Cuồn Cuộn Hồng Trần Chi Nguyên Nhân Bất Diệt



Thần Hi quận chúa Trầm Lượng Vũ cùng với tiểu thư của Quý gia ở Hàng Châu - Quý Hải Ninh, từ trước đến nay được thế nhân không tiếc lời khen ngợi là tài sắc song toàn tuyệt thế hồng nhan.
Nếu đem hai người so sánh thì dĩ nhiên quận chúa có thân phận hiển hách càng thêm cao quý, hơn hẳn tiểu thư Quý gia Quý Hải Ninh, dù là thế gia công tử hay chỉ là con nhà trung lưu bình dân, cũng có không ít nam tử khát vọng cùng nàng nắm tay cùng đi hết cuộc đời.
Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác nàng ta lại chọn Phong Nguyệt Hiểu nàng kia chứ? Tại sao lại chọn một biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm viện như nàng? Không quyền không thế, tài hoa thì có thể nói là biết được chút ít, nhưng nếu đem so với cái tên Hoắc Trục Nhật đáng ghét kia thì chắc cũng chỉ gọi là tàm tạm.
Nàng suy nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra.
Nàng tự nhận bản thân cũng không phải là một người tốt gì cả nhưng những chuyện thương thiên hại lý, giết người đốt nhà...
nàng chưa làm qua một lần nào.
Thế mà ông trời lại nỡ lòng nào trêu đùa nàng, làm cho nàng tự dưng mang họa vào thân, rước lấy một cái quận chúa đã đành còn mang theo hằng hà sa số rắc rối cho nàng.
Thử hỏi nàng đã làm chuyện gì xấu xa để cho ông trời ghét nàng thế này.
"Nhất bái thiên địa."

Một đôi tân nhân mặc hỉ phục màu đỏ chói lóa, dĩ nhiên cả hai đều là nữ tử, chẳng phải buồn cười lắm sao? Còn mọi chuyện đều là do ông trời sắp đặt sao? Thiên ý nan dung? Ý trời đã vậy, các nàng sao có thể trốn thoát được...
Kiếp trước nợ kiếp này hoàn.
"Nhị bái cao đường."
Phong Nguyệt Hiểu như con rối hướng hai vợ chồng Sở quận vương quỳ xuống, không tự chủ được mà nghĩ đến nếu mà biết nữ nhi của hai người lấy một nữ tử, có phải sẽ hận ta giấu diếm thân phận hay không? Đoán chừng còn tức ói máu đấy chứ?
"Phu thê giao bái."
Nhìn người đối diện cũng giống như chính mình, quận chúa một thân hỉ phục đỏ chói, trong thâm tâm nàng tràn đầy chua xót.
'Xin lỗi, để bảo đảm tính mạng của ta và người thân, ta chỉ có thể chọn con đường này thôi, giả làm trượng phu của ngươi...
Thật sự xin lỗi.'
"Đưa vào động phòng!"
Lúc này cũng là lúc mở màn cho một trận khôi hài nhất thế gian, mà chính nàng cùng quận chúa đều không ai có khả năng chấm dứt hết thảy, chẳng thể làm gì chỉ có thể theo mọi chuyện mà diễn.
Diễn tiếp mà thôi...
Như vậy cũng đã định nàng trước mắt cả đời này đều phải cùng quận chúa dây dưa cùng một chỗ, chí tử phương hưu.
Tâm thật nhiều ai thán...
------------------------------------------------------------
Tô Châu - Phong gia trang.
"Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị tiểu thư, có một tin tức tốt a!" Một nam tử tráng kiện tên là Đại Ngốc, vội vàng từ cửa chạy đến, một khắc cũng không nghỉ ngơi, dùng vận tốc nhanh nhất có thể để loan báo tin trọng đại.
"Đại Ngốc, có tin tức gì tốt?" Phong gia đại thiếu gia - Phong Tinh Hiểu, trên tay cầm một quyển sổ sách ngẩng đầu nhìn về phía Đại Ngốc mà hỏi.
Từ trước đến nay trực giác của Phong Dạ Hiểu luôn luôn tốt hơn người khác gấp ngàn lần, mí mắt nàng cứ giật giật không ngừng, trong đầu nghĩ chắc chắn không phải tin tốt gì.

"Đại Ngốc, mau nói nhanh lên! Lão gia ta không có tính nhẫn nại đâu." Phong lão gia ung dung ngồi cắn hạt dưa, hưởng thụ chén trà Long Tĩnh mới vừa được pha xong.
Vừa đứng thở dốc hỗn hển, Đại Ngốc mới nói: "Thiếu gia cưới vợ! Có phải là tin tức tốt hay không?"
Phong phu nhân đang ngồi ở trên ghế không nói câu nào, nghe xong tin tức trong lời nói của Đại Ngốc, nhịn không được mà phát cáu la lớn: "Tốt thật! Phong Tinh Hiểu ngươi hay lắm, dám tự định chung thân, không nói lời nào cho ta và lão cha của ngươi biết!"
Nói xong, trong lòng nổi lên một cỗ oán khí, đưa tay nắm lấy lỗ tai của Phong Tinh Hiểu, không lưu tình chút nào mà nhéo mạnh.
"Nương...
Con không có..." Hắn bị oan! Đang yên đang lành ở đâu ra chuyện hắn cưới vợ, thật là oan uổng mà.
Hắn bận rộn chuyện làm ăn buôn bán, không phải xem xét sổ sách thì là đánh bàn gảy, tính toán chi tiêu cũng như thu nhập của cửa hàng.
Nghỉ ngơi còn không có, lấy đâu thời gian rảnh rỗi mà thành thân chứ?
Mọi người trong phòng không ai để ý đến khuôn mặt của Phong Tinh Hiểu nhăn nhún khó coi, gào thét đau đớn, chỉ nghe tiếng Đại Ngốc từ từ nói tiếp: "Thì là cưới đương triều Thần Hi quận chúa, thiếu gia quả không đơn giản mà."
Phong lão gia nãy giờ không nói gì cũng nổi giận nắm một bên lỗ tai còn lại của Phong Tinh Hiểu, khiến hắn ai oán oan uổng không biết nói đâu cho hết.
"Hảo, Phong Tinh Hiểu ngươi cùng quận chúa thành thân cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng, ngươi còn để lão cha và lão nương ngươi trong mắt nữa không chứ!"
"Con thực sự không có..." Hắn thật là oan uổng!

Lúc này ở trong phòng khách, chỉ còn lại Phong Dạ Hiểu là tỉnh táo nhất: "Đại ngốc.
Ngươi nói Thiếu gia...
là Tinh Hiểu phải không?" Nàng có một dự cảm bất hảo.
Đại Ngốc lúc này mới mở thật to đôi mắt, tỏ ra vô cùng ngu đần nhìn về phía bốn người nhà họ Phong nói: "Cưới quận chúa không phải Tinh Hiểu, mà là Nguyệt Hiểu.
Ta chưa cho mọi người biết à?"
Mọi người trong phòng nhất thời hóa đá...


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận