Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Duyên Khởi Bất Diệt

Chương 37

"Nguyệt Hiểu, những lời Vũ Nhi nói có thật không? Thật sự có phương pháp giải được độc tố trong cơ thể của Vũ Nhi ?"

Nguyệt Hiểu vừa bước vào cửa đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng hoài nghi nhưng cũng ôm ấp một chút hi vọng mong manh của Sở Vương phi, bà vội vã hỏi chuyện Nguyệt Hiểu. Thái độ Sở Vương phi không còn phong thái ôn nhu nhã nhặn như thường ngày, Sở vương phi nắm chặt tay Nàng không tha, bởi vì Vương phi không biết chính bản thân bà có nghe lầm hay không...

Cũng không trách được, mẫu tử tình thâm, thêm vào đó Lượng Vũ là viên minh châu trong tay Vương gia và vương phi, là niềm kêu hãnh là đứa con duy nhất của cả hai, nếu Lượng Vũ thật sự có chuyện gì xảy ra bà biết sống ra sao đây? ...

"Là thật đó, mẫu phi. Thị Nguyệt đã tìm ra phương pháp trị liệu cho quận chúa."

Nguyệt Hiểu bình tâm tĩnh khí thoải mái trả lời những nghi vấn của Sở Vương phi, bởi vì Nàng biết từ lúc quận chúa trúng độc tới giờ, Sở Vương phi lo lắng cho nàng tới chừng nào!

Mà Sở quận vương dường như vẫn chưa thật sự tin tưởng những lời nói của Nguyệt Hiểu, thình lình sao lại có tin tốt như thế chứ!!!

"Thị Nguyệt thực sự có biện pháp sao?"

Mấy ngày nay, Sở quận vương đã dốc hết toàn bộ nhân lực. Binh tướng trong quận vương phủ đều bị ông điều động đi tìm người của Dược Vương cốc và Bách Thảo Đường , nhưng tới nay mọi chuyện đều bặt vô âm tín, không có chút tin tức nào hồi báo làm cho ông mất hết hi vọng, ông đang rất suy sụp vậy mà bất ngờ Thị Nguyêt lại nói có cách chữa khỏi cho Lượng Vũ, hỏi thử sao ông không nghi ngờ...

Nguyệt Hiểu đương nhiên có thể hiểu được những nghi ngờ trong lòng của Sở quận vương và Sở Vương phi. Vì vậy Nàng chậm rãi đem mọi chuyện mà Nàng đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra cho hai người tin tưởng, Nguyệt Hiểu nói một cách chắc chắn rõ ràng một chữ cũng không giấu diếm Sở quận vương và Sở vương phi, đương nhiên trong lời nói của Nàng có thật có giả, Nàng cũng không muốn để Lượng Vũ biết rõ mọi chuyện.

"Quận chúa mặc dù trúnng phải độc tố của thiên nhất nước thánh, nhưng Thị Nguyệt từng tại Dược Vương cốc học qua y thuật, hơn nữa gần đây tỷ ấy nhận được cực phẩm trân dược của Dược Vương cốc - Bích Lạc Hoàng tuyền đan, loại đan dược này có thể giải bách độc, cho dù là thiên nhất nước thánh, tất nhiên cũng không gì phải lo lắng. Quận chúa sau khi giải hết chất độc tố trong người, chỉ cần dùng thuốc do Thị Nguyệt khai, không bao lâu quận chúa không chỉ có thế nhìn lại ánh mặt trời mà sức khỏe cũng có thể khôi phục hoàn toàn ."

Đến lúc đó, cũng chính là lúc Nàng có thể thành công rời đi, cũng là lúc Nàng có thể an tâm hết thảy, chỉ cần Lượng Vũ của Nàng không có gì, chỉ cần Lượng Vũ của Nàng khỏe mạnh còn chuyện khác Nàng thật không muốn nghĩ tới, đời này ông trời cho Nàng gặp được Lượng Vũ thì Nàng đã thỏa mãn lắm rồi, dù cho Diêm Vương tác có phát độc thì Nàng cũng không hối hận.

"Nguyệt Hiểu, cảm ơn con."

Sở quận vương thật rất sự cảm kích những gì Nguyệt Hiểu đã làm dù rằng bản thân ông vẫn không hề thích Nguyệt Hiểu chút nào, nhưng hắn lại là người có thể làm cho Lượng Vũ mở lòng mình ra, làm cho nữ nhi có thể đem vui buồn mừng giận đều biểu lộ ra mặt chứ không lạnh nhạt như trước. Mà lần này Lượng Vũ trúng độc hắn luôn bên cạnh tỷ mỉ chăm sóc. Dù nói rằng tên tiểu tử thối này không xứng đáng với tài hoa của Lượng Vũ, nhưng hắn cũng là một người phu quân tốt. Nữ nhi đã chấp nhận hắn thì ta còn cố chấp làm gì cơ chứ.

" Lượng Vũ là thê tử của con, trượng phu cứu thê tử là chuyện đương nhiên, Vương gia không cần phải nói tạ."

Đây là Nàng nợ nàng cũng là do Nàng cam tâm tình nguyện làm, đừng nói gì tới cảm tạ, chỉ cần Lượng Vũ khỏe mạnh dù bắt Nàng chết Nguyệt Hiểu cũng không chối từ.

"Còn gọi Vương gia? Nguyệt Hiểu, con nếu không đổi cách xưng hô, phụ vương của con sẽ đỏ mặt xấu hổ đến chết thôi."

Sở Vương phi đương nhiên hiểu rõ Vương gia nhà mình gọi tên "Nguyệt Hiểu" đại biểu ông đã tiếp thu Nguyệt Hiểu là con rể của ông, nhưng hết lần này tới lần khác Nguyệt Hiểu cứ ngốc nghếch không chịu hiểu chuyện, vẫn cứ kêu Vương gia này Vương gia nọ, nếu còn không nhận ra nữa không phải làm ông càng xấu hổ sao, chỉ sợ lúc đó lại thẹn quá thành giận?

Nhờ có Sở Vương phi nhắc nhở, Nguyệt Hiểu mới giật mình nhận ra.

"Dạ... Phụ vương, con có thể gọi ngài như thế không ạ?"

Gương mặt của Sở quận vương nhất thời trầm xuống.

"Tiểu tử thối, bao nhiêu người muốn gọi bản vương là phụ vương? Ngươi dĩ nhiên không tán thưởng, quả nhiên là khối gỗ mục!"

"Vương gia, kỹ thuật mắng chửi người của ngài hình như thụt lui rồi? Một chút tiến bộ cũng không có, thật làm cho Nguyệt Hiểu thất vọng."

<Đừng có đùa, nếu Nàng thật sự đổi cách xưng hô, không phải làm mất đi lạc thú duy nhất tại vương phủ của Nàng hay sao? Nàng cũng không muốn như vậy, nhất định sẽ chán chết!>

Sở quận vương vừa nghe, lập tức chỉ vào Nguyệt Hiểu mà nói:

" Tiểu tử thối ngươi nghe đây, có phải ngươi muốn tức chết bản vương thì ngươi mới vui vẻ không chứ!!?"

<Đáng ghét, một ngày nào đó ông nhất định phải kêu Lượng Vũ hưu tên quận mã thối tha này mới được!>

"Vương gia, nếu ngài đơn giản như vậy đã bị Nguyệt Hiểu tức chết, sau đó ngài tỉnh lại không phải tôi sẽ gặp phiền phức lớn sao?!"

Lâu rồi không thấy cặp cha vợ con rể này đấu võ mồm nên Sở Vương phi chỉ là bất đắc dĩ nói nhỏ rồi rời đi, để lại một già một trẻ chính càng nói càng tranh luận không ngớt...không phân lớn nhỏ mà cãi nhau ầm ỉ.

-------------------------------------------------------------------

Mà ở phương diện khác, Lượng Vũ tìm tới Thị Nguyệt, chuẩn bị chứng thực những nghi ngờ trong lòng nàng.

"Thị Nguyệt, ta có một số vấn đề muốn hỏi ngươi?"

Thị Nguyệt đỡ Lượng Vũ ngồi ngay ngắn trên ghế xong mới căng thẳng nhìn Lượng Vũ nói :

"Quận chúa có nghi vấn gì, Thị Nguyệt nếu có thể giải đáp liền nói ra hết thảy?"

"Bích Lạc Hoàng tuyền đan từ đâu mà có? Vì sao đột nhiên có biện pháp chữa trị cho ta?"

Lượng Vũ mặc dù mất đi ánh mắt sắc bén nhưng khí thế của nàng vẫn bá vương đầy ngạo mạn khiến Thị Nguyệt cảm thấy thật áp lực.

"Kỳ thực tôi vốn có thì có biện pháp chữa trị cho quận chúa, chỉ là vẫn không tìm được thuốc hay để dùng. Cho đến mấy ngày hôm trước, tiểu thư Dạ Hiểu phái người đưa Bích Lạc Hoàng tuyền đan tới đây, vấn đề này mới có thể giải quyết."

Thị Nguyệt nói những lời này thật là làm khó cho Lượng Vũ. Thị Nguyệt đem người trong cuộc hiện không có tại nơi này nói ra, dù cho Lượng Vũ thật có nghi vấn hay thắc mắc gì nàng cũng không thể cùng người đối chất, đây chính là kinh nghiệm Thị Nguyệt tích lũy được khi ở chung cùng Dạ Hiểu, vậy nên Lượng Vũ cũng chỉ biết để nghi vấn trong lòng chứ chẳng có thể nói được gì nữa.

Nên mới nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, kinh nghiệm đối chiến như vậy thì Thị Nguyệt chỉ có thể bên cạnh Dạ Hiểu mới có được mà thôi.

"Thật vậy sao? Thị Nguyệt." đan dược thực sự là do Phong Dạ Hiểu đưa tới sao?

"Đương nhiên, bản lĩnh của tiểu thư Dạ Hiểu, quận chúa còn không tin sao?"

Nhắc tới khởi Phong Dạ Hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thị Nguyệt tự nhiên tràn đầy dáng tươi cười.

Mà Lượng Vũ vừa nghĩ đến Dạ Hiểu, nàng không khỏi cười khổ một phen, cái con người đó làm cho nàng không khỏi nhíu mày nghĩ tới lúc trước bị nàng ta đùa giỡn đến nỗi ầm ỉ với Nguyệt Hiểu.

"Thị Nguyệt, tất cả nhờ hết vào ngươi."

Nếu như là Phong Dạ Hiểu, như vậy nàng tự nhiên không có lý do gì hoài nghi cả...

"Đây là chuyện mà tôi đáp ứng chủ tử , nhất định sẽ đem hết toàn lực chữa trị cho quận chúa."

Chỉ là sợ nếu có ngày nào đó Lượng Vũ biết hết chân tướng sự thật bên trong thì nàng có hối hận không? Chuyện của chủ tủ và Lượng Vũ nàng là không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể nói là cố gắng hết sức thôi.

Chương 38

Bích Lạc Hoàng tuyền đan, đây là do tổ tiên của Dược Vương dùng bảy bảy bốn mươi chín loại dược thảo cực kì quý hiếm có thể nói là hi thế trân bảo, tỉ mỉ luyện chế mà thành kỳ đan thần dược, không chỉ có thể giải trăm loại độc, còn có thể trị hết những khổ cực ốm đau trên người. Giúp người tập võ nâng cao nội lực cường thân kiện thể.

Vì vậy chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan làm thuốc dẫn, Thị Nguyệt có lòng tin tuyệt đối có thể chữa trị hết chất độc thiên nhất nước thánh trong cơ thể quận chúa.

"Quận chúa, độc tố trong cơ thể người đã được thanh lọc hoàn toàn, về phần hai mắt bởi vì trực tiếp nhiễm độc nên phải rịt thuốc ba ngày mới có thể mở băng gạc được."

Thị Nguyệt tỉ mỉ nói đi nói lại những lời này với Lượng Vũ . Nàng giờ đây là một cái thầy thuốc tận tâm, hết lòng vì bệnh nhân, Lượng Vũ cũng chỉ biết im lặng lắng nghe.

"Cảm tạ ngươi, Thị Nguyệt." Lượng Vũ cảm kích tự đáy lòng.

Nhưng với bản tính năng động mà cả ngày vẫn luôn bên cạnh Lượng Vũ vì vậy Nguyệt Hiểu cảm thấy rất buồn chán. Nàng nhịn không được đưa tay tại trước mặt Lượng Vũ lung lay vài cái.

"Quận chúa, nàng có thể nhìn thấy không?"

Lượng Vũ đầu tiên là nở nụ cười, sau đó tiến tới gần Nguyệt Hiểu một chút rồi bất ngờ một quyền đánh chính diện vào mặt Nguyệt Hiểu, đánh cho người nào đó ngồi chồm hổm xuống.

Gần đây Nguyệt Hiểu càng ngày càng to gan, dù Lượng Vũ thật sự không thấy gì đi nữa nhưng nàng dù gì cũng là người luyện võ, nghĩ sao không biết Nguyệt Hiểu đang giở trò gì, thật đúng là nuông chiều hắn quá hắn càng ngày càng coi nàng không ra gì, Nguyệt Hiểu cái tên ngu ngốc cư nhiên ăn gan trời mà chọc nàng, chuyện đến như vậy chỉ trách có kẻ không tự lượng sức, than chi trời tại mình cả!!!

"Độc phụ! tôi có làm gì đâu chứ? Vì sao tự nhiên nàng lại đánh tôi!"

Còn đánh mạnh như vậy nữa chứ, từ lúc nào Nàng từ chức quận mã kiêm luôn chức bao cát của quận chúa chứ?

Lượng Vũ hai mắt quấn băng gạc, vẫn chính xác không có lầm tìm được vị trí của Nguyệt Hiểu.

"Đừng có nghĩ là hiện tại thiếp nhìn không thấy, chàng có thể khi dễ thiếp."

Nguyệt Hiểu đưa tay vỗ về gương mặt đang sưng lên do một quyền kia của Lượn Vũ, căm tức nhìn chằm chằm nàng mà càng nhìn lại càng ấm ức, bình thường nàng vẫn dịu dàng mà, giờ sắp sáng mắt thì lại ăn hiếp Nàng. Nguyệt Hiểu ngoan cố cãi:

"Tôi không có làm gì..."

"Vậy chàng ở trước mặt thiếp giơ giơ tay lại lắc lắc như là thiếp đang không thấy đường, như vậy còn nói là không có gì, quận mã của thiếp nếu như chàng còn như thế thì đừng trách thiếp ác độc?"

<Vậy mà cũng biết sao ? >

"Tôi không có, nàng đổ oan cho tôi!"

Phong Nguyệt Hiểu vì chính mình kêu oan, Nàng nhất quyết chối tội không nhận, thói quen cùng kinh nghiệm nhiều năm bị khi dễ khiến Nàng hiểu một chuyện, là đến chết cũng không nhận tội.

Quả là cứng đầu quá đi, cái này không biết nên nói Nàng ngu ngốc hay tự thông minh, càng vậy càng hội chọc giận Lượng Vũ mà thôi!!!!

"Thiếp dùng lỗ tai nghe ra, chàng còn dám gạt thiếp sao! Có phải mấy ngày nay thiếp đối với chàng quá tốt nên da thịt chàng bị ngứa ngấy không yên, cần thiếp giúp chàng không?"

Lượng Vũ phát giác Nguyệt Hiểu thật cần người giáo huấn, thảo nào Phong Dạ Hiểu lại thích chỉnh hắn như vậy.

"... Tôi không dám..." Nàng đã quên quận chúa là người tập vỏ, nhĩ lực cực kì linh mẫn, đây là do Nguyệt Hiểu quá khinh địch mà......haizzz!

Mà một mực bàng quan xem mọi chuyện trước mặt, Thị Nguyệt chỉ liên tục mãnh mãnh lắc đầu, ngực đang suy nghĩ chủ tử nhà mình vĩnh viễn sẽ như vậy không hiểu chuyện gì sao, lại còn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo chối tội nữa? Thảo nào sẽ bị tiểu thư Dạ Hiểu và quận chúa khi dễ gắt gao như vậy, vĩnh viễn không có khả năng trở người!

--------------------------------------------------------------------------------

Thời gian cực nhanh, ba ngày chờ đợi rất nhanh đã vượt qua, lúc này mọi người đứng đầy đủ trong phòng của Lượng Vũ, hôm nay là ngày mà quận chúa của họ sáng mắt trở lại, đây cũng là hi vọng duy nhất của Nguyệt Hiểu.

Thị Nguyệt nhẹ nhàng đem băng gạc trên mắt Lượng Vũ gỡ xuống, sau đó tự mình lùi sang một bên.

"Quận chúa, hiện tại người cứ chậm rãi mở mắt, nghìn vạn lần không nên quá mau. Chuyện gì cũng phải từ từ không nên gấp gáp"

Thời khắc quyết định cũng đã tới, Nguyệt Hiểu càng ngày càng nắm chặt bàn tay của Lượng Vũ, chỉ sợ có cái gì vạn nhất...

Ánh mắt của Lượng Vũ từ từ mở ra, một đôi mắt đẹp ôn nhu thâm tình nhìn vào người bên cạnh nàng.

"Quận chúa, nàng có nhìn thấy tôi không?" Nguyệt Hiểu khẩn trương nói.

"... Vì sao... Ta vẫn không nhìn không thấy gì cả?"

"Nhìn không thấy? Trời ạ, tôi cũng không còn viên Bích Lạc Hoàng tuyền đan thứ hai đâu!"

Nguyệt Hiểu thất vọng buộc miệng nói lên, đương nhiên này câu nói khiến cho quận chúa không chút hài lòng, nhịn không được thân thủ ngắt thắt lưng Nguyệt Hiểu một cái.

"Chàng là thối quận mã, chỉ biết nói những ... lời không chút lãng mạn này, bộ chàng không thể dỗ ngon dỗ ngọt hống thiếp một câu được hay sao?"

Nghe được lời nói của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu cũng không để ý thắt lưng của Nàng đang đau nhức, kích động đem quận chúa ôm chầm vào trong lòng.

"Cảm ơn ông trời, nàng rốt cục thấy được rồi!"

Nói xong, Nguyệt Hiểu còn hôn gương mặt quận chúa, làm cho Sở quận vương, Sở Vương phi và Thị Nguyệt ngây người, đều cảm thấy xấu hổ...

" Thiếu niên phu thê, ân ái một điểm luôn luôn là chuyện tốt!"

Sở quận vương buông lời giải thích dùm cho Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ, nhưng những lời này của ông càng làm cho gương mặt của Lượng Vũ xấu hổ đỏ lên, mà Nguyệt Hiểu cũng chỉ biết tươi cười che giấu xấu hổ.

Ngày thường tuy mặt dày mà cùng Sở quận vương đấu võ mồm nhưng thật ra chỉ là thú vui thôi, còn đối với Lượng Vũ là vừa yêu vừa sợ, chuyện ôn nhu dịu dàng lại là thứ xa xỉ nói chi đến ôm hôn mà lại là trước mặt người khác, cái này nếu không phải vì quá vui mừng nên nhất thời thế giới chỉ có hai người, nói đến cùng cả hai lại là nữ tử nghĩ sao không khỏi thẹn thùng.

Dù là hùng tài vĩ lược, dù là ngu ngốc ngây ngơ nhưng có lẽ đụng tới một chữ "tình" thì cũng như nhau thôi. Hỏi thế gian ai vượt qua được chữ tình kia chứ?

Chương 39

Từ ngày Lượng Vũ giải hết độc tố của thiên nhất nước thánh trong cơ thể, thân thể của Nguyệt Hiểu liền ngày càng sa sút . Chuyện này cũng là do lúc trước Nguyệt Hiểu cố gắng giả bộ tỏ ra khỏe mạnh để cho Thị Nguyệt yên tâm chữa trị cho Lượng Vũ, giờ độc đã giải, tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống nên có thể nói là sức khỏe của Lượng Vũ và Nguyệt Hiểu là tỉ lệ nghịch.

"Chủ tử, dược liệu do tôi điều phối đã không có biện pháp đè xuống độc tính của Diêm vương tác trong cơ thể người, chất độc quá mạnh, là tôi vô dụng, xin lỗi!"

Thị Nguyệt hai mắt đẫm lệ nói với Nguyệt Hiểu, dù không tính nàng là một thầy thuốc thì cũng là thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Hiểu, cùng Nàng sống chung bấy lâu lại nhìn Nàng vui tươi vô tư vô lự mà sống, ai có thể nghĩ một người bình thường đùa giỡn vui vẻ nhưng thật ra cơ thể chẳng khỏe mạnh gì, chất độc trong người Nàng có thể phát tác dẫn đến mất mạng bất cứ lúc nào.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Hiểu, thân thể gầy yếu mong manh nằm giữa giường, Thị Nguyệt không khỏi chua xót đau lòng, nàng biết phải ăn nói thể nào với Dạ Hiểu đây ?

Uổng nàng thân là Y Giả, hết lần này tới lần khác không có biện pháp trị liệu Nguyệt Hiểu, không thể nghi ngờ gì nữa, đây là việc thất bại nhất trong đời của nàng!

Học y làm chi mà người mình luôn bên cạnh chăm sóc giờ thì lại chẳng làm gì được cho Nàng, một thân y thuật chỉ có thể nhìn Nàng từ từ bước vào quỷ môn quan, thật đúng là uổng cho nàng là một người học y.

"Thị Nguyệt, tỷ không nên lo lắng như thế, tỷ tỷ không phải đã đưa tin tức về nói tỷ ấy đã tìm được Kim Ngọc Hồi Xuân Văn Nhân Tuyền rồi sao? Chỉ cần nàng ta chịu đến chữa trị cho tôi, chất độc trong người tôi khẳng định có thể giải hết "

Khuôn mặt Nguyệt Hiểu tái nhợt, mỗi câu mỗi từ đều như Nàng đang hống nàng, mà người đang nằm trên giường lại là Nguyệt Hiểu chứ chẳng phải nàng, đáng lẽ người nên được hống là Nguyệt Hiểu mới phải, vậy mà............thật nhìn không ra cái dáng vẻ ủy khuất hàng ngày bị Lượng Vũ khi dễ mà là một cái bình tĩnh nhàn nhã, nhìn khuôn mắt tái nhợt không chút tia máu kia nàng hiểu Nguyệt Hiểu đang chịu biết bao thống khổ do chất độc mang lại vậy mà Nàng lại ôn nhu hống nàng, nghĩ tới đây Thị Nguyệt không khỏi nước mắt tuôn rơi nhiều hơn.

"Đúng vậy, tiểu thư Dạ Hiểu nhất định có biện pháp , người nhất định không sao đâu. Tôi nhất định phải bảo vệ tính mạng của người chờ nàng trở về, nhất định. Tôi sẽ không để người có chuyện gì đâu chủ tử"

Thị Nguyệt đương nhiên hiểu những gì Nguyệt Hiểu đang nói chỉ là để an ủi nàng mà thôi, nhưng nàng vẫn nhịn không được rớt xuống hai hàng nước mắt. Nàng nói, nàng biết mình đang nói gì nhưng nàng không dám tin tưởng, nàng không tin chính mình không tin vào cái tương lại u ám mà Nguyệt Hiểu khẳng định, thời gian của Nguyệt Hiểu còn quá ít.

Nguyệt Hiểu thấy thế, yêu thương ôm Thị Nguyệt vào lòng.

" Thị Nguyệt ngốc, đừng ... nữa khóc..."

Những năm gần đây, thực sự rất cảm tạ ngươi ở bên cạnh chiếu cố ta, thật ra nếu không có ngươi với Dạ Hiểu ta tin chắc chính mình đã không có cái gọi là hôm nay càng không có cơ hội gặp Lượng Vũ , rất cảm tạ...

Mà trong phòng hai người u thương đau xót lại không chú ý rằng phía bên ngoài cửa sổ, một bóng hình xinh đẹp dáng người, khuynh nhan mỹ lệ đang nhất nhất nhìn vào khung cảnh ái muội bên trong, một nam một nữ ôm nhau âu yếm như đập hẳn vào mắt người đó, long lanh ánh nước như được mặt trăng phản chiếu, khuôn mặt tuyệt mỹ lại thấm đẫm nước mắt thật khiến kẻ bàng quan cũng phải đau lòng xót thương.

Một hiểu lầm nho nho cũng vì vậy mà phát sinh, và cũng từ đây sự thật đằng sau mọi chuyện cũng dần dần được đưa ra ánh sáng.

Đây là đúng hay là sai, là nghiệt hay là duyên tốt xấu gì người ngoài cũng không nên nhúng tay vào mà kẻ trong cuộc thì cứ trong vòng luẩn quẩn của sợi dây ái tình, yêu thương hận ghét, rồi đây là ai yêu ai ai hận ai đây chứ?

---------------------------------------------------------------------------

Khi đã an ủi Thị Nguyệt xong, nghĩ rằng nàng cũng đã bình tĩnh trở lại, Nguyệt Hiểu mới lặng lẽ trở lại gian phòng của mình.

"Quận mã, đã trễ thế này, chàng còn đi đâu vậy?"

Nguyệt Hiểu vừa đóng cửa phòng song song một giọng nói dễ nghe của nữ tử từ phía sau Nguyệt Hiểu vang lên.

Nguyệt Hiểu vừa chuyển đầu, mới phát hiện Lượng Vũ đứng ở phía sau Nàng, không khỏi bị nàng làm cho càng thêm hoảng sợ.

"Quận chúa, sao nàng còn chưa ngủ? Đã trễ thế này, tìm tôi có việc sao?"

Ngày hôm nay không phải phân phòng ngủ sao , tại sao nàng lại ở đây mà khuôn mặt tuy dáng cười như hoa nhưng Nguyệt Hiểu biết nàng đang có chuyện bực mình, thật không biết kẻ nào chán sống chọc nàng?

"Chàng mới ở đâu về?" âm thanh lành lạnh càng ngày càng băng lãnh làm Nguyệt Hiểu không khỏi run rẫy.

Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, bước sang trái lại sang phải vài bước như muốn trốn tránh ánh mắt sắc bén của nàng.

"... Tôi mới đi nhà vệ sinh, có chuyện cần giải quyết.."

"Phong Nguyệt Hiểu, chàng còn dám gạt ta sao!"

Ánh mắt của Lượng Vũ lạnh như băng, dán chặt trên người đối diện, nàng đang là nhìn chằm chằm Phong Nguyệt Hiểu.

"Giữa chàng và Thị Nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì?"

Sao tự dưng lại nhắc tới Thị Nguyệt chứ? !

"Thị Nguyệt, tuy rằng trên danh nghĩa tỷ ấy là nha hoàn của tôi, nhưng từ nhỏ tôi đã xem tỷ ấy như thân nhân, quan hệ của chúng tôi chỉ là như vậy. Chứ không có gì là sai trái cần phải giấu giếm ai cả."

Lượng Vũ lãnh băng không nói không rằng rút ra chuôi kiếm, âm thanh kiếm sắc nghe mà rợn lòng người, đưa kiếm lên không chỉ hướng Nguyệt Hiểu.

"Ta tận mắt chứng kiến các ngươi cùng một chỗ ân ân ái ái làm chuyện thân mật, chàng nghĩ mắt ta mù sao, chàng nghĩ rằng ta sẽ tin những lời giải thích này của chàng sao? Phong Nguyệt Hiểu! Trong lòng chàng có còn sự tồn tại của ta hay không chứ, đừng cứ coi ta là trẻ lên ba mà nói dối gạt ta?"

Giọng nói của nàng lành lạnh nhưng nghe ra nhiều phần u cảm thương tâm, ánh mắt như chua xót đau đớn.

"Quận chúa, nàng thật sự hiểu lầm rồi..."

Không xong, vừa rồi tất cả mọi chuyện dĩ nhiên bị quận chúa thấy được! chuyện này tuy không như những gì nàng nghĩ nhưng thật sự Nguyệt Hiểu không biết phải giải thích làm sao cho nàng hiểu rõ, chỉ sợ bản thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết hiểu lầm này.

"Chàng còn không thừa nhận các ngươi có quan hệ ái muội, vậy ta đi tìm Thị Nguyệt hỏi cho rõ ràng. Như vậy coi chàng còn muốn chối gì nữa hay không!"

Lượng Vũ quyết tâm nhất định phải đem quan hệ của Nguyệt Hiểu và Thị Nguyệt làm cho rõ ràng, rành mạch.

Nguyệt Hiểu khẩn trương cầm lấy tay Lượng Vũ, "Không nên!"

"Phong Nguyệt Hiểu, chàng yêu nàng ta sao hay là sợ ta tổn thương nàng ta chứ?"

Phút chốc, một trận đau đớn quen thuộc phát ra khắp toàn thân, Nguyệt Hiểu ngã quỵ Trên mặt đất, tay ôm chặt lấy ngực, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu nhìn như rất thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng...

Lượng Vũ thấy thế, cả người đều luống cuống, vội vã đến bên cạnh Nguyệt Hiểu, ôm chặt Nàng.

"Nguyệt Hiểu, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta !"

Thấy Lượng Vũ khuôn mặt lo lắng, Nguyệt Hiểu chỉ là nắm chặt tay nàng không tha.

"... Lượng Vũ, tôi chỉ thích một mình nàng, tôi và Thị Nguyệt thực sự không có gì..."

Đau quá, trái tim truyền đến đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, hình như trái tim yếu nhảy ra thân thể của Nàng vậy...

"Đừng nói nữa, chàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao tự nhiên biến thành như vậy?"

Lượng Vũ thấy tay của Nguyệt Hiểu vẫn ôm chặt cầm lấy ngực, cho rằng Nguyệt Hiểu khó thở, vì vậy muốn giúp hắn mở cổ áo ra, muốn làm cho hắn thoải mái một chút...

Nguyệt Hiểu thấy động tác của Lượng Vũ , thâm tâm không khỏi hoảng lên, nếu giải khai vạt áo thì chẳng phải làm cho nàng biết thân phận của Nàng sao, nàng nhất định hận Nàng ?

Muốn ngăn cản động tác của Lượng Vũ, đáng tiếc Nguyệt Hiểu bởi vì không chịu nổi đau đớn mà ngất xỉu , cũng bởi vì ... như vậy làm cho Lượng Vũ phát hiện một bí mật...mà bí mật này nếu cho nàng lựa chọn nàng thật sự mong muốn hắn có thế giấu nàng suốt đời.

Chương 40

Trong lúc Lượng Vũ trúng độc của thiên nhất nước thánh, nàng thường xuyên yêu cầu Nguyệt Hiểu ở cạnh nàng cả ngày lẫn đêm, nàng sợ Nguyệt Hiểu sẽ một lần nữa không từ mà biệt.

Những lúc như vậy, Lượng Vũ chỉ biết nắm chặt cánh tay của Nguyệt Hiểu thật chặt, nỗ lực cảm nhận cái cảm giác an toàn mà Nguyệt Hiểu dành cho nàng, chỉ có như vậy mới xua tan mây mù và nỗi sợ hãi trong lòng nàng, bởi vì Nguyệt Hiểu – người mà nàng yêu đang ở bên cạnh nàng.

Tối nay, trong lúc Lượng Vũ muốn lên giường nghỉ ngơi thì phát hiện bên ngoài có động tĩnh, nhịn không được đi ra nhìn xem, thật không biết ai nửa đêm còn không ngủ mà đi lại trong hành lang như vậy?

Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Lượng Vũ vẫn nhận ra là Phong Nguyệt Hiểu, vì vậy cũng nhanh chóng bước theo hắn ra ngoài, mãi cho đến gian phòng của Thị Nguyệt mới dừng bước.

Đứng bên ngoài cửa sổ nàng tận mắt nhìn thấy hình ảnh Nguyệt Hiểu ôm lấy Thị Nguyệt vào lòng, trái tim nàng như dừng lại, nó lạnh dần không chút độ ấm, trong lòng không khỏi chua xót bi thương...

"Phong Nguyệt Hiểu, ta dùng tình cảm chân thành nhất của ta yêu chàng, sao chàng có thể nhẫn tâm phụ ta?"

Lượng Vũ yếu ớt thì thầm, nước mắt rơi như mưa.

Cho dù nàng có tự tin, cao ngạo nhưng về mặt tình cảm Lượng Vũ cũng chỉ là một thiếu nữ mới biết hương vị của tình yêu, nàng rất dễ bị thương tổn..

<Đây không phải là sỉ nhục nàng sao, nếu so sánh nàng có chỗ nào thua kém Thị Nguyệt đâu chứ, thân thế tài hoa và sắc đẹp nếu không nói là nàng hơn Thị Nguyệt gấp nhiều lần.....>

--------------------------------------------------------------------------------

Thị Nguyệt ở trong phòng nàng, ánh mắt trừng trừng mở to đầy vẻ căng thẳng vì Nguyệt Hiểu chế thuốc ngăn ngừa Diêm vương tác phát độc, thình lình phát hiện Nguyệt Hiểu quên đem thuốc mang đi.

Bất đắc dĩ buông chuyện đang làm, cấp tốc cầm lấy bình thuốc nhỏ, bước nhanh đi tới gian phòng của Nguyệt Hiểu.

"Chủ tử, người quên mang thuốc theo."

"Phong Nguyệt Hiểu là nữ tử? !"

Lượng Vũ hai tay ôm lấy Nguyệt Hiểu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Thị Nguyệt đang đi vào bên trong phòng, giọng nói run run như không tin điều mình nói là sự thật.

Thị Nguyệt vừa nhìn Nguyệt Hiểu ngoại bào sớm bị cởi ra tới một bên, bên trong nội sam cũng mở rộng ra, như vậy hỏi làm sao không thấy băng vải quấn quanh ngực Nàng, nhất thời nàng hiểu được thân phận của Nguyệt Hiểu cũng đã bại lộ!

"Quận chúa, chúng tôi không phải có ý định lừa dối người, xin lỗi."

Thấy Nguyệt Hiểu lại ngất xỉu, Thị Nguyệt liền bước lên phía trước thay Nàng bắt mạch, phát hiện mạch tượng mặc dù hỗn độn nhưng không có ảnh hưởng gì tới tánh mạng, xem ra chỉ là độc tính của Diêm vương tác lại phát tác trong cơ thể của Nguyệt Hiểu dẫn đến hôn mê, may là lúc trước có chuẩn bị sẵn thuốc, hẳn là có khả năng hòa hoãn một chút Diêm vương tác, vì vậy chỉ cần chờ một chút Nguyệt Hiểu sẽ tỉnh lại.

"Chuyện này đã hơn một năm, ngươi và Phong Nguyệt Hiểu có vô số lần cũng như vô số cơ hội đem mọi chuyện nói rõ ràng với ta, thế nhưng ngươi và hắn, hai chủ tớ các ngươi một lần cũng không có! Hoàn toàn là đem ta đùa bỡn trong tay ..."

Lượng Vũ tức giận nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng không thể tin được người mà nàng yêu lại là một nữ tử? !

"Quận chúa, người hãy nghe tôi nói ─" giữa lúc Thị Nguyệt muốn giải thích thì lại bị Lượng Vũ ngăn lại.

"Người cần giải thích chính là Phong Nguyệt Hiểu, mà không phải ngươi, Thị Nguyệt. Ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, không có sự phân phó của ta, ai cũng không được phép bước vào phòng nửa bước!"

Trong lúc Thị Nguyệt rời khỏi gian phòng song song đó, Lượng Vũ cũng bế Nguyệt Hiểu cẩn thận đặt lên trên giường.

Ngón tay quen thuộc xoa xoa khuôn mặt Nguyệt Hiểu, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào khuôn mặt của sạch sẽ có phần tái nhạt trước mắt , sao nàng có thể nhận sai hắn là nam tử chứ?

Tay không ngừng di động xuống phía dưới, đem Nguyệt Hiểu nội sam cởi ra, hai mắt dừng ở thân thể lả lướt có hứng thú của Nàng, vì sao không phát giác "Hắn" kỳ thực là "Nàng" ?

Sau cùng cởi ra dây buộc tóc trên đầu Nguyệt Hiểu, trước mắt nàng hiện ra đúng là một thiếu nữ thanh tú, nàng còn có thể coi đây là phu quân của mình sao, có phải tất cả đều là sai lầm?

Buồn cười nhất là nàng yêu nữ phẫn nam trang Phong Nguyệt Hiểu, còn yêu tới mức khắc cốt minh tâm, không biết làm sao buông tay ...

Thế nhưng, nàng thật sự không có khi nào hoài nghi thân phận của Nguyệt Hiểu sao? Hay chỉ là nàng đang bịt tay trộm chuông, không quan tâm tới mọi chuyện?

"Phong Nguyệt Hiểu, vì sao chàng không phải nam tử?"

--------------------------------------------------------------------------------

Thiên Phương tảng sáng thì có đoàn người đang chạy đi.

" Tiểu thư Dạ Hiểu, cứ tốc độ này xem ra hai ngày nữa sẽ trở lại kinh thành."

Người đánh xe ngựa đối với Phong Dạ Hiểu đang ngồi bên trong xe ngựa báo cáo.

"Cố gắng nhanh hết mức có thể, ta sợ Nguyệt Hiểu gặp chuyện không may."

Lòng dạ Phong Dạ Hiểu cứ không yên, nàng có một dự cảm bất thường, nó giục nàng mau nhanh chóng quay về kinh...

--------------------------------------------------------------------------------

Vì bị người nhờ vả, đảm nhận việc của người khác.

Nam tử có vết đao trên mặt tuy là không cam tâm, nhưng vẫn đem khối cổ ngọc và lá thư chuyển giao cho đường chủ Bách Thảo Đường - Văn Nhân Tuyền .

Chỉ thấy Văn Nhân Tuyền ngạc nhiên nhận lấy cổ ngọc, cấp tốc nhìn xem phong thư, nhịn không được chửi ầm lên.

"Phong Dạ Hiểu! Tên chết tiệt nhà ngươi!"

Chương 41

Lúc Nguyệt Hiểu tỉnh dậy, lập tức phát hiện nửa thân trên của Nàng ở trạng thái trần như nhộng, không có chút gì che lấp, lập tức đem quần áo tán loạn trên mặt đất mặc vào.

Nàng chỉ nhớ rõ đêm qua hình như vì Diêm vương tác phát độc mà ngất xỉu, nhưng tỉnh lại thì sao biến thành như vậy? Trong lúc Nàng hôn mê rốt cuộc phát sinh chuyện gì chứ?

Mà tất cả nghi vấn thắc mắc trong lòng của Nguyệt Hiểu có thể được giải đáp một cách nhanh chóng dễ dàng bởi người nhìn chằm chằm Nàng từ lúc Nàng tỉnh lại tới giờ.....

"Ngươi rốt cục tỉnh, Phong Nguyệt Hiểu."

Lượng Vũ vốn đang nhìn cảnh sắc bên ngoài, theo Nguyệt Hiểu tỉnh dậy mà chuyển dời đến trên người Nàng.

Nguyệt Hiểu thấy Lượng Vũ tại trước mặt của Nàng, nhất thời Nàng cũng biết Lượng Vũ đã biết thân phận của Nàng!

"... Quận chúa..."

Lượng Vũ từ cửa sổ chỗ chậm rãi dời bước đến trước mặt Nguyệt Hiểu, tay vuốt dọc mái tóc của Nàng:

"Vì sao... muốn che giấu thân phận?"

Nguyệt Hiểu hiểu thân phận đã bại lộ, liền đem nguyên do chuyện lúc trước giả trang nam tử, mỗi chữ mỗi câu hướng Lượng Vũ nói rõ.

"... Sự tình tự là như thế này, tôi vốn định mấy tháng trước sẽ từ quan hồi hương, hết lần này tới lần khác một đạo thánh chỉ ban ra làm cho tôi lưu ở kinh thành, còn lên làm quận mã..."

"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi biết không? Ta thực sự rất hận ngươi!" Vì sao muốn cho ta yêu chàng chứ?

Nguyệt Hiểu hai tay chặt nắm chặt Lượng Vũ không buông.

"Quận chúa, tôi biết lừa dối nàng là của tôi sai, thế nhưng tôi thực sự thích nàng, tình cảm của tôi không hề có một chút giả dối!"

Lượng Vũ giẫy khỏi vòng tay của Nguyệt Hiểu, khóe miệng mỉa mai cười.

"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi cần phải hiểu chúng ta không có khả năng!"

"Vì sao không có khả năng?" Nàng biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi vì Nàng thật không muốn tin chuyện này sẽ không có kết quả.

Lượng Vũ nhìn Phong Nguyệt Hiểu, phản phất cười nhạo sự vô tri của Nàng.

"Từ xưa đến nay, đều là nam hôn nữ phối, ta và ngươi đều là nữ tử, thế nào có khả năng?"

"Chúng ta đã sớm bái đường, đã là phu thê !"

"Đó là ta còn không biết chuyện ngươi là nữ tử, hiện tại đã biết rõ ràng tất cả, ngươi cho rằng ta và ngươi còn có thể sao chứ?"

Khuôn mặt Phong Nguyệt Hiểu nhất thời trắng xanh.

"Bởi vì tôi là nữ tử, vì vậy nàng muốn thu hồi tình cảm của nàng đối với tôi sao? Lượng Vũ."

<Là bởi vì tôi không phải nam tử? không phải nam tử thì không được có tình cảm của nàng, không được yêu nàng sao chứ?>

"Đừng nói những chuyện này nữa! nó sẽ chỉ làm ta thấy nhục nhã."

Ánh mắt lạnh như băng củaLượng Vũ giống mũi tên nhọn đâm vào trái tim Nguyệt Hiểu, thật sự làm Nàng cảm thấy rất đau đớn, nỗi đau này nếu so với Diêm vương tác còn hơn gấp trăm lần...

"Tôi yêu nàng, Lượng Vũ!" từ trước đến nay, tuy rằng hiểu Lượng Vũ là nữ tử, thế nhưng Nàng vẫn cố chấp yêu nàng...

"Câm miệng! tình yêu của ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm..."

Người đang phẫn nộ thì luôn là khẩu thị tâm phi , lời nói với tiếng lòng thật sự khác xa nhau tựa như Trầm Lượng Vũ hiện tại.

Nghe được lời nói của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu nhất thời tan nát cõi lòng.

"Phong Nguyệt Hiểu, ngươi biết lúc trước ta vì sao chiêu ngươi làm quận mã không? Bởi vì sư phụ ta từng đoán ra ta và ngươi kiếp trước là thanh mai trúc mã , thế nhưng sau cùng ta lại là gả cho người khác, làm ngươi uất ức mà chết. Mà sau khi biết nguyên nhân cái chết của ngươi kiếp trước của ta vì vẫn nhớ thương ngươi, không lâu sau cũng tùy ngươi mà đi."

Còn nhớ rõ lúc đó sư phụ còn nói quá, bởi vì chúng ta hai người kiếp trước này đây không cam lòng, tạo thành chúng ta kiếp này dây dưa cùng một chỗ, chí tử phương hưu!

Nhưng hiện tại xem ra, sư phụ nói đúng là trở thành sự thật..

"Vì vậy lúc trước ta không để ý người khác dị nghị, cố ý gả cho ngươi, tất cả chỉ vì này tình cảm kiếp trước ta phụ ngươi, khiếm ngươi mà thôi."

Lượng Vũ khẽ thở dài, sau đó nói tiếp:

"Phong Nguyệt Hiểu, chuyện ngươi giấu diếm thân phận, ta cũng không muốn tái truy cứu nữa, qua mấy ngày ta sẽ viết hưu thư cấp ngươi, ngươi nên tìm một lý do rời đi vương phủ, đời này ta không bao giờ ... muốn thấy ngươi một lần nữa."

Nói xong, Lượng Vũ cũng không quay đầu lại nhìn Nguyệt Hiểu một cái mà phất tay rời đi, mà Nguyệt Hiểu cũng không hiểu sao đứng yên tại chỗ cười to.

"Đời này... Lượng Vũ không bao giờ ... muốn thấy ta nữa... Không bao giờ ... muốn thấy ta nữa.."

Trong đầu quanh quẩn từng câu từng chữ trong lời nói đả thương người của Lượng Vũ, Nguyệt Hiểu càng không ngừng nở nụ cười.

Nàng cười to, cười khàn cả giọng, còn mang điểm bi thống ý tứ hàm xúc làm cho Thị Nguyệt lo lắng nhanh chóng bước vào trong phòng.

"Chủ tử, ngài làm sao vậy? Không nên làm tôi sợ !"

Thị Nguyệt một lòng lo lắng, thế nhưng Nguyệt Hiểu còn một mực cười.

"Thị Nguyệt... Lượng Vũ nàng không yêu tôi nữa... Nàng không cần tôi nữa...... không cần tôi yêu nàng .........không cần nữa..."

Nguyệt Hiểu cảm giác trái tim Nàng đau quá, vì sao yêu một người sẽ đau khổ như thế chứ? ... Nếu như... không thương không yêu có phải tốt hơn không chứ...!!!!

"Chủ tử, ngài đừng như vậy. Quận chúa chỉ là tức giận mà thôi, chờ nàng hết giận sẽ không có chuyện gì..."

Thị Nguyệt tưởng trấn an Nguyệt Hiểu, nhưng một điểm tự tin cũng không có.

