Chương 31
" Thị Nguyệt, tình hình của quận chúa ra sao rồi? "
Nguyệt Hiểu đứng bên cạnh Thị Nguyệt , chờ nàng kiểm tra bệnh tình cho quận chúa xong lập tức đặt câu hỏi, khuôn mặt lo lắng không chút yên tâm.
Ai ngờ Thị Nguyệt đáp án cùng giống với những gì ngự y nói.
" Độc tính của Thiên nhất nước thánh, không phải người bình thường là có thể giải. Trừ phi tìm được người của Dược Vương cốc hoặc Bách Thảo Đường , có thể bọn họ có thể giúp quận chúa giải độc."
" Không phải tỷ từng học y ở tại Dược Vương cốc sao ? Thực sự không có biện pháp? " Nguyệt Hiểu lo lắng hỏi Thị Nguyệt, độc của quận chúa trúng thật sự không có cách giải hay sao?
"Nguyệt Hiểu, đừng như vậy. Thị Nguyệt đã tận lực rồi. "
Nghe được đáp án của Thị Nguyệt, trái lại người bình tĩnh nhất lại là Lượng Vũ, cũng có thể là từ lâu nàng đã không ôm bất cứ hi vọng gì, nàng không muốn phải có hi vọng để rồi thất vọng, dù gì Nguyệt Hiểu bình an là nàng hạnh phúc lắm rồi.
" Không được! Tôi nhất định phải chữa hai mắt của nàng cho bằng được."
Nguyệt Hiểu quyết tâm, bởi vì Nàng là người gián tiếp hại Lượng Vũ mù .
Lượng Vũ tựa vào trong lòng của Nguyệt Hiểu, ôm lấy Nàng, yếu ớt nói:
" Bất cứ chuyện gì cũng không nên quá cưỡng cầu, sống chết có số, phú quý do trời, một ngày thiếp còn sống, có chàng làm bạn bên cạnh, như vậy thiếp đã cảm thấy mãn nguyện rồi. "
Đúng vậy, nàng thực sự rất thỏa mãn, nàng chỉ cần hắn thôi.
Bởi vì trong đầu nàng biết, nửa tháng trước Nguyệt Hiểu là cố tình rời khỏi nàng, một đi không trở về...
Thế nhưng, hiện tại Nguyệt Hiểu đã trở về, nàng biết là bởi vì nàng bị trúng độc vì vậy Nguyệt Hiểu mới có thể trở về vương phủ.
Ngay giây phút này, Lượng Vũ cảm thấy thực sự rất may mắn khi mình trúng Thiên nhất nước thánh, bởi vì chỉ có như vậy, Nguyệt Hiểu mới trở về bên cạnh nàng.
Nếu có một ngày nàng giải hết độc, có phải là lúc Nguyệt Hiểu rời khỏi nàng không? Nếu là như vậy, nàng thà rằng không giải hết độc, dùng lý do này đem Nguyệt Hiểu cột tại bên người nàng...
-------------------------------------------------------------------------
Đêm khuya, Nguyệt Hiểu xác định quận chúa thực sự đã ngủ, mới lặng lẽ đứng dậy, đi tìm Thị Nguyệt.
" Thị Nguyệt, độc trong người quận chúa , tỷ thật sự không có biện pháp giải hay sao?"
Thị Nguyệt thở dài, đã biết không thể gạt được người cũng trúng độc lâu năm như Nguyệt Hiểu.
" Là nghĩ đến một cách, nhưng không tới thời khắc cuối cùng, tôi cũng không muốn dùng phương pháp này."
" Là Dược Vương cốc - Bích Lạc Hoàng tuyền đan, đúng không?"
Nguyệt Hiểu khó có được một lúc thông minh, có thể thấy chỉ khi nào đối mặt với Dạ Hiểu và Lượng Vũ Nàng mới trở thành kẻ ngốc.
" Không sai, vì vậy tôi không muốn dùng phương pháp này."
Thị Nguyệt ảm đảm nói, nàng thật sự không muốn dùng vì nếu như vậy chủ tử nhà nàng sẽ ra sao chứ?
Phải biết rằng Bích Lạc Hoàng tuyền đan chỉ còn một viên, nếu dùng tới cứu quận chúa, như vậy Nguyệt Hiểu độc phát làm sao bây giờ? Nàng thế nào hướng Dạ Hiểu tiểu thư ăn nói đây chứ?
" Đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa đi, đây là do tôi nợ nàng."
Nguyệt Hiểu không chút suy nghĩ, liền quyết định.
" Tôi không đồng ý!"
" Vì sao ? "
Thị Nguyệt cười khổ: "Chủ tử, người quyết định chuyện gì cũng nên biết nặng nhẹ, không nên coi thường, hậu quả sau cùng cũng chỉ mình người gánh chịu."
Nguyệt Hiểu thấy Thị Nguyệt không đáp, cũng không hảo nói cái gì nữa.
" Như vậy chờ một tháng, nếu như tỷ vẫn còn tìm không ra phương pháp cứu quận chúa, hoặc là tìm không được người của Dược Vương cốc hoặc Bách Thảo Đường , nhất định phải dùng Bích Lạc Hoàng tuyền đan cứu quận chúa."
"..." Thị Nguyệt không nói, bởi vì thời gian chỉ có một tháng, nàng thực sự không có nắm chắc.
" Thị Nguyệt, đây là thỉnh cầu sau cùng của tôi, tôi sẽ không nhượng bộ nữa."
" Tốt, tôi đồng ý với yêu cầu của người..."
Trong lúc này đây, Thị Nguyệt thực sự không biết nàng quyết định là đúng hay sai. Nếu thực sự Nguyệt Hiểu xảy ra chuyện gì nàng thật có lỗi với Dạ Hiểu.
Chương 32
Từ lúc Lượng Vũ bị mù, tính tình nàng cũng thay đổi rất nhiều, luôn luôn không biết tại sao tự nhiên phát giận, khiến cho người trong quận vương phủ trên dưới lo lắng hãi hùng...
" Ta nói rồi ta không muốn uống, ngươi nghe không hiểu sao ? Đông Nhi!"
Không dưới một lần, Lượng Vũ đem chén thuốc Đông Nhi mới vừa nấu xong ném xuống mặt đất.
" Quận chúa, đây là phương thuốc do thái y khai, người tại sao không chịu uống thuốc chứ? "
Đông Nhi chẳng bao giờ nghĩ tới có ngày quận chúa lại khó hầu hạ đến vậy, thật làm nàng muốn khóc!
Lượng Vũ mặc dù mất đi ánh mắt nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng tìm được vị trí chính xác của Đông Nhi.
" Những ... thuốc này căn bản là vô dụng! Bản quận chúa uống cũng là uổng phí! "
Nàng là người tập võ, tự nhiên hiểu độc tính của thiên nhất nước thánh mạnh đến thế nào! Bằng phương thuốc của thái y, sao có thể có thể trị hết cho nàng?
" Quận chúa..." Đông Nhi thực muốn khóc, bởi vì nàng hiện tại không có biện pháp nào nói cho quận chúa hiểu cũng như không biện pháp giúp quận chúa giải độc.
" Đông Nhi, ngươi lui xuống trước đi!"
Nguyệt Hiểu mới từ viện Hàn Lâm trở về, tự nhiên thấy quận chúa phát giận, trong đầu thấy may mắn lần này quận chúa không phát giận trên người của Nàng.
" Dạ, quận mã." Đông Nhi nhanh chóng trốn đi, làm cho Nguyệt Hiểu không khỏi thắc mắc tại sao nàng lại đi nhanh như thế.
" Chàng đã về rồi? Nguyệt Hiểu."
Khuôn mặt Lượng Vũ giãn ra, nàng nhanh chóng mỉm cười , biết là Nguyệt Hiểu trở về, tâm tình hình như cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Phong Nguyệt Hiểu chậm rãi tới gần Lượng Vũ, thân thủ nắm tay nàng.
" Quận chúa, sao nàng không chịu uống thuốc?"
Hai bàn tay của Lượng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, nàng bắt đầu tinh tế miêu tả ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt Nguyệt Hiểu, từ lúc bị mù tới nay thì đây là chuyện mà làm cho nàng thấy hứng thú nhất.
" Uống cũng uổng phí, thiếp không muốn..." Tuy nói là trong lòng biết rõ bệnh của chính mình là không thể cứu, nhưng nàng thực sự muốn nàng tiếp thu, còn có chút khó khăn, thử hỏi kiêu ngạo như nàng sao có thể đối mặt với sự thật đắng cay như thế!!
Haizz, xem ra có một số việc phải cùng Lượng Vũ nói rõ ràng thì có lẽ tốt hơn..
" Quận chúa, có phải nàng sợ hay không? "
Lượng Vũ ngừng lại, " Thiếp không hiểu chàng đang nói cái gì, Nguyệt Hiểu."
Nguyệt Hiểu ôn nhu đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng, "Nàng thực sự không hiểu sao? Còn muốn giấu tôi tới bao giờ nữa chứ?"
Bên mũi nghe thấy được chính là mùi giấy bút sách vở do Nguyệt Hiểu quanh năm làm việc tại viện Hàn Lâm tiếp xúc với sách vở nhiều mà gây nên, bên tai nghe được tiếng tim Nguyệt Hiểu đập đều đặn trong lồng ngực...
" Từ khi thiếp mù , thiếp vẫn rất sợ... Thiếp không phải sợ sẽ chết, mà là sợ không thể nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày, thiếp rất muốn nhìn thấy ánh bình minh đang dần dần ló dạng hay mặt trời đỏ hồng từ từ chìm vào hoàng hôn, sống trong thế giới bóng đêm, quanh thiếp chỉ một mảnh đen tuyền không chút sắc màu nào khác. Không biết ban ngày ban đêm, không thể phân biết sáng tối, không biết thời tiết thay đổi, liền ngay cả muốn đọc sách cũng không thể đọc, muốn ngắm bức tranh cũng không có biện pháp ngắm, nói chi đến họa tranh..."
Không có biện pháp làm chuyện mình thích chuyện, đây mới là chuyện thật sự làm cho nàng khó chịu.
Nguyệt Hiểu ôm chặt thân hình mảnh mai gầy yếu của Lượng Vũ, người mà nàng yêu, người mà suốt kiếp này nàng không thể buông tay.
"Nếu nàng mù, tôi sẽ là hai mắt của nàng. Nàng muốn biết thời gian, tôi có thể giúp nàng nhìn, nàng muốn ngắm mặt trời mọc xong lại ngắm hoàng hôn tàn, tôi sẽ xem rồi miêu tả cho nàng hết thảy. Muốn xem sách, tôi có thể đọc cho nàng nghe, muốn họa tranh hiện tại tôi không làm được, nhưng tôi có thể học vì nàng! Nàng không phải thích đánh đàn sao? Tôi cũng có thể vì nàng mà đánh, cùng nàng hợp tấu, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, tôi nhất định sẽ cố hết sức vì nàng mà làm."
Nghe được những lời nói thâm tình của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ rốt cục nở nụ cười.
" Tính tình của chàng vốn hiếu động, muốn học vẽ tranh, thiếp thấy đó là một chuyện không có khả năng " Nàng cũng không quên trước kia những bức tranh do nàng vẽ, đều là bị Nguyệt Hiểu hủy.
" Ai nói không có khả năng? Chỉ cần là chuyện nàng muốn tôi đều có thể làm cho nàng! " Nguyệt Hiểu bất mãn nói
Nghe được những lời chân tình của Nguyệt Hiểu , Lượng Vũ kìm lòng không đậu ngẩng đầu hôn lên môi của Nguyệt Hiểu trong lòng ngọt ngào. Mắt nàng không sáng nhưng tâm rất sáng, hạnh phúc là hai chữ đang hiện hữu trong lòng nàng.
--------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm, chờ quận chúa ngủ say, Nguyệt Hiểu lặng lẽ đứng dậy đi đến gian phòng của Thị Nguyệt.
" Chủ tử, hôm nay ngài đến chậm." Thị Nguyệt cầm chén thuốc đã được chuẩn bị tốt, đem tới trước mặt Nguyệt Hiểu.
" Quận chúa càng ngày càng khó dỗ, tôi thật lo lắng sau này không tìm được cơ hội chuồn ra "
Nguyệt Hiểu mặt không đổi sắc đem chén thuốc đen tuyền đắng nghét không chút chậm chạp mà uống hết.
Từ ngày Nàng trở lại quận vương phủ, Lượng Vũ cứ dính chặt lấy Nàng. Không chỉ ăn cơm ngồi cùng bàn, hiện tại đến cả ngủ cũng ngủ cũng cùng một chỗ, lỡ đâu bất trắc bị quận chúa phát hiện thân phận của Nàng thì thật không biết nên làm sao bây giờ.
" Nếu có một ngày người không uống thuốc đúng giờ, vậy đừng trách tôi báo cáo lại với tiểu thư Dạ Hiểu."
Thị Nguyệt cảnh cáo Nguyệt Hiểu, không cho người nào đó có cơ hội ngụy biện trốn tránh.
" Được rồi, tôi biết rồi."Thị Nguyệt đáng ghét, chỉ biết dùng Dạ Hiểu áp Nàng...
" Đêm đã khuya, tôi cũng về trước , để tránh khỏi chọc người hoài nghi."
Trong lúc Nguyệt Hiểu đang đi về phòng, một cổ hàn ý cường liệt nảy lên trong thân, trong ngực cũng truyền tới từng trận đau đớn không thôi..
Từ nhỏ đã trúng kỳ độc Diêm vương tác nên Nàng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, độc lại bắt đầu phát tác......
*... Ta van ngươi, muốn ta chết lúc nào cũng được, nhưng không phải là hiện tại... Bởi vì Lượng Vũ cũng cần Bích Lạc Hoàng tuyền đan... *
Chương 33
Đợi đến khi Nguyệt Hiểu tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
" Chủ tử, cuối cùng người cũng tỉnh, cảm tạ trời đất. Người có biết người làm Thị Nguyệt sợ thế nào không ?!"
Thị Nguyệt mới từ ngoài cửa phòng đi vào liền nhìn thấy Nguyệt Hiểu tỉnh lại. Tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống, nếu thật sự Nguyệt Hiểu có chuyện gì nàng thật không biết ăn nói thế nào với Dạ Hiểu?
"Nguyệt Hiểu...chàng tỉnh rồi sao?"
Lượng Vũ ngồi trên ghế trông chừng Nguyệt Hiểu do quá mệt nên nàng ngủ quên từ lúc nào không hay, lúc này nghe tiếng trò chuyện của Nguyệt Hiểu và Thị nguyệt nàng cũng tỉnh lại.
Nguyệt Hiểu thấy nàng vẫn nắm chặt tay mình không buông, ngực cảm thấy một cổ ấm áp, nàng đã ở đây cả đêm sao? Haizz lại làm nàng lo lắng nữa rồi .
"Quận chúa, nàng ở đây chiếu cố tôi cả đêm sao?"
Lượng Vũ đem cánh tay còn lại chỉ chỉ vào trán Nguyệt Hiểu, vẻ mặt sủng nịch yêu thương, nàng cười hiền hòa .
"Thị Nguyệt, chủ tử nhà ngươi có phải bị bệnh đến lú lẩn hay không? Thế nào vừa tỉnh lại thì thành ngốc nghếch thế kia?"
Hắn có mắt nhìn không chứ, vậy mà cũng nhận không ra nàng chăm sóc hắn cả đêm sao?
"..." Nguyệt Hiểu tươi cười, khuôn mặt có vẻ ngờ nghệch, Nàng đang xấu hổ, chỉ biết cười trừ thôi sao giờ, không ngờ người da mặt dày như Nàng cũng có lúc xấu hổ kia đấy.
Mà trong lòng cũng thầm than,
<Quận chúa ơi là quận chúa, nàng có cần phải nói tôi như thế không chứ? Đúng thật trước mặt nàng, tôi không thể nào là người thông minh được, nàng và tỷ tỷ Dạ Hiểu đúng là khắc tinh của tôi mà.>
Lúc này, Thị Nguyệt vẫn đứng im lặng bên cạnh hai người các nàng, nhưng Thị Nguyệt lại không hề biết Nguyệt Hiểu bị quận chúa ăn hiếp, nàng chỉ nghĩ đơn giản là Lượng Vũ lo cho Nguyệt Hiểu mà thôi . Nàng thuận tiện mở miệng trả lời.
" Chủ tử vì gần đây mệt nhọc quá độ, cho nên mới té xỉu, bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi nhiều một chút. Chờ một lát tôi sẽ sắc thuốc đưa tới."
Sau khi nói xong, nàng hiểu quận chúa muốn nói chuyện với Nguyệt Hiểu nên cũng nhân cơ hội mà rời đi, gian phòng tự nhiên chỉ còn lại Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ.
Không gian trong phút chốc trở nên im lặng, Lượng Vũ nhìn Nguyệt Hiểu trìu mến còn Nguyệt Hiểu thì đang lo cho sức khỏe của nàng, nàng trong người trúng độc vậy mà còn phải chăm sóc Nguyệt Hiểu cả đêm, ân tình nợ nàng biết sao mà trả hết đây cơ chứ?...
" Quận chúa, nàng cũng mệt mỏi cả đêm rồi, không bằng nằm xuống nghỉ ngơi chút đi."
Nguyệt Hiểu xê dịch thân thể, lui mình sát vào trong , lộ ra một khoảng không gian trống rộng rãi để Lượng Vũ có thể nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái, nhìn thân thể tiều tụy của Lượng Vũ Nàng thật đau lòng.
Lúc nói ra lời này Nguyệt Hiểu thật không mang theo ý nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là lo cho sức khỏe của Lượng Vũ, nhưng vào tai Lượng Vũ thì lại mang ý nghĩa khác.
Lượng Vũ nghe xong lời nói của Nguyệt Hiểu lại thêm phần ngại ngùng, dù là đã ngủ chung với nhau, nhưng Nguyệt Hiểu với nàng vẫn chưa có gì là vượt quá mức lễ giáo, dù gì nàng cũng là nữ tử tự nhiên cũng biết ngượng ngùng, tên ngốc này tại sao tự nhiên lại nói thế cơ chứ?
" Quận chúa, nàng ngại à? Cũng không phải là chưa từng ngủ cùng nhau! Bình thường ngủ, nàng cũng nằm bên cạnh tôi mà, có gì mà nàng phải xấu hổ chứ?"
Nguyệt Hiểu không giải thích được tâm tình hiện tại của Lượng Vũ, tâm của nữ tử sâu như biển, Nàng tự nhiên cũng quên chính mình không phải cũng là một nữ tử còn gì.
Mà Lượng Vũ trực tiếp lấy tay che đi cái miệng thối của Nguyệt Hểu, nàng thẹn quá hóa giận, dạo này nàng đối với hắn dịu dàng quá nên hắn mới được nước làm tới.
"Những lời này chàng còn dám nói lại lần nữa, thiếp sẽ không khách khí gia pháp hầu hạ chàng tử tế."
Thì ra ở trong lòng của Nguyệt Hiểu, nàng dĩ nhiên là một người như vậy sao? Rất xấu hổ...
Nguyệt Hiểu chớp chớp con mắt, sau đó nhanh chóng ôm lấy Lượng Vũ vào lòng, chuẩn bị ngủ trưa với nàng.
Khó có được Lượng Vũ không cự tuyệt mà lại ưng thuận hành động của mình, làm cho Nguyệt Hiểu cảm thấy ấm áp rất nhiều, điều chỉnh một chút vị trí nằm thích hợp.
" Nguyệt Hiểu, chàng có biết lần này chàng dọa thiếp chết khiếp không?..."
Đêm hôm qua, nàng không cảm giác được cái ôm ấm áp thường ngày của hắn nên mới tỉnh giấc. Lúc này nàng phát giác bên cạnh mình chẳng có ai. Thử kêu vài tiếng nhưng không ai đáp lại, Nguyệt Hiểu không có ở trong phòng, nàng chợt nghĩ Nguyệt Hiểu lại muốn bỏ nàng mà đi.
Hoảng hốt nàng chạy ra khỏi phòng tìm hắn, nhưng chưa đi được bao xa nàng vô ý vấp phải một ai đó mềm nhũn nằm giữa đường. Tò mò không biết ai lại nằm đây giữa đêm hôm khuya khoắc. Đưa tay sờ soạn khuôn mặt người đó một lúc nàng giật mình nhận ra đó là quận mã của nàng - Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ nhanh chóng kêu người hầu tới, nàng thấy mình quá vô dụng, nếu bình thường nàng có thể tự mình đưa hắn về phòng. Vậy mà bây giờ thì cần phải có người giúp...
Lòng như lửa đốt, nàng chờ đợi Thị Nguyệt chuẩn bệnh cho Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ thầm trách chính mình, nếu như không có mù thì tốt rồi... Như vậy nàng có thể chiếu cố Nguyệt Hiểu, săn sóc hắn như hắn chăm sóc nàng vậy...
"Quận chúa, nàng yên tâm. Sẽ không có lần sau đâu, tôi sẽ không làm cho nàng lo lắng nữa đâu."
Nguyệt Hiểu cười nói, khuôn mặt ôn nhu, ánh mắt trìu mến nhìn người yêu đang nằm trong lòng Nàng, giờ phút này Nàng mãn nguyện lắm rồi, Nàng phải trân trọng từng phút bởi vì Nàng biết lần này phát bệnh là một cái báo động, nếu như là còn có tiếp theo, khả năng thật là Diêm vương tác phát bệnh, lúc đó Nàng cũng chẳng còn mạng để mà nhìn Lượng Vũ của Nàng nữa.
Nhìn Lượng Vũ của Nàng như vậy làm cho Nguyệt Hiểu thật đau lòng, nếu như Nàng thật sự chết đi thì Lượng Vũ của Nàng phải làm sao chứ.
Lần trước Nàng bắc thượng giả chết lúc trở về thấy Lượng Vũ, một thân khuynh quốc khuynh thành chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên gầy yếu mảnh mai trong gió, ngay lúc này thì lại vì Nàng mà một đêm không ngủ, ân cần chăm sóc.
Còn lần sau nữa thì Nguyệt Hiểu thật không dám tưởng tượng Lượng Vũ sẽ thế nào, Nàng nợ Lượng Vũ quá nhiều. Bất giác Nguyệt Hiểu vòng tay ôm chặt lấy Lượng Vũ, giờ phút này Nàng không muốn buông Lượng Vũ của Nàng ra tý nào.
Lượng Vũ nghe vậy, nhịn không được ngắt hắn một cái.
"Chàng còn dám nói lần sau nữa ư?!"
Nguyệt Hiểu cười gượng vài tiếng, <chọc giận nàng sao !!!>
"Haha là tôi nói lỡ lời, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau, quận chúa bớt giận"
"Haizzz, Nguyệt Hiểu. Nếu như thiếp không mù thì tốt rồi, thiếp có thể chăm sóc cho chàng."
Lượng Vũ tựa đầu chôn sâu vào đầu vai của Nguyệt Hiểu, yếu ớt nói, đây là điều mà nàng ghét bản thân mình bây giờ nhất.
"Tin tưởng tôi, nàng sẽ không có việc gì. Thần Hi, vĩnh viễn chói mắt, vĩnh viễn hoàn mỹ, không có chút tỳ vết nào cả, nàng vẫn là luôn đại mỹ nhân xinh đẹp nhất kinh thành."
Ngay lúc này đây, Nguyệt Hiểu ngầm đưa ra một quyết định. Nàng không thể chờ đợi nữa, đây là Nàng thiếu Lượng Vũ, không phải tại Nàng thì Lượng Vũ cũng không bao giờ như thế.
Nguyệt Hiểu không thể cũng không muốn thấy Lượng Vũ như lúc này, nàng không phải một Thần Hi yêu kiều ngạo mạn nữa, nàng thật yếu ớt, của nàng kiêu ngạo, của nàng mạnh mẽ đã đi đâu rồi. Nguyệt Hiểu tự hứa với bản thân mình, nhất định phải giải hết độc cho nàng.
Mà tính từ thời điểm này cách ngày Lượng Vũ phát độc, còn có nửa tháng...
Chương 34
Diêm vương tác, là loại độc dược mà Quỷ Y thế gia đem hết toàn lực, dùng máu và nước mắt mấy đời nghiên cứu ra.
Ba mươi năm trước, Quỷ Y và cốc chủ Dược Vương cốc, đều là những người được mọi người tôn thờ là có y thuật cao thâm, hai bên không phân cao thấp, kết quả một người hại người, một người lại đi cứu người.
Tranh đua hơn thua trong chốn y học, danh vọng, tiếng tăm, không biết bao nhiêu người vì cuộc chiến của hai bên mà mất mạng, thật là danh vọng tiếng tăm như phù hoa, dưới cuộc tranh đua của bọn họ mạng người không hơn cỏ rác.
Đã là thầy thuốc vì sao không hiểu mạng người mới là đáng quý hơn cả!!! Nhưng hỏi cả thế gian có ai nghĩ được thông suốt như thế!!!
Kết quả tiếng tăm của Dược Vương cốc càng ngày càng vang dội, cũng kích thích người của Quỷ Y , hơn nữa người trong giang hồ cũng không ngừng xỉ vả mắng chửi hành vi hại người của Quỷ Y .
Vì vậy vào một ngày đẹp trời, những kẻ tự xưng là danh môn chánh phái tụ tập lại, truy sát mọi người của Quỷ Y , nói gì thế thiên hành đạo nhưng trong đó có bao nhiêu cái thế thiên thì thật không biết. Những kẻ này không phải là mua danh cầu lợi thì cũng là từng bị Quỷ Y hạ độc nên mang oán hận trong lòng, hay là có huynh đệ tỷ muội bị hại mà thay họ trả thù.
Quỷ Y cũng vì hành vi của bản thân mà làm cho cả gia tộc bị giết, mang họa diệt môn, lằn ranh giữa thiện và ác thật mong manh, một hồi phân tranh một hồi huyết tinh dù ai thắng thì cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Mà chuyện này cũng tạo nên một hồi thương tâm. Vô luận phụ nữ hay trẻ em, toàn bộ giết không tha! Toàn bộ gia tộc gồm một trăm linh bảy người của Quỷ Y tất cả đều bị giết chết, chỉ trừ Quỷ Y . Vì vậy hắn hướng về phía ông trời mà thề muốn tất cả mọi người phải trả giá cho việc làm này của mình! Trả lại cho Quỷ Y hắn một cái công đạo.
Từ ngày nào đó bắt đầu, Quỷ Y ngày đêm nghiên cứu bắt đầu sáng chế ra Diêm vương tác, dằng vặt mười năm mới có kết quả.
Lúc đó giang hồ lại diễn ra một trận tinh phong huyết vũ, nói rằng diêm vương muốn ngươi canh ba chết, thì không ai có khả năng lưu ngươi đến năm canh! Loại độc này đúng với tên gọi của nó, Diêm vương triệu hồi không ai có thể cứu, cũng từ đó trong chốn giang hồ không ai không biết không ai không sợ về loại độc mang tên Diêm vương tác.
Mà người bị Diêm vương tác độc hại không phải chỉ chết một cách đơn giản, họ phải chịu đựng nỗi đau đớn không ngừng, hơn nữa Diêm vương tác độc tính dị thường, ngay cả cốc chủ của Dược Vương cốc cũng từng nghiên cứu cách giải nhưng vẫn chưa thể tìm ra được cách chữa trị triệt để, mọi nghiên cứu đều thất bại. Vì vậy Diêm vương tác liền có danh xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ độc...
Diêm vương tác độc do oán mà sinh, muốn giải độc trước phải giải oán, nhưng chốn giang hồ ân ân oán oán, dây dưa không dứt, một câu nói muốn giải thì dễ nhưng làm được thì khó khăn muôn trùng.
Khấu, khấu, tiếng đập cửa cắt đứt những hồi tưởng của Thị Nguyệt.
"Thị Nguyệt, tôi có việc muốn cầu xin tỷ."
Nguyệt Hiểu vừa vào bên trong phòng của Thị Nguyệt, đã nói ra mục đích của chính mình.
Thị Nguyệt do dự, bởi vì nàng không biết có nên đáp ứng hay không. nàng thừa biết Nguyệt Hiểu muốn nàng làm gì. Nhưng chuyện này không phải là chuyện Nguyệt Hiểu muốn là có thể làm, Dạ Hiểu mà biết thì nàng thật không biết như thế nào giải thích với nàng đây.
" Đem Bích Lạc Hoàng tuyền đan dùng để trị liệu quận chúa đi, thời gian đã không còn nhiều ." đây là lựa chọn của Nguyệt Hiểu, lời nói cứng rắn không chút do dự.
Thị Nguyệt cắn chặt môi dưới, "Đem dược cho quận chúa, chủ tử người làm sao bây giờ, nếu Diêm vương tác phát độc thì sao?"
Phong Nguyệt Hiểu xán lạn mỉm cười, từ nhỏ đã trúng Diêm Vương Tác, với Nguyệt Hiểu thì chuyện sống chết đã không còn quan trọng với Nàng nữa rồi.
"Yên tâm, một giờ nửa khắc tôi còn không chết được đâu, nhưng bệnh tình của quận chúa thực sự không thể chờ được nữa, tỷ cũng hiểu mà."
" Người đừng tưởng rằng tôi không biết độc tính của Diêm vương tác trong cơ thể người đã bắt đầu tái phát ! Cái gì mệt nhọc quá độ, đó là tôi nói đại để qua mặt quận chúa mà thôi!"
Nguyệt Hiểu cũng biết muốn giấu Thị Nguyệt, điều đó là không thể, bởi vì nàng tốt xấu gì cũng là đại phu, còn từng tại học qua y thuật tại Dược Vương cốc!
" Đã một tháng, tỷ vẫn chưa tìm ra biện pháp trị liệu cho quận chúa, như vậy tỷ cũng nên đáp ứng điều kiện của tôi đưa ra trước đây."
Dùng một viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan còn lại, giải độc thiên nhất nước thánh mà quận chúa trúng phải.
Thị Nguyệt còn muốn phản bác cái gì, nhưng lại bị Nguyệt Hiểu cắt đứt.
"Diêm vương tác, diêm vương muốn nhân canh ba tử, không ai dám lưu nhân đến canh năm ! Từ cái ngày tôi bắt đầu trúng độc, tỷ tỷ của tôi liền liều mạng tìm kiếm mọi phương pháp để kéo dài mạng sống của tôi, cho dù cùng người tỷ yêu trở mặt tỷ ấy cũng không nói một lời nào. Nhưng kỳ thực tất cả chuyện này, tôi chưa hề oán trách tỷ ấy, ngược lại, tôi rất cảm kích tỷ tỷ, là tỷ ấy làm cho tôi sống lâu vài năm, thực sự đủ lắm rồi, hơn nữa tôi còn có thể cứu người mà mình yêu nhất, tôi đã rất thỏa mãn . Tỷ hiểu ý tôi chứ Thị Nguyệt?"
Nghe được những lời nói của Nguyệt Hiểu, Thị Nguyệt nhịn không được mà rơi nước mắt.
" Tính tình của chủ tử và tiểu thư Dạ Hiểu rất giống nhau, nếu đã quyết định chuyện gì đều ích kỷ như vậy, không nghĩ đến người khác..."
Bởi vì Nguyệt Hiểu nếu lựa chọn như vậy, buộc Thị Nguyệt chỉ có thể mở mắt to nhìn Nguyệt Hiểu phát độc mà chết. Ngay cả cốc chủ Dược Vương cốc cũng không có biện pháp nào cứu chữa, nàng chỉ là một thầy thuốc nho nhỏ thì có thể làm gì được chứ.
"A, Thị Nguyệt, thật là khổ cực tỷ, mấy năm qua tỷ phải chịu đựng tôi và tỷ tỷ." Nguyệt Hiểu dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
" Vì vậy tỷ hãy để tôi tùy hứng một lần nữa đi, đáp ứng tôi, được không?"
"Đáng giá sao?" Đây chính là lấy mạng đổi mạng !
"Đương nhiên! Bởi vì nàng là người quan trọng nhất đối với tôi, trên đời này chỉ có nàng là người mà tôi quan tâm nhất." Để Lượng Vũ sống, dù phải làm bất cứ chuyện gì thì Nguyệt Hiểu cũng cam lòng, không oán không hối!!!!
Chương 35
Ngày hôm nay Lượng Vũ rãnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy nàng đi cùng Sở Vương phi vào cung tìm Hoàng hậu, thuận tiện ở nơi mà nàng thích nhất trong cung - ngự hoa viên – thưởng ngoạn, lại không nghĩ rằng lại gặp phải một người ngoài ý muốn...
"Thần Hi, gần đây khỏe không?" Người nói chuyện với Lượng Vũ là người hiếu thắng nhất trong hoàng tộc - công chúa Lan Hinh, mà tâm tình lúc này của nàng thật sự rất rối rắm.
Lan Hinh nhìn người con gái có dung nhan tuyệt sắc trước mặt nàng, cái con người nàng luôn đố kị không bằng, nàng đường đường thân là công chúa, thiên kim kinh chu nhưng lại không bằng một quận chúa nhỏ nhoi như Lượng Vũ, người được sủng ái và tôn sùng luôn là Lượng Vũ, bên cạnh Lượng Vũ vẻ đẹp của nàng luôn bị lu mờ.
Mà lúc này đây Lượng Vũ đứng ở ngự hoa viên, thân ảnh tuyệt thế mà độc lập, mảnh mai dáng ngọc, phiêu diêu trong gió làm cho người ta không thể dời đi đường nhìn.
"Nhờ phúc của công chúa, Thần Hi vẫn khỏe."
Lan Hinh nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Lượng Vũ :
" Ngươi biết không? Mấy ngày hôm trước phụ hoàng đã đem ta tứ hôn cho Hoắc Trục Nhật, ba tháng sau sẽ cử hành hôn lễ."
"Thật sao? Vậy chúc mừng công chúa, Hoắc đại nhân sẽ là một trượng phu tốt."
"Thế nhưng, tâm của Trục Nhật cũng không ở trên người ta, người hắn thích luôn luôn vẫn là ngươi, sao ngươi có thể không biết tâm ý của hắn được kia chứ?"
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng mang ngữ điệu u buồn đố kị, trượng phu tương lai của nàng nhưng trong thâm tâm lại lưu luyến một cô nương khác mà dù cho nàng có là công chúa cao quý thì cũng không bao giờ có thể so bì được thì bảo nàng làm sao không đố kị kia chứ!!!
"Như vậy công chúa cũng nên biết, Thần Hi chưa bao giờ thích Hoắc đại nhân, hơn nữa hiện tại ta cũng có quận mã."
<Nàng đã nói trắng ra như thế Lan Hinh sao vẫn cố tình không hiểu chứ, Hoắc Trục Nhật thích nàng nàng cũng không đến nỗi ngu ngốc không biết, nhưng đó chỉ là hắn tự đa tình, còn nàng thì chưa bao giờ để ý đến tình cảm của hắn.>
"Thần Hi, ta đột nhiên nghĩ nếu kẻ nào yêu ngươi nhất định rất đáng thương, kẻ đó thật không may khi trao tình cảm cho một người vô tình như ngươi , nhưng nếu được ngươi yêu thì ta nghĩ kẻ đó thật hạnh phúc."
Lan Hinh đương nhiên biết,Thần Hi, giống như tên của nàng, được rất nhiều người khát vọng, nàng giống như ánh dương quang ấm áp nhưng lại nóng rực dễ dàng làm tổn thương những kẻ vọng tưởng tới gần; nhưng nếu Thần Hi để ý một ai đó thì người này thật là kẻ may mắn nhất trần đời, sẽ được hưởng thụ một cảm giác rất khác biệt, vừa có ôn nhu song song cũng có chút ngạo mạn, sẽ được tình cảm mãnh liệt mà cũng không kém phần lý trí của nàng bao lấy...
"Công chúa, quen biết ngươi lâu như vậy, nhưng những lời ngươi nói hôm nay thật đúng với lòng của ta!!!" Lượng Vũ nhẹ nhàng nói.
"Như vậy bản cung cũng có thể tưởng tượng được cuộc sống thường ngày của Phong Nguyệt Hiểu phong phú đặc sắc đến cỡ nào."
Từ giờ khắc này bắt đầu, ấn tượng của Lan Hinh đối với Phong Nguyệt Hiểu thay đổi rất lớn, dù sao một người có thể làm cho Thần Hi yêu, thì nhất định là một kẻ bất phàm sao!!
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, hoàn toàn không biết đứng ở các nàng cách đó không xa, một ánh mắt hung ác mang đầy hắc ám và đố kị đang chòng chọc chĩa vào các nàng
----------------------------------------------------------------------
Quang vinh dương quận, tuy nói là một địa phương nhỏ, nhưng nơi đây vốn gần kinh thành, nên cũng không kém phần náo nhiệt phồn hoa, không hề thua kém những thành trấn lớn khác.
Phong Dạ Hiểu dẫn mấy người tùy tùng, đi tới thành bắc của quang vinh dương quận, nơi nàng tìm tới là một hiệu thuốc bắc đơn sơ.
"Có đại phu ở đây không? Trong nhà ta có người sinh bệnh, cần đại phu khán chẩn."
Dạ Hiểu một mình một người đi vào hiệu thuốc bắc, quay qua quay lại dáo dác nhìn xung quanh. Bên trong có một nam tử tuổi độ trung niên đang chỉnh lý dược liệu.
Trên mặt nam tử có một vết sẹo nhìn rất xấu xí, ánh mắt của hắn tàn bạo nhìn Phong Dạ Hiểu.
"Nhóc con, nếu muốn đại phu của chúng ta khám bệnh tại nhà, tiền thuốc ngươi có chịu nổi không, mau đi chỗ khác chơi đi?"
Dạ Hiểu đối mặt với lời nói uy hiếp của hắn, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, khóe miệng luôn tươi cười, việc đó không đáng lo.
"Đại thúc, ta nói thúc cái này, thúc có muốn đánh cá với ta một trận không?"
Nam tử hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không vui:
"Đại gia ta không rảnh đùa giỡn với con nhóc như ngươi, còn không mau đi??Không thì đừng có trách đại gia ta không khách khí với ngươi!!!"
Dạ Hiểu hoàn toàn không để ý tới lời nói của hắn, tự nhắc bản thân đang có việc cầu người, không thể gây chuyện thị phi to tiếng được, nàng hạ mình nói:
"Đại thúc, chắc là thúc hay bị Văn Nhân Tuyền ức hiếp lắm đúng không? Lẽ nào thúc chưa từng nghĩ sẽ phản kháng lại? không lẽ cứ để cho nàng tiếp tục ức hiếp như vậy thúc chịu được sao, được một lần thì còn có lần sau, càng ngày nàng sẽ càng lấn tới!!!"
"Nhóc con, ngươi tưởng rằng nói như vậy ta sẽ giúp ngươi cứu người sao?Đúng là mơ tưởng viễn vong."
"Đại thúc, thúc hiểu lầm ý của ta rồi, điểm mấu chốt của vấn đề là ta cần Nhân Tuyền giúp ta cứu người, còn về phần của đại thúc, nói thúc đừng buồn nhưng ta chẳng cần, ta chỉ thấy chướng mắt y thuật của ngươi thật thôi."
Người có tự tin là một chuyện tốt, nhưng nếu tự tin quá mức thì thật không tốt tí nào!
Nam tử tức giận đập mạnh bàn tay xuống bàn:
"Nhóc con, nhường ngươi một tấc ngươi lại muốn tiến một thước, đừng có mà được nước lấn tới nha!!"
Thấy nam tử tỏ ra giận dữ, Dạ Hiểu vội đem miếng cổ ngọc đeo trên cổ lấy xuống, đưa cho nam tử trước mặt.
"Khối cổ ngọc và là thư này giao cho Văn Nhân Tuyền, nói với nàng ta ở Sở quận vương phủ tại kinh thành chờ nàng một tháng, không gặp không về."
"Hừ! Bổn đại gia dựa vào cái gì phải giúp ngươi chứ?"
"Ngươi có thể không làm, nhưng ta sẽ đem việc ngươi lười biếng nói cho người khác, ta tin rằng môn chủ của hắn cũng sẽ rất thích thú mà nói lại cho Văn Nhân Tuyền."
Dạ Hiểu theo dõi này biểu hiện của nam tử, đồng thời mỉm cười dị thường xán lạn.
"..." đây không phải là uy hiếp hắn sao?
"Không sai, là đang uy hiếp ngươi."
Phong Dạ Hiểu gật đầu như đoán được suy nghĩ của hắn.
"Ngươi cũng hiểu tính tình đường chủ của các ngươi - Kim Ngọc Hồi Xuân Văn Nhân Tuyền ra sao rồi chứ?"
Đó chính là tiêu chuẩn nhận tiền không nhận người.
"..." Nam tử bất đắc dĩ nhận lời, bởi vì hắn biết rõ ràng Văn Nhân Tuyền là một người coi tiền như chính mạng sống của nàng, nếu biết hắn không có làm tốt công tác, nàng sẽ ức hiếp hắn tới mức nào nữa đây chứ. Hắn thật không dám tưởng tượng.
Mà muốn trách cũng chỉ có trách bản thân mình, có mắt như mù, như thế nào lại nhận một người xem tiền như chính mạng sống của bản thân, nhận tiền không nhận người làm chủ tử, đây là việc sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn. Nhưng chuyện này không trách hắn thì trách được ai kia chứ...
-------------------------------------------------------------
Chương 36
"Quận chúa, tôi có một tin tốt muốn nói cho nàng!"
Nguyệt Hiểu ở sau hậu viện chờ Lượng Vũ từ hoàng cung trở về, vừa nhìn thấy nàng thì trong lòng Nguyệt Hiểu không hiểu sao có một cảm giác hưng phấn đến lạ thường, trái tim Nguyệt Hiểu không ngừng thổn thức vì Lượng Vũ, nó đập liên hồi bên trong lòng ngực Nàng.
Sao có thể không vui được kia chứ, người ta nói kẻ yêu nhau xa nhau một khắc như cách ba thu, giờ đây thấy được người yêu trong lòng vui còn không hết nữa là (không biết trước kia ai chạy còn không kịp chứ nói gì nhớ nàng chứ ).
Trong lòng tưởng tượng ra hình ảnh vui vẻ của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ cảm thấy thật bình yên, nàng bất giác mỉm cười.
"Là tin tốt gì vậy? bộ tốt lắm sao mà xem chàng kia, như đứa trẻ lên ba được cho quà vậy.."
Theo thói quen, Lượng Vũ đưa tay sờ sờ khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, tinh tế cố gắng miêu tả khuôn mặt của người nàng yêu, mà Nguyệt Hiểu cũng biết nàng muốn làm gì nên cũng tiến tới bên nàng vài bước...
"Thị Nguyệt đã tìm được phương pháp chữa trị hai mắt của nàng, giải chất độc của thiên nhất nước thánh, đây không phải là tin tốt lành hay sao, nàng nói tôi làm sao không vui cho được chứ?"
Nguyệt Hiểu nhắm lại hai mắt, ngoại trừ cảm thụ ngón tay của Lượng Vũ ôn nhu chạm vào khuôn mặt mình thì nó còn giúp cho Nguyệt Hiểu có thể cảm nhận được những gì mà Lượng Vũ của Nàng đang có, cái cảm giác không thấy gì của nàng, như vậy làm cho Nguyệt Hiểu như biết về nàng nhiều hơn một chút, lại càng yêu nàng nhiều hơn một chút, nàng vì Nguyệt Hiểu làm quá nhiều rồi...
Lượng Vũ của Nàng, là hào quang chói lóa, không nên như vậy tối tăm, không nên!
Nguyệt Hiểu biết quận chúa của mình là người thế nào, Lượng Vũ là một người rất tự tin, ngạo khí hơn người , không có việc gì là không làm được, từ khi bên nhau Lượng Vũ đã có thói quen luôn khi dễ ức hiếp Nguyệt Hiểu.
Nhưng .... hiện tại Lượng Vũ đã mất đi tự tin cùng ngạo khí xưa kia, nàng tự ti ...tự ti vì nàng không thấy gì, ánh mắt nàng không còn vẻ kiều mị và lãnh diễm, Nguyệt Hiểu nhớ, rất nhớ ánh mắt đó của nàng. Mà cũng vì khiếm khuyết này nàng đối với Nguyệt Hiểu cũng cẩn trọng tỉ mỉ, nó thật khác xa với tính cách của nàng, nó làm cho nàng trở nên thật khác lạ... Nguyệt Hiểu không quen như vậy.
Nghe được Nguyệt Hiểu nói, động tác cũng đình chỉ."thật sao?"
Nếu thật có biện pháp trị liệu độc trong cơ thể nàng, như vậy Nguyệt Hiểu còn bên cạnh nàng như bây giờ không? Luôn ôn nhu chăm sóc, những cái ôm ấm áp và giọng nói triều mến chiều chuộng bao ngày qua, nàng còn có thể nhận không ?
Sau lần Nguyệt Hiểu bỏ đi, Lượng Vũ vẫn luôn không dám hỏi thẳng Nguyệt Hiểu lí do tại sao. Bởi vì nàng sợ một ngày hỏi ra , liền ngay cả cái "hạnh phúc ảo tưởng" này cũng biến mất, nàng không muốn nàng cần hắn, nàng thật cần hắn, từ lúc chào đời tới giờ nàng là Quận chúa Thần Hi, không gì không có không gì không thể nhưng nàng chưa từng để ý cái gì, hắn xuất hiện trong cuộc đời nàng và cũng lấy đi trái tim của nàng, thiếu hắn nàng sẽ còn là nàng không chứ?
Nguyệt Hiểu cảm thấy dường như Lượng Vũ không tin những gì Nàng nói, từ bao giờ mà Lượng Vũ của Nàng trở nên thiếu lòng tin đa nghi như thế chứ.Vì vậy Nguyệt Hiểu đưa tay cầm lấy hai tay của Lượng Vũ, ngưng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết trước mặt Nàng.
"Quận chúa, nếu nàng không tin tôi, thì cũng nên tin tưởng Thị Nguyệt chứ? Mặc kệ thế nào, tỷ ấy cũng từng học y thuật tại Dược Vương cốc!"
Nguyệt Hiểu không dám nhiều lời, Nàng sợ sự thông minh tin tường của Lượng Vũ, không có gì có thể qua mặt Lượng Vũ của Nàng, chỉ vì hiện giờ Lượng Vũ bị tự ti lấn ác nên mới không thấy được những mâu thuẫn e dè trong lời nói của Nàng. Nàng không muốn Lượng Vũ biết những chuyện Nàng đang làm, nó chỉ khiến Lượng Vũ thêm lo lắng mà thôi. Nàng nợ Lượng Vũ quá nhiều rồi.
Sao lúc trước Thị Nguyệt nói là không còn cách nào vậy mà giờ lại đột nhiên tìm được biện pháp giải độc? Mọi chuyện thật khó tin, thử hỏi làm sao Lượng Vũ có thể tin tưởng những lời Nguyệt Hiểu nói.
Nguyệt Hiểu bối rối trốn tránh ánh nhìn của Lượng Vũ mà quên mất dù giờ đây Nàng có làm gì thì Lượng Vũ cùng đâu nhìn thấy gì.
Dù cho có nghi ngờ không tin hay có thắc mắc gì đi nữa Lượng Vũ cũng chỉ để trong lòng, nàng không hỏi bởi nàng biết nhất định Nguyệt Hiểu cũng không nói cho nàng biết sự thật.
"Chàng nói thế nào thì như thế ấy đi, thiếp không muốn nghĩ nhiều, giải được cũng tốt không giải được cũng không sao, chỉ cần có chàng bên cạnh là thiếp mãn nguyện lắm rồi"
Nguyệt Hiểu nhẹ nhàng hôn lên trán Lượng Vũ:
"Quận chúa, sao nàng lại nói những lời ngốc nghếch như vậy? Đương nhiên tôi sẽ luôn ở bên cạnh nàng rồi, tôi muốn nhìn Thị Nguyệt giúp nàng giải hết độc, lúc đó tôi mới an tâm được!"
Đây là những lời nói thật lòng của Nguyệt Hiểu, cho dù Diêm vương tác có tái phát lấy đi mạng sống của Nàng, Nàng cũng muốn nhìn thấy Lượng Vũ của Nàng bình an vô sự, như vậy dù chết Nàng cũng cam tâm.
"Được rồi, thiếp đi tìm phụ vương mẫu phi nói trước một tiếng, cả tháng nay cả hai đã vì thiếp mà lo lắng không yên, thiếp thật là người con bất hiếu."
"Nàng đi đi, nhân tiện nói chuyện với mẫu phi cho đỡ buồn, chứ nàng cứ một mình trong phòng tôi cũng không an tâm. Tôi ra ngoài một chút, khi nào trở về tôi sẽ tìm nàng."
Nói xong, Nguyệt Hiểu nhìn theo bóng lưng của Lượng Vũ rời đi, mãi cho đến khi hậu viện không có thân ảnh của nàng, Nguyệt Hiểu mới yên tâm gục xuống quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn, tay Nàng xoa xoa nơi ngực đang từng đợt từng đợt dâng lên những cơn đau liên hồi, liên tục thở phì phò, hô hấp rối loạn, mồ hôi lạnh cũng toát ra như tắm,cảm giác này khiến Nàng muốn lập tức chết đi...
Một lát sau, cố kìm chế cơn đau, Nguyệt Hiểu run run lấy một bình thuốc nhỏ từ trong người ra, bên trong là thuốc mà Thị Nguyệt đặc biệt vì Nàng điều chế, thuốc này có thể giảm bớt những đau đớn mà Diêm vương tác mang đến.
* Mấy ngày nay... Nhất định phải nhịn xuống những đau đớn mà Diêm vương tác mang đến... Cho dù như thế nào, ít nhất cũng phải chờ tới khi Lượng Vũ chữa bệnh xong hết... *
Chính vì "Kiếp trước tình trái kiếp này thường, nhân gian vốn là hữu tình si."
Nguyệt Hiểu lấy mạng của bản thân đổi mạng cho Lượng Vũ, còn có ai có thể nói Nàng không đáng làm cho Lượng Vũ yêu? Ngàn vàng khó cầu một hữu tình lang mà Nguyệt Hiểu này một cái tuy rằng làm người có chút chất phát ngu ngốc nhưng Nàng luôn một lòng vì Lượng Vũ, như vậy thì còn gì bằng nữa chứ?!!!!
'CF