mắt chảy ra một giọt lệ hạnh phúc. Hơi ấm quen thuộc mà nàng nhớ mong..... <rốt cục thiếp cũng tìm thấy chàng rồi, Nguyệt Hiểu>
Phong thư kia, theo gió thổi bay, nó đáp xuống trong tay Phong Tinh Hiểu:
"Quận chúa:
Ta là Phong Dạ Hiểu, mãi cho đến hôm nay bệnh tình của ta mới có tiến triển khả quan, trong khoảng thời gian này thực sự là làm khó ngươi rồi. Để bù đắp hết mọi thương tổn và tổn thất mà ta mang đến cho ngươi trong một năm trở lại đây, ta quyết định đem Tiểu tam nhà chúng ta hứa cho ngươi, mong muốn ngươi có thể tiếp phần đại lễ này của ta."
_________________