Chương 7
" Chủ tử, rốt cục tại sao mà người lại bị thương, không phải người luôn cẩn thận chăm sóc chính mình sao? Huống chi người rất sợ đau, làm thế nào người bị thương nặng như vậy mà tôi đứng bên ngoài không nghe được tiếng la hét của người?"
Khi băng bó xong vết thương của Nguyệt Hiểu , Thị Nguyệt mới chậm rãi mở miệng hỏi Nguyệt Hiểu lúc nãy trong hôn phòng đã xảy ra chuyện gì.
Phong Nguyệt Hiểu nhíu mày , suy nghĩ muốn nói ra hết những uất ức Nàng phải chịu cả đêm hôm qua, nhưng nên nói như thế nào cho Thị Nguyệt hiểu đây? Nói như thế nào mới tốt đây?
Không lẽ nói Nàng bị nữ nhân ác ôn kia điểm huyệt, đứng ngủ suốt cả đêm, lại còn phải nhìn nàng gối ấm nệm êm ngủ.....Ô ô ức hận mà đã vậy sáng sớm còn bị nàng lấy đao nhỏ cắt tay lấy máu làm lạc hồng, đúng là ác phụ.
Thị Nguyệt thấy Phong Nguyệt Hiểu không nói lời nào, lại còn nhíu mặt nhăn mày thì cho rằng Nàng không muốn giải thích.
" Chủ tử không muốn nói cho Thị Nguyệt biết thì thôi, Thị Nguyệt cũng không cưỡng cầu làm chi? "
" Không phải. " Nguyệt Hiểu rất nhanh phản bác, Nàng không phải không muốn nói mà là không biết nói sao cho phải.
Nhìn phản ứng Phong Nguyệt Hiểu, Thị Nguyệt cũng nhanh chóng thả được tảng đá trong lòng, trên trán cũng không còn nhíu chặt chân mày nữa. Nàng cảm thấy an tâm hơn được một chút :
" Chủ tử không cần khẩn trương như thế, tôi là Thị Nguyệt của người, người nói cái gì tôi cũng sẽ tin tưởng người."
Phong Nguyệt Hiểu ngẫm lại cũng đúng, liền một chuyện rồi một chuyện đem tất cả uất ức tối hôm qua Nàng phải chịu nói cho Thị Nguyệt nghe. Nàng như muốn đem hết mọi sự dồn nén trong lòng ra làm nũng với Thị Nguyệt.
Thật sự có thể như Nguyệt Hiểu nói, Thị Nguyệt vừa là tỳ nữ vừa là đại phu vừa như tỷ tỷ cho Nguyệt Hiểu dựa vào làm nũng!!!!
Thị Nguyệt nghe xong mọi chuyện do Nguyệt Hiểu kể, trong lòng nàng đối với Quận chúa Thần Hi cũng có chút ít hiểu biết, có thể lý giải một số việc làm của nàng.
" Chủ tử, tại nhà họ Phong người sợ người nào nhất?"
Phong Nguyệt Hiểu lập tức mở miệng trả lời, dáng vẻ không thua kém gì khi bị Lượng Vũ khi dễ.
" Đương nhiên là người mà tỷ sùng bái nhất, cái người không có lương tâm nhị tỷ Dạ Hiểu !"
Nghe được Nguyệt Hiểu trực tiếp nói vậy, Thị Nguyệt nhất thời ngượng ngùng. Ai biểu tiểu thư Dạ Hiểu vừa đẹp trai lại thông minh, mọi chuyện đều không thể làm khó được nàng, hỏi sao Thị Nguyệt không sùng bái nàng cho được.
" Trong khoảng thời gian ở chung với quận chúa, nếu không muốn có chuyện không hay xảy ra người tốt nhất nên đối xử với quận chúa giống như là nhị tiểu thư, miễn cho họa từ trên trời giáng xuống."
Những lời này Thị Nguyệt nói ra đa phần là do nàng tích góp những kinh nghiệm trong quá trình ở chung với Dạ Hiểu.
Đó cũng không phải việc hiển nhiên sao, quận chúa nói cái gì Nàng đâu dám làm trái, chỉ có phục tùng, mà không chỉ vậy còn phải nịnh hót nàng vài câu, ai kêu nàng là lão đại của Nàng làm chi? Thật không muốn giống hôm qua bị một thanh kiếm sắt bén kề cổ đâu.
Sợ rằng lần sau nếu Nàng còn có gan chọc giận nữ nhân ác ôn đó nữa thì mạng nhỏ của Nàng khó mà bảo toàn.
" Huhu lão cha lão nương biết vậy tôi nghe lời hai người ngoan ngoãn ở nhà."
Hơn nữa Nàng đánh không lại quận chúa, đẹp thì không cần nói, dù Nguyệt Hiểu có chút tự kỉ, thấy mình đẹp nhưng làm sao so với tuyệt thế hồng nhan mà người trong kinh thành gọi là kinh thành đệ nhất nữ nhân tài kia chứ!
Thân phận thì càng không cần nói, Nàng chỉ có một chức quan biên tu nhỏ nhoi ở viện Hàn Lâm, còn nàng ta thì trước khi sinh ra đã được phong làm quận chúa Thần Hi, con nhà dòng dõi hoàng gia...
Thảo nào có người nói, người so với người thì chỉ tức chết người !
Đối mặt quận chúa, Nàng ngoại trừ thở dài, còn lại cũng chỉ có thể thở dài.
------------------------------------------------------------
Phong hào Thần Hi, là từ khi nàng còn trong bụng mẹ đã có, do chính tay hoàng thượng ban thưởng tên này.
Ngoại trừ biểu hiện với bên ngoài việc Sở quận vương được hoàng thượng tin yêu, thâm đắc thánh ân, còn một nguyên nhân khác cũng không kém đó là Sở Vương phi là muội muội duy nhất của đương kim Hoàng hậu.
Đây quả thật là song trọng quan hệ, mặc dù Thần Hi tuy chỉ là một quận chúa, nhưng nàng so với rất nhiều công chúa còn được sủng ái nhiều hơn. Như trân châu phủng trong tay của hoàng gia.
Hơn nữa nàng từ nhỏ đã trời sinh thông minh, hành sự khéo léo, do mẫu phi của nàng mang bệnh trong người thân thể không khỏe nên mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ đều do một tay nàng gánh vác. Vì vậy thái độ của gia tướng trong vương phủ cũng rất kính trọng nàng, không dám có chút xem thường.
Thế nhưng... Vô luận nàng ưu tú như thế nào, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trong mắt cha mẹ nàng là một đứa con hiếu thảo, trưởng thành sớm, hiểu chuyện.
" Vũ Nhi, sao chỉ có một mình con đến đây ? " Sở Vương phi ôn nhu mà hỏi Lượng Vũ về sự vắng mặt của Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ nhớ tới quận mã gia vừa mới bị nàng chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, khóe môi bất tự giác phát ra một cái mỉm cười.
" Quận mã có chút vấn đề phải đi nhà vệ sinh, chờ một chút mới đến được."
" Quận mã bị đau bụng à? " Sở quận vương hỏi.
" Đúng vậy, quận mã hôm qua hỉ yến ăn nhiều lắm, sáng nay vẫn phải vào nhà vệ sinh, vì vậy Đông Nhi, ngươi giúp quận mã chuẩn bị chút thức ăn nhẹ nhàng đi."
Lượng Vũ lại nghĩ ra một phương pháp chỉnh quận mã.
" Vâng, quận chúa."
Đông Nhi len lén suy nghĩ ở trong lòng, <quận mã, ngài chừng nào thì chọc tới quận chúa? thật khổ cho ngài, chọc ai không chọc lại chọc ngay quận chúa.>
" Đông Nhi, nhớ kỹ thức ăn càng thanh đạm càng tốt, hiểu không? " Lượng Vũ đặc biệt cường điệu hai chữ "thanh đạm".
Từ nhỏ Đông Nhi đã hầu hạ ở bên cạnh Lượng Vũ, tự nhiên nàng cũng hiểu rõ quận chúa nhà nàng nói những lời kia hàm ý là gì, nàng cũng tự nhắc nhở chính mình, đợi lát nữa sẽ nhờ Thị Nguyệt giúp quận mã chuẩn bị thuốc tốt cho bao tử, dù sao thì phòng bệnh hơn trị bệnh, cứ lo trước đi ai biết quận chúa nhà nàng còn chỉnh tử quận mã tới cỡ nào nữa !
Mà còn ở bên trong phòng ai oán kể lể với Thị Nguyệt, đột nhiên Nguyệt Hiểu rùng mình ớn lạnh cả người.
Chương 8
" Vương gia, Vương phi, quận chúa, xin chào. "
Phong Nguyệt Hiểu vừa tiến vào phòng ăn, liền thấy ba ánh mắt đang quay lại nhìn chằm chằm vào Nàng, hại Nàng cứ cảm giác gai gai lạnh cả cột sống không được tự nhiên chút nào .
Sở quận vương hừ lạnh một tiếng:
" Quận mã, ngươi vào vương phủ ngày đầu tiên, liền bắt bản vương chờ ngươi ăn sáng, chuyện này là thế nào !"
Ông không thể hiểu nổi nữ nhi ưu tú của ông, tại sao lại chọn một người như thế làm quận mã! Thật là khổ thay cho nữ nhi của ông.
Đây rõ ràng là một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu?!!
Phong Nguyệt Hiểu không biết làm sao mới tốt nên liếc mắt nhìn quận chúa, ai biết từ lúc Nguyệt Hiểu bước vào phòng thì quận chúa nhà ta dù chỉ liếc nhìn Nàng một cái cũng chưa từng có, hành động của quận chúa như vậy chẳng khác nào nói với Nàng:
" Ngươi nhìn ta làm gì, tự mà giải quyết đi. ".
Nguyệt Hiểu nhà ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, trong đầu không ngừng suy nghĩ cách dỗ ngọt Sở quận vương.
May là từng bị Dạ Hiểu châm chọc khiêu khích nên Nguyệt Hiểu có không ít kinh nghiệm xương máu đối mặt với tình huống hiện nay, da mặt của Nàng phải nói là thực sự dày không thể nào đâm thủng được, Nàng mỉm cười nói:
" Vương gia có điều không biết, Nguyệt Hiểu như thế nào có thể dậy trễ thế này cơ chứ, cũng là... tại hôm qua tiểu tế phải đáp ứng quận chúa quá nhiều nên tinh thần có hơi suy sút mà thôi!!!! "
Những lời này của Nàng nói không sai, đêm qua xác thực là Nàng đã đáp ứng hết nhu cầu của quận chúa, hỏi thử coi nàng ta chăn ấm nệm êm còn Nàng thì chịu gió thổi rét lạnh cả người đứng ngủ nguyên.
Chỉ là người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý!
Nghe Nguyệt Hiểu nói như thế Lượng Vũ đang uống ly trà bích loa xuân, cũng sặc nước trà, sắc mặt xấu hổ không biết giấu chỗ nào được.
Phong Nguyệt Hiểu thấy thế, cố ý vỗ vỗ lưng cho Lượng Vũ , bộ dạng như một người chồng thâm tình ân cần chăm sóc vợ mình.
"Thế nào uống nhanh như vậy? Không có việc gì chứ, quận chúa."
Nhìn những phản ứng của quận chúa làm cho trong lòng Nàng cảm thấy vui mừng không xiết, không quản hậu quả sau này thế nào.
Sở quận vương làm bộ không có nghe những lời nói ái muội vừa rồi Phong Nguyệt Hiểu nói, nhưng bộ mặt nghiêm túc của ông lại có chút phiếm hồng, đương nhiên nhìn như vậy cũng biết ông đang nghĩ tới chuyện gì rồi, không thể biện minh hay làm cái gì khác hơn là vội vã phân phó Đông Nhi đem thức ăn lên, mượn cơ hội nói sang chuyện khác.
Chỉ có đôi mắt Sở Vương phi thì tràn đầy niềm vui, đến ngay cả khóe môi cũng hàm chứa ý cười.
------------------------------------------------------------
Nhìn những món thức ăn tinh xảo được chuẩn bị cầu kì, ánh mắt của Nguyệt Hiểu không ngừng sáng lên.
Trong lòng không thể không nói, vương phủ quả nhiên là vương phủ, đúng là hơn người, tùy tiện ăn một bữa sáng cũng là đẳng cấp hoàng gia.
Ngay lúc Phong Nguyệt Hiểu kích động muốn cầm đũa, quận chúa vội vã vươn tay ngăn Nàng lại.
" Quận mã, thiếp biết chàng bao tử không tốt, thiếp đã kêu trong bếp giúp chàng chuẩn bị một ít thức ăn thanh đạm rồi, thức ăn trên bàn đầy dầu mỡ, chàng cũng không thể ăn."
" Đúng rồi, Nguyệt Hiểu. Vũ Nhi nói con ăn uống không tốt bị đau bao tử, sáng sớm phải vào nhà xí, lúc này hẳn là nên ăn cái gì nhẹ nhàng một chút thì mới tốt cho bao tử." Sở Vương phi dịu dàng nói.
Mỹ thực đầy bàn mà không thể đụng vô, muốn cho Nàng ăn cái gì chứ?
" Quận mã, thiếp đã đặc biệt kêu phòng bếp chuẩn bị một chén cháo trắng, chàng cũng không nên cô phụ tâm ý của bản quận chúa ! "
Nhìn quận chúa nhà Nàng hiện giờ như tiên tử , khuôn mặt mỹ lệ má lúm đồng tiền, nhưng không hiểu vì sao lại làm cho Nàng cảm giác có chút gì đó lạnh lẽo, hàn khí bức người cơ chứ?
May là Nàng có không ít kinh nghiệm bị người khác ức hiếp, biết tiến biết lùi đã trở thành bản năng sinh tồn của Nàng :
" Đa tạ ý tốt của quận chúa."
Mới mở miệng nếm qua muỗng thứ nhất, sắc mặt của Nguyệt Hiểu đã trở nên trắng bệt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng Nàng vẫn phải nói dối lòng mình.
" Cháo này... Thật đúng là rất ngon..." Ăn ngon thấy ghê luôn... Nàng thật sự muốn khóc...
" Nếu ăn ngon, như vậy chàng nên nhanh chóng đem chén cháo ăn hết đi, quận mã của thiếp."
Thâm ý của quận chúa, làm Nàng hiểu được cái gì gọi là tiếu lý tàn dao, nàng ta vừa cười vừa quan sát cử động của Nàng, nhu thuận như một người vợ lo lắng cho chồng mình.
Đúng là một bức tranh gia đình ấm cúng. Nàng lúc này chỉ có thể khóc thầm trong lòng. Người xưa nói không sai : độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Một muỗng rồi lại một muỗng, còn phải biểu hiện như đang ăn mỹ thực, Lượng Vũ ngồi bên cạnh nhìn thấy mọi cử động của hắn, trong lòng thầm khen không dứt, cái tên quận mã này đúng thật là biết diễn trò, nếu nói hắn là một diễn viên thiên tài thì thật không sai chút nào.
Nếu không phải chính nàng vừa rồi sai Đông Nhi động chút tay chân vào chén cháo để chỉnh hắn thì thật sự nàng cũng nghĩ là hắn đang ăn rất ngon lành.
" Nguyệt Hiểu, ăn ngon như vây sao? Không bằng cho mẫu phi nếm thử một chút."
Sở Vương phi nhắc tới, làm quận chúa hoảng hốt, cũng làm Phong Nguyệt Hiểu phải ăn nhanh hết mức.
Không được vài giây, trong chén dĩ nhiên thấy đáy.
" Vương phi nếu muốn ăn, không bằng kêu phòng bếp chuẩn bị thêm một chén khác cho người? "
Sở Vương phi khóe miệng mỉm cười:
" Nguyệt Hiểu, con thật sự là một đứa trẻ ngoan, Vũ Nhi quả nhiên lựa chọn không sai."
Lời này vừa nói ra, Sở quận vương hừ lạnh một tiếng, Trầm Lượng Vũ cảm thấy xấu hổ, mà Phong Nguyệt Hiểu thì cứ ngu ngốc nhìn chằm chằm Sở Vương phi...
Chương 9
Sau khi ăn sáng xong , Sở quận vương liền tìm một lý do, kêu Phong Nguyệt Hiểu đi vào thư phòng nói chuyện với ông. Tuy ngoài mặt dường như cam chịu nhưng trong lòng ông vẫn không ưng thuận người con rể này.
" Phong Nguyệt Hiểu, tuy rằng ngươi đã thành con rể của ta, nhưng bản vương thẳng thắn nói cho ngươi biết, bản vương vẫn là không thích con rể như ngươi."
Sở quận vương giọng nói ngang tàn cao ngạo, nói ra những điều mà ông suy nghĩ trong lòng đối với Phong Nguyệt Hiểu, đây cũng là chuyện thường tình thôi dù gì so sánh thế nào quả thật Nguyệt Hiểu cũng không xứng với quận chúa con ông...
Quả thực là đem tất cả những rối rắm trong lòng đều nói hết ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
" Nguyệt Hiểu tự nhiên hiểu rõ mình không xứng."
Nàng đương nhiên hiểu được là Sở quận vương ngay từ lúc đầu đã không thích Nàng, nếu không phải thánh chỉ tứ hôn thì dù nằm mơ thì Nàng cũng đừng mơ được làm quận mã.
" Ngươi cũng đừng tưởng rằng cứ ở trước mặt Vương phi diễn trò lấy lòng làm cho nàng vui thì có thể ở trong vương phủ hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm. Ngươi hiểu không? "
Phong Nguyệt Hiểu gật đầu: " Nguyệt Hiểu hiểu rõ "
Bây giờ thì Phong Nguyệt Hiểu biết là tính cách của Quận chúa giống ai rồi....quả thật cùng vương gia một khuôn đúc ra..Haizzz.
Nếu như quận chúa được một phần ôn nhu như Vương phi, nhẹ nhàng thanh thoát vậy thì có tốt cho Nàng hơn không chứ. Nếu được vậy thì cuộc sống sau này của Nàng thật đỡ biết bao nhiêu.
Khoảng thời gian sau đó đối với Nàng mà nói có thể là hằng hà thế kỉ, lâu đến Nàng chẳng biết là bao lâu nữa. Sở quận vương giáo huấn này nọ cũng không quên than vãn chê trách Nàng từ đầu tới chân.
Dường như trên người Nàng bao nhiêu điểm đến chính nàng còn không biết thì đã bị vương gia nhìn mà chê trách rồi, mà Phong Nguyệt Hiểu cũng hiểu mình đang trong tình huống gì, như cá nằm trên thớt chờ người làm thịt.
Nàng còn có thể làm gì nữa chứ, chỉ có thể giống như một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, chăm chú lắng nghe vâng vâng dạ dạ làm theo những gì sở quận vương nói mà thôi, trên thực tế tâm trí của Nàng bây giờ không biết đã bay tới tận phương trời nào rồi......
------------------------------------------------------------
" Vũ Nhi, vừa rồi có phải con đã làm gì càn quấy trong điểm tâm của Nguyệt Hiểu hay không ? "
Sở Vương phi dẫn Lượng Vũ vào phòng, sau đó cũng không ngần ngại gì mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi rõ Lượng Vũ thắc mắc trong lòng bà. Hiểu con không ai ngoài mẹ, bà đương nhiên biết con gái của mình, con bé này từ nhỏ tuy ngoài mặt lãnh đạm lạnh nhạt với mọi thứ nhưng thật ra rất tinh quái nhiều trò.
Vừa rồi Nguyệt Hiểu tuy ăn giống như rất ngon miệng nhưng nhìn kỹ có thể nhận dễ dàng ra hắn như đang muốn khóc, việc này không phải Lượng Vũ làm thì còn ai vào đây nữa cơ chứ.
" Mẫu phi, sao người lại hỏi như vậy ? "
Bị lộ rồi chăng, không thể nào, vừa nãy đâu có sơ hở gì đâu, cái tên Phong Nguyệt Hiểu kia diễn cũng rất đạt mà, không thể nào bị lộ được.
Biết con không ai bằng mẹ, câu nói này quả thật không sai, ánh mắt của Trầm Lượng Vũ khẽ động, đương nhiên điểm nhỏ này không qua khỏi mắt của Sở Vương phi, trong lòng bà thật hiểu rõ tâm tư của con gái mình.
" Ở trước mặt nương (mẹ) con còn muốn giấu gì nữa chứ?"
Biết là không còn đường nào để chối nữa, cũng chỉ còn nước là thẳng thắn thừa nhận mà thôi :
" Cũng không thể trách nữ nhi. Ai kêu quận mã hồ ngôn loạn ngữ làm chi, con đây cũng chỉ là dành cho chàng một chút giáo huấn thôi. Làm cho chàng từ nay ăn nói phải biết suy nghĩ. "
Nói qua nói lại thì nàng vẫn không chịu nhận mình sai, nàng cảm thấy việc mình làm rất đúng nữa là đằng khác, không có gì mà phải sợ mẫu phi biết.
Sở vương phi cũng chỉ cười cười vỗ tay nàng :
" Từ lúc con mười lăm tuổi, vô số thế gia đệ tử, công tử tuấn tú, thư hương môn đệ, bậc văn nhân nho sĩ cũng như bậc tướng lĩnh hiên ngang tới vương phủ cầu thân không ít. Con có biết vì sao nương đến nhìn cũng không nhìn tới mà thẳng thắng từ chối thỉnh thiếp của bọn hắn hay không? "
" Nương luyến tiếc con lập gia đình sớm, muốn giữ con bên người mà thủ thỉ sớm hôm phải không? "
" Đúng như con nói. Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, còn có một nguyên nhân khác mà ta từ chối bọn họ, đó là thái độ làm người của con quá ư ngạo mạn, ta thật không biết bọn họ có thể cưng chìu làm theo ý con, chăm sóc con chu toàn hay không? ".
Sở vương phi một lời nói toạt ra hết khuyết điểm của nữ nhi mình, nàng ưu tú tài hoa, nàng hùng tài vĩ lược nhưng cũng là một người ngạo mạn. Thật không dám nghĩ tới nàng sẽ trở thành một hiền thê lương mẫu như thế nào .....
" Nương..."
Sở Vương phi cũng không để ý tới thái độ của Lượng Vũ, vẫn như trước giữ nguyên, ngữ khí ôn nhu mà tiếp tục nói hết suy nghĩ của mình:
" Từ nhỏ con đã có ta và phụ vương con che chở, tại hoàng cung lại có Hoàng hậu và Hoàng thái hậu yêu thương, đến cả hoàng thượng cũng xem con như con ruột của huynh ấy mà chiều chuộng con hết mực, cầm trong tay như ngọc quý. Hơn nữa con tài hoa xuất chúng, hành sự có suy xét trước sau, nếu so sánh với hàng thế gia đệ tử con còn ưu tú gấp ngàn lần . "
" Thật không dám nghĩ tới trong lòng nương Vũ Nhi tốt đến như vậy."
Đây là lần đầu tiên nàng nghe mẫu phi khen ngợi chính mình, thật khiến tâm tình nàng khoái trá, thăng hoa, cũng thêm điểm đắc ý.
" Nhưng cũng bởi vì Vũ Nhi quá ưu tú, từ đó làm cho con trở nên khinh thường những kẻ kém cỏi hơn mình. Nếu để con phải lấy một cái vương công đại thần bình thường, nương thầm nghĩ ưu tú của con hội che hết thực lực của trượng phu con, đến lúc đó thì phu phụ bất hòa là chuyện nhỏ, mà cô độc cả đời mới thật là đại sự, nương thật không dám nghĩ tiếp."
Đây cũng chính là những lo lắng của một người làm mẫu thân, không mưu cầu chi chỉ cần nữ nhi cả đời hạnh phúc là đủ lắm rồi.
"..."
Trầm Lượng Vũ không nói gì, bởi vì những điều mẫu phi nàng lo lắng, xác thực mọi chuyện đều có thể phát sinh . Nàng từ trước đến nay cũng không nghĩ nhiều như thế, thật là tấm lòng mẫu thân lo cho con bao la rộng lớn.
Mà nàng cũng từng nghĩ theo sư phụ vân du thiên hạ, tế thế giúp đời chứ không cam tâm sống đời cá chậu chim lồng nhốt mình nơi chốn kinh thành xa hoa phù phiếm nhưng không hơn gì một cái nhà tù trát vàng mà thôi.
Nàng nên tự do tự tại giữa không trung như loài chim, tung cánh bay giữa bầu trời như chim hoàng yến. Chứ không ủ dột mày chao, suốt ngày trong lồng mua vui cho người trong thiên hạ. Việc đó khác nào tra tấn nàng kia chứ.
" Bất quá..... ta nghĩ Nguyệt Hiểu có thể thực sự là một phu quân tốt mà duyên phận đã an bài cho con từ trước! "
Sở Vương phi ôn nhu vuốt tóc nữ nhi :
" Vũ Nhi!!! Con phải biết quý trọng người trước mắt mình, không thì đến lúc mất đi thì dù có hối hận cũng không kịp đâu. Vũ Nhi, theo ta thấy Nguyệt Hiểu xứng đáng là chỗ cho con nương tựa cả đời. Ta không nói tài hoa sở trí nhưng Nguyệt Hiểu quả thật là một đứa nhỏ tốt, con không nên bỏ qua."
Chương 10
Phu quân mà duyên phận đã an bài từ trước sao? Thật không dám tin.
Vì sao dù chưa gặp mặt hay chỉ tiếp xúc ngắn ngủi mà sư phụ cùng mẫu phi đều nói Phong Nguyệt Hiểu là người bước đi cùng nàng suốt đời???
Dù có nói thế nào đi chăng nữa nàng cũng không tin! Nàng bác bỏ duyên phận tiền định này.
Nàng không nghĩ mình lại có thể coi trọng một kẻ mềm yếu như thế. Không hùng tài vĩ lược, không tài hoa nho nhã, đụng chuyện là khóc, thấy máu một chút đã sợ hồn vía lên mây, một người như thế mà có thể cho nàng nương tựa cả đời ư. Thật là khó tin!
<Có trời cao chứng giám, nếu có ngày thật sự nàng thích thượng Phong Nguyệt Hiểu,...............chuyện này không bao giờ thành sư thật đâu.................Chính là nàng mắt có vấn đề. Đến lúc đó thật phải tìm một thần y chữa trị hai mắt mới được...>
Nàng nhìn ngược nhìn xuôi cũng không thấy hắn có một điểm gì tốt, bộ dạng uất ức, yếu đuối tiểu bạch kiểm lại nhát gan sợ chết, nghĩ đến mình sẽ thích thượng người này, đáy lòng không khỏi tức giận, nỗi lên một cỗ khí !
" Quận chúa, tôi cũng bị người phạt suốt một ngày rồi, người cũng nên bớt giận, tha cho tôi được không? "
Phong Hiểu Nguyêt bày ra một bộ dạng uất ức, mắt rưng rưng, Nàng thật muốn khóc, nếu sớm biết sẽ bị thế này Nàng thật không dám nhiều lời, quả nhiên là miệng hại tới thân, hiện tại quận chúa đang tìm Nàng tính sổ.
Trầm Lượng Vũ như cười như không thản nhiên nhìn Nguyệt Hiểu quỳ gối trên mặt đất, trong lòng không khỏi muôn phần đắc ý :
" Ngươi muốn đứng lên thì cứ việc, ta đâu có nói gì đâu chứ nhưng ta nói trước điều đó không chứng tỏ là tối nay ta không điểm huyệt ngươi!"
Phong Nguyệt Hiểu nghe xong, trong lòng thầm đánh giá giữa một bên quỳ gối với một đêm đứng ngủ lạnh lẽo, rốt cuộc thì hình phạt nào khó khăn hơn, Thị Nguyệt đứng một bên nhìn thấy chủ tử nhà mình chịu khổ cũng bất giác nhịn không được lên tiếng.
" Quận chúa, chủ tử chỉ là quá vô tâm, không suy nghĩ trước sau mà nói, người phạt thì cũng đã phạt rồi, cũng nên tha thứ cho ngài ấy đi. "
Thị Nguyệt lo lắng thân thể suy yếu của Nguyệt Hiểu, chỉ sợ là chịu tầng này hình phạt mà trở bệnh.
Lượng Vũ nhíu mày, khóe môi cũng nổi lên cười nhạt:
" Ở đây đến phiên nha đầu như ngươi lên tiếng sao? Ngươi cũng đừng quên, nơi đây là Sở quận vương phủ, đừng quên thân phận của ngươi"
Vốn có dự định buông tha Phong Nguyệt Hiểu, nhưng Thị Nguyệt lại mở miệng xin tha cho hắn, nàng tự nhiên không muốn tha nữa cũng quên đi dự định ban đầu.
Nàng quyết định, nhất định phải hảo hảo chấp hành Trầm Thị gia pháp do nàng đặt ra !
" Thị Nguyệt, tỷ ra ngoài trước đi. "
Phong Nguyệt Hiểu nhíu mày, thần sắc ngưng trọng phân phó Thị Nguyệt.
Đợi cho Thị Nguyệt đi rồi, Lượng Vũ mới lạnh nhạt mở miệng nói.
" Ngươi sợ ta phạt nàng hay sao mà đuổi đi sớm thế? "
Phong Nguyệt Hiểu lau đi mồ hôi lạnh trên trán:
" Quận chúa thâm minh đại nghĩa, tin tưởng sẽ không giận chó đánh mèo mà vì tôi phạt lây cả nàng."
Lượng Vũ cứ như thế bình tĩnh đưa mắt nhìn vào quyển sách trên tay:
" Vậy ủy khuất quận mã, tiếp tục quỳ tiếp."
Đáy lòng không hiểu sao cực kì tức giận, bởi vì Phong Nguyệt Hiểu chẳng bao giờ để nàng vào trong mắt hắn cả.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt tiêu sái , Phong Nguyệt Hiểu nhìn nàng giống như bình thường, nhãn thần trong suốt chính trực...
Làm cho nàng càng nghĩ càng tức, bắt đầu từ khi nào mà tính tình của chính mình cứ hay bực tức như thế chứ... Nói ngắn lại, chột dạ nhưng không thể buông tha, chỉ có thể giằng co...
Vì vậy, Phong Nguyệt Hiểu cũng chỉ xui xẻo chịu phạt, không hiểu vị quận chúa đại nhân đang nghĩ gì mà thôi.
Nàng thật trăm nghìn lần không dám làm trái lời nàng ta nữa !
------------------------------------------------------------
Nhà họ Phong ở Tô Châu Phong.
" Dạ Hiểu, chuyện của Tiểu tam, làm phiền con mang con bé trở về." Phong phu nhân nói.
" Con đương nhiên hiểu chuyện. Tính toán ngày, Tiểu tam rời nhà trốn đi cũng đã hai năm, không thể cứ để con bé tùy hứng muốn làm gì thì làm nữa." Phong Dạ Hiểu bình tĩnh mà nói.
Nguyệt Hiểu từ nhỏ đã trúng kỳ độc, không dược liệu nào có thể giải. Thường thường chỉ có thể dùng những dược phẩm trân quý như Thiên Sơn Tuyết Liên cùng với cỏ linh chi ngàn năm làm thuốc dẫn, sau đó dùng kỳ đan thần dược của dược vương cốc --- Bích Lạc Hoàng Tuyền đan để kéo dài sinh mệnh.
Nhưng theo Nguyệt Hiểu ngày càng lớn, số lần độc phát cũng càng tăng thêm nhiều, hơn nữa cũng một lần lại một lần nghiêm trọng hơn, nếu nàng thật sự không tìm được thuốc giải, tính mạng của Nguyệt Hiểu e rằng khó giữ...
Mà chuyện này cũng là chuyện mà toàn bộ người trong nhà của nàng lo lắng ....
" Nhị muội, muội cứ yên tâm lên kinh tìm Tiểu tam, huynh với cha ngày mai sẽ chia nhau ra đi cầu cốc chủ dược vương cốc hoặc là Bách Thảo Đường Kim Ngọc Hồi Xuân, Tuyền Nhi, mong rằng bọn họ sớm ngày hồi kinh trị bệnh cho Tiểu tam."
Phong Tinh Hiểu nói xong cũng đem một ít dược liệu trân quý đặt trên xe ngựa của Dạ Hiểu.
Dược vương cốc... Bách Thảo Đường ... Đều là những đối tượng mà nàng không muốn tiếp xúc một lần nào nữa, vì vậy cũng chỉ có thể nhờ vào huynh thôi Tinh Hiểu...
" Tiểu tam có muội và Thị Nguyệt chăm sóc, nhất định bình an trở về. Mọi người cũng không nên quá lo lắng "
Đây là lời hứa của nàng, cũng là nguyện vọng của nhà họ Phong.
Đơn giản là Phong Nguyệt Hiểu, đối bọn họ mà nói... là một người không thể thiếu..
Chương 11
" Quận mã gia, xin chào . "
" Xin chào, mọi người."
Sáng sớm mỗi ngày, Phong Nguyệt Hiểu luôn luôn có thói quen chào hỏi mọi người trên dưới trong vương phủ, cũng bởi vì sự nhiệt tình cũng như tính cách hòa đồng của Nàng nên trong vương phủ ai cũng quý mến Nàng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ...... Sở quận vương và quận chúa lại là khác nữa......
" Người ta thường nói, quân tử thì phải rời xa chốn bếp núc, ai biết được quận mã lại thích vào chốn dầu mỡ khói bếp này cơ chứ, thật sự đáng buồn."
Mỗi khi Sở quận vương gặp phải Nguyệt Hiểu, đều cố gắng kiếm cớ chê trách, dường như lâu ngày cũng thành thói quen. Hôm nào mà không kiếm chuyện với Nguyệt Hiểu là ông ăn không ngon miệng ....
" Vương gia, vị dân dĩ thực vi thiên, con người muốn sống phải nhờ vào thực phẩm thức ăn, quân lính muốn đánh trận cũng phải ăn mới có sức bảo vệ non sông xã tắc, vậy nên Nguyệt Hiểu không biết chuyện mình vào bếp thì có gì là sai trái. Từ xưa đạo Khổng, Mạnh dạy rằng quân tử tránh xa bếp núc nhưng thử hỏi có bậc thánh nhân nào không ăn cơm mà sống, không uống nước mà sống hay không? ? ? "
Này lý lẽ toàn bộ đều do Nguyệt Hiểu nói ra dùng để đối phó với Sở quận vương, huống hồ ai biểu da mặt Nàng dày, lỗ tai lại chai lì, vốn cứ bị sở quận vương hết lần này tới lần khác kiếm chuyện, Nàng nghe riết cũng quen rồi.
Sở quận vương châm chọc Nàng , Nàng coi như gió thoảng bên tai, suy cho cùng cũng chẳng để vào lòng một chữ, giống như đàn gảy tay trâu.
Lần nào kết quả cũng như nhau, thế nên sở quận vương chỉ có thể lắc đầu rời đi mà trước khi đi cũng không quên nói một câu.
"Thực sự là hủ mộc bất khả điêu dã, phẩn thổ chi tường bất khả ô dã!"*
*Câu này là của Khổng Tử quở trách học trò Tể Dư ngụ ý : "Gỗ mục không thể dùng để chạm trỗ, tường đất thì không thể tô vẽ gì lên được." mà ở đây sở quận vương cũng muốn mượn câu này chê trách Nguyệt Hiểu là bậc quân tử mà suốt ngày cứ chạy vào bếp.
Phong Nguyệt Hiểu cười cười đáp lại ý tứ trong câu nói của Sở quận vương, trong đầu nghĩ, <ta nếu là gỗ mục hoặc cặn bã, vậy tiểu quận chúa của ông là cái gì? Sở quận vương lại là cái gì đây chứ?>
Mỗi lần cứ nghĩ vậy Nguyệt Hiểu lại tự nhiên cảm thấy khoái trá vui vẻ không ít, đây chính là điển hình cho việc tự thỏa mãn bản thân của một kẻ ngốc!
------------------------------------------------------------
Sau khi ứng phó xong với Sở quận vương, Nguyệt Hiểu nhanh chóng đi tìm khắc tinh của Nàng – quận chúa Thần Hi.
"Quận chúa, tôi có thể tiến vào không?"
Trước tiên ở ngoài gõ gõ cửa, miễn cho lại bị quận chúa tìm lý do trách phạt.
"Tiến vào đi." Trầm Lượng Vũ ngồi trong phòng, đã thay một bộ y phục khác, trên tay cầm một quyển sách, nàng đang đọc sách thì bị Nguyệt Hiểu quấy nhiễu.
" Tôi vừa đi ngang qua nhà bếp, buổi sáng tôi thấy người ăn rất ít nên sẵn tiện mang đến một ít điểm tâm. Còn nóng đó, người ăn đi..."
Trầm Lượng Vũ nghe vậy, trên vầng trán cao đôi chân mày nhíu lại, cảm giác Phong Nguyệt Hiểu chẳng tốt lành gì mà tốt bụng đem điểm tâm cho nàng.
Từ trước đến nay lười đến bất trị không thể sửa đổi, vậy mà hôm nay hắn lại giúp nàng đem điểm tâm đến, đây chẳng khác gì "chồn cấp kê chúc tết" hay sao? Thực sự rất khả nghi...
"Người nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"
Nguyệt Hiểu bị Lượng Vũ nhìn chằm chằm đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, Nàng mong rằng quận chúa đại nhân sẽ không nhìn ra dáng vẻ không được tự nhiên lúc này của Nàng.
Ánh mắt của Lượng Vũ khẽ chuyển, trong nháy mắt liền phát hiện quần áo của Phong Nguyệt Hiểu có chút mất tự nhiên.
"Đêm nay, phạt quỳ nửa canh giờ( một tiếng đồng hồ)."
"Ôi chao? Vì sao?"
Quận chúa tại sao lại phạt Nàng kia chứ? Nàng có làm sai cái gì đâu?
" Tay áo của ngươi có dính mực đen, có phải chính ngươi là người làm dơ bức tranh sơn thủy mới vẽ của ta hay không? "
Phong Nguyệt Hiểu cười gượng vài tiếng:
" Quận chúa, người đang nói gì vậy? tôi thật không hiểu, tranh sơn thủy gì cơ chứ, tôi không biết. "
Lúc này nếu Nàng còn muốn sống thì chỉ có thể giả ngu không biết gì, đánh chết không nhận tội!!!!!
Lượng Vũ đem sách để lên bàn: " Thêm nửa canh giờ." Muốn giả ngu với nàng à, thực là không biết tự lượng sức mình!
"Như thế nào lại như thế? nữ nhân độc ác!"
Chỉ là Nàng uống trà không cẩn thận làm đổ lên bức tranh, có cần phải phạt nặng như vậy không chứ?
" Ngươi nếu còn ồn ào nữa thì phạt ngươi quỳ cả đêm."
"..." Nàng cũng không dám ... nữa đâu.
Nhìn bộ dạng ủ rũ chán chường của Phong Nguyệt Hiểu , trên mặt của Lượng Vũ cũng nhanh chóng xuất hiện một nụ cười...
Mà Đông Nhi đứng ở ngoài cửa thấy rõ ràng mọi chuyện vừa mới phát sinh, nhịn không được hướng Thị Nguyệt đang đứng bên cạnh nàng nói:
"Thực sự là núi cao còn có núi cao hơn! Quận mã hoàn toàn thua trong tay quận chúa, không thể xoay người ! "
Về điểm này, Đông Nhi thật nhịn không được mà bội phục quận chúa nhà mình, chế ngự phu quân chiến thuật quả là hữu dụng!
Thị Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Đông Nhi, rồi nhìn về phía chủ tử của mình, trong đầu tán thành lời của nàng.
Trong một tháng này, Thị Nguyệt xem xem thủ đoạn của quận chúa đối với chủ tử nhà mình, trong tưởng tượng của nàng, cũng chỉ có tiểu thư Dạ Hiểu là có thể so sánh được mà thôi....... Chỉ là không biết thủ đoạn của ai cao minh hơn đây???
Mà nếu muốn biết ai cao minh hơn thì chỉ có nước hỏi Nguyệt Hiểu, bởi vì mặc kệ ai cao minh, ai thắng ai thua thì người chịu khổ đến cuối cùng cũng chỉ là Nàng thôi!!!
Chương 12
Ngày hôm nay là thọ yến của hoàng thái hậu, chỉ cần là quan nhị phẩm trở lên đều phải vào cung chúc thọ, như thế thì con đường làm quan mới mong tiến thân, mới mau thăng quan tiến chức, thái hậu dù gì cũng là mẫu thân của đương kim thiên tử, nếu làm người vui ngươi có thể cao quan hậu lộc hưởng phúc không hết chứ đừng nói chi chỉ là chức quan nhỏ nhoi.
Nhưng không phải ai cũng hứng thú tham gia sự kiện này của hoàng gia, vẫn có một người đang ủ dột, bộ dạng ủy khuất đấy thôi.
Mà cũng không thể trách Nàng được, từ trước đến nay những chuyện như thế này cùng một cái biên tu nho nhỏ của viện Hàn Lâm là không có chút xíu quan hệ nào. Nàng muốn cũng không vào được nói chi là được mời.
Vậy mà giờ đây Nàng bắt buộc phải tham dự, vì sao ư, hiện tại thân phận của Nàng đã khác, không chỉ là một biên tu nho nhỏ, bây giờ Nàng còn là quận mã của quận chúa Thần Hi, không nói quận chúa là hòn ngọc quý trong tay thánh thượng và hoàng thái hậu, thành quận mã cũng có nghĩa là thành người trong hoàng gia, mà loại sự kiện quan trọng của hoàng gia này đương nhiên không thể thiếu mặt Nàng được.
Việc vào cung chúc thọ là điều không thể tránh khỏi.....
Nhìn đi, chuyện này thật sự rất phiền! Còn muốn đặc biệt thay một bộ cẩm y ngọc bào biểu thị thân phận, bày ra bộ dạng quang vinh cao quý.
" Chủ tử, người thay xong trang phục thì ra phòng khách đi, quận chúa và mọi người đều đang ở đó đợi người đó." Thanh âm ôn nhu của Thị Nguyệt từ bên ngoài của vọng vào.
Phong Nguyệt Hiểu sau khi chỉnh sửa lại xiêm y lần cuối, liền thảnh thơi thảnh thơi tiêu sái đi đến phòng khách.
------------------------------------------------------------
" Quận mã, lá gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn, cư nhiên bắt bản vương phải chờ ngươi!"
Sở quận vương hung dữ trừng mắt với Phong Nguyệt Hiểu, ông thật sự không muốn Nguyệt Hiểu đi cùng, ông chỉ ước gì hắn ở yên trong phủ tránh làm mất mặt ông giữa bá quan văn võ.
" Vương gia bớt giận, lần sau Nguyệt Hiểu không dám vậy nữa."
Phong Nguyệt Hiểu vốn định ăn miếng trả miếng cãi lại Sở vương gia, nhưng Nàng bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh ông còn có vị Sở Vương phi ôn nhu uyển chuyển mà hàm xúc, Nàng không muốn gây thêm chuyện cho vương phi phải phiền não nên cố gắng nhịn xuống những uất ức trong lòng không thèm đôi co với Sở quận vương làm gì.
Trong một tháng ở tại Sở quận vương phủ cũng chỉ có Sở Vương phi là thật tình đối tốt với Nàng mà thôi, ở Sở Vương phi Nàng như thấy được cái nhu mì cái dịu dàng ấm áp của tình mẫu tử.
Nàng kính trọng vương phi, cũng do đó mà nàng ngoan ngoãn như đứa trẻ chỉ mong Sở vương phi vui lòng.
Mà cũng không thể trách nàng như vậy được, sống trong một gia đình mà mẹ ruột chẳng giống mẹ ruột, lão cha thì trẻ con như ngoan đồng, đại ca thì là một kẻ ngu si, còn tỷ tỷ thì cố tình lại không phải người!!!!
" Nguyệt Hiểu, không cần để ý lời nói của vương gia, tuy ngoài miệng ngài lớn tiếng vậy đó nhưng lại là một người tốt, con đừng bị những lời nói của ngài làm cho sợ hãi." Sở Vương dịu dàng nói với Nguyệt Hiểu.
Nghe một chút đi, đây mới là phong phạm của một vị Vương phi, ăn nói nhỏ nhẹ, lời nói dịu dàng từ tốn nhưng cũng không mất uy phong, Nàng thật sự hy vọng quận chúa và vương gia có thể học theo vương phi chứ không phải suốt ngày cứ la mắng kiếm chuyện với Nàng.
" Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên xuất phát."
Sở quận vương thấy Vương phi che chở Nguyệt Hiểu, liền nói sang chuyện khác.
" Vũ Nhi, lễ vật chuẩn bị mừng thọ cho thái hậu đã chuẩn bị tốt rồi chứ? "
Lúc này, Nguyệt Hiểu mới để ý thấy rằng người đang đứng ngay sau lưng của Nàng là quận chúa Thần Hi – Trầm Lượng Vũ, hôm nay nàng ăn mặc trịnh trọng, vẻ cao sang quyền quý nhưng không một chút dung tục diêm dúa.
Bộ quận áo này càng hiển thị nét tuyệt trần thoát tục, tao nhã cùng với khí chất uy nghiên nhưng không kém phần mềm mại uyển chuyển, nàng giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh....
Tuyệt thế hồng nhan, khuynh quốc khuynh thành chắc chỉ có ở nơi tiên cảnh.......nàng là tiên tử sao????
" Con đã kêu Đông Nhi để lên trên xe ngựa rồi."
Một âm thanh du dương thánh thót vang lên kề bên tai Nàng, giọng nói ấy không hiểu sao làm cho trái tim đang nằm bên trong lồng ngực của Nguyệt Hiểu không khỏi rộn ràng thổn thức, khuôn mặt Nàng bỗng chốc đỏ ửng, Nàng ngơ ngoác nhìn theo bóng lưng của Lượng Vũ.
" Phụ vương, mẫu phi đều đã đi, ngươi còn đứng đờ ra ở chỗ đó làm gì?"
Lượng Vũ quay đầu nhìn Nguyệt Hiểu còn đang ngây ngốc tại chỗ không chịu bước đi, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười, hành động này của nàng làm cho Nguyệt Hiểu càng thêm si mê.
<Quả nhiên là yêu nghiệt hại nước, Đắc Kỷ, Bao Tự sống lại còn thua xa nàng!!!!>
Nếu Lượng Vũ biết lúc này Nguyệt Hiểu đang nghĩ gì chắc nàng đã không để yên cho Nguyệt Hiểu rồi...
"... Nhìn người.......... Quận chúa, ngày hôm nay người thật xinh đẹp..." Nguyệt Hiểu ngơ ngác thật tình trả lời câu hỏi của Lượng Vũ, nhưng câu trả lời này của Nguyệt Hiểu cũng làm cho Lượng Vũ e lệ thẹn thùng.
Nhất là lúc này đây ánh mắt đen nhánh trong suốt của Nguyệt Hiểu dường như chỉ phản phất một hình bóng duy nhất, Lượng Vũ phát giác, lòng nàng từ trước đến nay vốn tĩnh lặng như mặt hồ vì câu nói của Nguyệt Hiểu mà nổi lên một tia gợn sóng........
Để che giấu sự xấu hổ của mình, nàng nhanh chóng đạp mạnh vào chân Nguyệt Hiểu một cái.
" Đêm nay... phạt quỳ nửa canh giờ..."
Người khẩu phật tâm xà, chẳng thể đoán được trong thâm tâm họ đang nghĩ gì!!!
" Ôi chao? Thế nào lại phạt tôi chứ? Nói người đẹp cũng không được sao? "
Nguyệt Hiểu nghe nói bị phạt, thần trí khôi phục thanh tỉnh.
" Còn dong dài nữa, liền phạt thêm nửa canh giờ! "
Lời nói của Lượng Vũ thản nhiên nhưng đầy tính uy hiếp, mà cách nói này đúng là để đối phó với loại người hiền lành chất phát như Nguyệt Hiểu.
"..." <nữ nhân độc ác! Ngươi mỗi lần đều như vậy sao? Lần nào nói thêm một câu cũng là thêm một canh giờ, có giỏi thì ngươi thử quỳ xem có mệt không chứ.>
Trong lúc Nguyệt Hiểu còn đang than trời trách đất than thở cho số phận của mình, thì có một ánh mắt cứ nhìn theo bóng lưng của Nàng không hề dời đi, mà dáng tươi cười trên khuôn mặt của Lượng Vũ cũng càng ngày càng dịu dàng, nhu hòa.