"... Lượng Vũ..." Nàng biết tôi kiếp này và kiếp trước như nhau, chỉ muốn dùng sinh mệnh này cả đời yêu nàng không chứ?

"Chủ tử, ngài làm sao vậy, ngài đừng làm tôi sợ?"

Thị Nguyệt kinh khủng phát hiện Diêm vương tác trong người của Nguyệt Hiểu bởi vì do Nàng xúc động mạnh dẫn đến độc tính tự nhiên tại trong cơ thể phát tác...

Chương 42

"Phụ vương, mẫu phi, nữ nhi muốn hưu Phong Nguyệt Hiểu."

Ngày hôm sau Lượng Vũ vừa thấy Sở quận vương và Sở Vương phi, lập tức hướng hai người bọn họ nói ra quyết định của chính nàng.

"Vũ Nhi, không phải con rất yêu tên tiểu tử thối kia sao?" Sở quận vương ngạc nhiên nhìn Lượng Vũ mà nói.

Ông có nghe lầm hay không? Lượng Vũ yêu Phong Nguyệt Hiểu yêu đến khắc cốt minh tâm, vậy mà muốn hưu tiểu tử thối kia sao? !

"Hiện tại con không yêu nữa..." Lượng Vũ bực mình ... trả lời.

Sở Vương phi đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lượng Vũ:

"Thật sự không yêu nữa sao? Như vậy cứ làm theo những lời con nói đi!"

"..." Lượng Vũ im lặng mím môi, trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ những lời nói của Sở Vương phi.

Chính mình thật sự là không yêu hắn nữa sao? Cho dù Phong Nguyệt Hiểu là nữ tử, nàng thực sự không hề còn chút tình cảm nào nữa sao?

Nếu không yêu Nguyệt Hiểu, vì sao trong đầu luôn hiện lên hình ảnh thương tâm của Nguyệt Hiểu lúc bị nàng cự tuyệt? ánh mắt bi thương, khuôn mặt thống khổ, cả thân người run run, nước mắt tràn khóe mi, tất cả hình ảnh đó như hiện ra trước mắt nàng, nàng không thể, không thể nào quên được.

"Vũ Nhi, con đi theo mẫu phi, ta có cái này muốn đưa cho con!!"

Sau khi nói xong, Sở Vương phi cũng không quay đầu lại nhìn Lượng Vũ lấy một cái mà tiêu sái bước đi, Lượng Vũ nhanh chóng đi theo phía sau bà.

Đi tới phật đường, Sở Vương phi mới dừng lại.

"Nương không biết con và Nguyệt Hiểu phát sinh chuyện gì, nhưng các con là phu thê !"

"..." Phu thê? ! Hai nữ tử, cũng có thể trở thành phu thê sao?

Sở Vương phi đi tới nơi cung phụng thần tượng Quan Thế Âm bồ tát, giống như ngày thường thành kính lễ Phật, chỉ là lần này bà lấy ra một cái túi gấm từ hương án.

"Vũ Nhi, con biết không? Trong lúc con trúng độc, Nguyệt Hiểu từng nói với chúng ta, con và hắn là phu thê, trượng phu cứu thê tử là chuyện đương nhiên. Bắt đầu từ thời điểm đó, ta thực sự yên tâm mà giao con cho Nguyệt Hiểu, bởi vì ta tin rằng đứa nhỏ Nguyệt Hiểu sẽ không bao giờ phụ con."

Một nữ tử, nói cho cùng sinh ra nữ nhi, nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là mong muốn có thể tìm cho nữ nhi của mình một gã phu quân thật tình yêu thương nàng, và bà cũng tin tưởng Nguyệt Hiểu nhất định có khả năng yêu quý Lượng Vũ!

Nghe vậy, Lượng Vũ ngạc nhiên, bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ Nguyệt Hiểu xem nàng như thê tử... Cho dù nàng là nữ tử?

Sở Vương phi đem kia túi gấm giao cho Lượng Vũ .

"Cái này túi gấm này là sư phụ của con trước khi đi giao lại cho ta, còn nói tới khi nào con và Nguyệt Hiểu có tranh chấp, mong muốn ta đưa cho con cái túi gấm này để con có thể lựa chọn một cách đúng đắn để tránh sau này hối hận."

Nói xong, Sở Vương phi bước đi, lưu lại một mình Lượng Vũ tại phật đường.

Không biết qua bao lâu, Lượng Vũ mới chậm rãi mở túi gấm mà sư phụ để lại cho nàng, chỉ thấy trên đó viết tên của bốn người .

Phía trên viết Trầm Lượng Vũ, Phong Nguyệt Hiểu, xuống dưới lại là Trầm Ngọc Nhu, Phong Y Nhân – hai cái tên rất nữ tính, chắc đây là tên của các nàng ở kiếp trước.

Vì vậy có thể nói nàng và Nguyệt Hiểu kiếp trước, cũng đồng dạng là hai nữ tử, dùng thân phận nữ tử yêu nhau?

"... Ta sai rồi sao? ..."

--------------------------------------------------------------------------------

Phong Dạ Hiểu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sở quận vương phủ, liền gặp phải Đông Nhi đang muốn đi ra ngoài.

"Đông Nhi, Nguyệt Hiểu có trong vương phủ không?"

Dạ Hiểu lớn tiếng hỏi, bởi vì trong lòng nàng dâng lên một cái dự cảm không lành.

"Dạ, hẳn là còn ở trong phòng, bởi vì cả ngày hôm này nô tì đều không thấy được quận mã và Thị Nguyệt tỷ." Đông Nhi thành thật trả lời.

Phong Dạ Hiểu nghe xong, bước nhanh tới trước của phòng của Nguyệt Hiểu, vừa vào cửa đã thấy Nguyệt Hiểu nằm ở trên giường, mà Thị Nguyệt còn đang bên cạnh liên tục khóc.

"Thị Nguyệt, phát sinh chuyện gì?" Vì sao sắc mặt của Nguyệt Hiểu lại tái nhợt như thế? Dạ Hiểu như biết có chuyện gì đã xảy ra nên lo lắng hỏi Thị Nguyệt.

"Dạ Hiểu tiểu thư..." Thị Nguyệt thấy Dạ Hiểu vừa mới trở về, ức chế không được trong lòng chua xót, đem mọi chuyện phát sinh trong mấy ngày gần đây thuật lại cho Dạ Hiểu biết.

Nghe xong mọi chuyện, Dạ Hiểu thấp thỏm bất an đi tới bên giường thay NguyệtHiểu bắt mạch, nàng phát hiện độc tính của Diêm vương tác đã bắt đầu lan tràntoàn thân của Nguyệt Hiểu...    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui