Thường nói: "Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng."
Từ xưa đến nay, thử hỏi có bao nhiêu tao nhân mặc khách không tiếc giấy bút văn hoa mà ca ngợi Tô Hàng lưỡng châu này kia chứ.
Một bức tranh sơn thủy hữu tình, khắp nơi tràn đầy cảnh xuân sắc, hỏi sao không lay động lòng người.
Lượng Vũ một chân bước vào thành Tô Châu thì nàng đã cảm nhận được cái cảnh đẹp tuyệt mĩ mà từ xưa đến nay chỉ biết đến qua thi thư họa từ.
Quả thật là thiên thượng nhân gian mà.
Nguyên lai đây là cố hương của Nguyệt Hiểu hay sao? Tô Châu là phong cảnh như tranh hay sao chứ?
"Quận...
không, tiểu thư, chúng ta làm sao tìm được nơi cô gia đang ở chứ?" Người đưa ra câu hỏi không ai khác chính là Đông Nhi, bởi vì lần này Lượng Vũ đi Tô Châu chỉ dẫn theo một người đồng hành.
Ngay lúc Lượng Vũ còn đang tự hỏi làm sao để tìm ra nơi Nguyệt Hiểu đang ở thì thấy một gã hán tử cường tráng nhìn nàng, tay cũng chỉ vào nàng.
"Người! Có phải là người thật không, tiên nữ! Rốt cục người cũng xuất hiện rồi sao?" Bị người trước mặt chỉ vào chính mình, Lượng Vũ lập tức ngây ngẩn cả người: "Vị đại ca đây, có phải ngươi nhận sai người rồi hay không?"
"Ta không có nhận sai người, không tin người hỏi thử những người khác xem." Nam tử kia thấy Lượng Vũ không tín nhiệm lời nói của hắn.
Vì vậy đã kêu bạn của hắn cũng đến đây nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, liền kéo đến vây quanh nàng khoảng năm, sáu người.
Chỉ thấy phản ứng của bọn họ giống như nam tử kia, không có chút gì khác biệt, là ngạc nhiên là si mê.
"Tiên nữ! Rốt cục người cũng hiện thân rồi!" Có chút vô cùng kích động hướng Lượng Vũ quỳ xuống.
"Tiểu thư...
Những người này đều thật là kì quái, chúng ta nên đi nhanh thì hơn, không nên lưu lại đây!" Đông Nhi thấy vài người xông đến, tuy nói quận chúa biết võ công nhưng tránh được chuyện gì hay chuyện đó, với lại các nàng vừa bước chân vào Tô Châu, thật không nên dính vào những phiền phức không đáng.
Lượng Vũ cũng hiểu được lời của Đông Nhi nói không sai, đang muốn xoay người chạy thì trước mặt nàng bỗng xuất hiện một đôi trung niên phu phụ.
Phụ nhân kia vừa nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của Lượng Vũ, trên mặt lập tức tràn ngập dáng tươi cười, không nói một lời đã cầm lấy cánh tay của Lượng Vũ.
"Ai nha, đây không phải tiên nữ hay sao? Chúng ta chờ ngươi đã lâu rồi!" Lượng Vũ nghe được phụ nhân kia liên tục gọi nàng là tiên nữ, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Có phải nàng đã gặp một đám người điên hay không?
Mà ở bên cạnh phụ nhân là một nam tử trung niên, nhìn thấy nô bộc nhà mình đều tề tựu lại một chỗ lập tức lớn tiếng nói: "Mấy người các ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Mọi chuyện đã làm xong hết rồi sao?"
Phụ nhân lấy khủy tay đụng vào nam tử trung niên: "Ta nói lão gia, ngươi xem nàng là ai?"
"Ta nói trời à! Đây không phải là tiên nữ hay sao chứ? Rốt cục ngươi đã đến Tô Châu rồi, chúng ta chờ ngươi đã rất lâu a." Thần tình của nam tử trung niên khoa trương lên làm cho Lượng Vũ thật sự nghĩ rằng nàng gặp phải người điên.
"A, tiên nữ còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Đến nhà của chúng ta ngồi đi!" Nói xong lời này, vị phu nhân kia cũng không để ý Lượng Vũ có chấp nhận hay không, một đường nắm lấy tay nàng dắt về cư gia.
Mà còn lại Đông Nhi lo lắng theo đuôi ở phía sau đi vào một tòa nhà, không có chú ý đến tấm biển ở phía trên cửa lớn viết 'Phong gia trang'.
-------------------------------------------------------------------------
"Lão cha, lão nương, tại sao hai người lại trở về sớm như vậy?" Một gã nam tử trẻ tuổi đang cầm sổ sách, tay không ngừng đẩy bàn tính, đầu cũng không ngẩng lên mà hỏi lớn khi nghe tiếng động xôn xao do đôi phu phụ gây nên.
"Lão đại, ngươi nhìn xem chúng ta mang ai trở về đây này?" Biểu tình của phụ nhân như hiến vật quý, đem Lượng Vũ kéo lên rồi đẩy đến phía trước mặt nam tử trẻ tuổi kia.
Nam tử thấy gương mặt Lượng Vũ rất quen thuộc, tay cũng chỉ về hướng nàng nói: "Tiên nữ?"
"Ta nói các ngươi, tại sao lại gọi ta là tiên nữ, rốt cuộc là có ý gì?" Vẫn giữ nguyên ngữ khí trầm ổn, Lượng Vũ cảm thấy thật sắp bị bọn người này làm cho nàng điên lên mất thôi.
Đáng tiếc mọi người ở đây không ai để ý đến vấn đề của nàng, bởi vì những người khác một mực ghé đầu vào tai nhau nói chuyện: "Tiên nữ cuối cùng cũng đến, như vậy đại biểu cho những ngày chịu khổ của chúng ta gần kết thúc rồi..."
"Ta nói các ngươi...
Không nên đùa quá mức!" Lượng Vũ đột nhiên trở nên tức giận, làm cho bầu không khí ở hiện trường lập tức không còn ồn ào xô bồ nữa mà yên ắng trở lại.
Nhưng còn có ba người không sợ chết là đôi trung niên phu phụ cùng nam tử trẻ tuổi.
"Tiên nữ đừng nóng giận, ta mang ngươi đến một nơi!" Phụ nhân lần thứ hai không để ý Lượng Vũ có đồng ý hay không liền đem nàng dẫn đến hậu viện, mà nam tử trẻ tuổi cùng nam tử trung niên cũng cười đi theo sát phía sau.
"Quận...
Tiểu thư! Chờ ta một chút." Giữa lúc Đông Nhi muốn đuổi theo chủ tử của nàng thì lại bị những người còn lại ngăn cản.
"Tiểu nha đầu, bên trong không phải là chuyện của ngươi, cứ đi theo chúng ta cùng nhau chờ xem kịch vui là được rồi." Đối mặt áp lực với quần chúng, Đông Nhi cũng chỉ có thể dừng bước mà thôi.
-------------------------------------------------------------------------
"Rốt cuộc các ngươi muốn gì?" Lượng Vũ hỏi ba người trước mặt kia.
Tuy rằng nàng biết võ công nhưng trực giác cho nàng biết bọn họ cũng không phải là có ác ý, vì vậy Lượng Vũ cũng không động thủ đối với bọn họ.
"Tiên nữ, vấn đề mà ngươi thắc mắc thật là nhiều đó nha, đi vào nhìn chẳng phải sẽ biết rõ hay sao?" Nói xong, phụ nhân liền đẩy nàng vào trong, chân Lượng Vũ lảo đảo một cái, thuận thế bị đẩy vào một căn phòng.
"Lão nương, ngươi thật là có biện pháp tốt nha!" Nam tử trẻ tuổi khen.
"Đương nhiên, lão nương của ngươi không phải là kẻ ngu ngốc đâu nha!" Vì vậy nam tử trung niên cùng phụ nhân và nam tử trẻ tuổi ngay bên ngoài phòng phát sinh tiếng cười vang dội.
-------------------------------------------------------------------------
Mà bị đẩy vào trong phòng, Lượng Vũ tưởng rằng sẽ bước nhanh đi ra, ai mà biết mới hướng bên trong phòng liếc mắt một cái cước bộ tự ngừng lại.
Thật ra đây là một gian phòng thiết kế đơn sơ, cũng chỉ có một cái bàn cùng với một bộ dụng cụ vẽ tranh và cầm.
Nhưng trải đầy bên trong phòng là vô số bức tranh, vô luận là treo trên tường hay đầy dưới mặt đất, thậm chí là có rất nhiều cuộn giấy đặt trong lư đồng.
Mỗi một bức đều là tranh vẽ chân dung, mà nhân vật trong tất cả các bức tranh kia không phải chính là nàng ─ Trầm Lượng Vũ hay sao?
Tận mắt nhìn thấy nhiều bức họa của nàng như vậy, có hỉ, nộ, ai, nhạc cùng rất nhiều thần tình, qua tay của họa sĩ nhất nhất bày biện ra tất cả phong mạo, tình thái của nàng.
Sau đó, Lượng Vũ thấy trên bàn có một bức tranh đang nằm yên vị, mọi thứ trên bàn như được dọn sang một bên, chỉ để bức tranh đó mà thôi, giống như là tác phẩm mới nhất mà họa sĩ đã hoàn thành.
Phía trên bức tranh là nàng, mặc bạch y trong trẻo nhưng mỹ nhan lạnh lùng, khóe môi câu dẫn lộ ra một cái mỉm cười rất tự nhiên, thần tình tràn ngập ngạo khí cùng tự tin, tựa như nàng lúc bình thường.
Sau đó nhìn thấy phía dưới góc tranh, họa sĩ viết xuống câu chữ 'Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền.' (Tằm xuân đến thác tơ vương mối, ngọn nến thành tro lệ cạn dòng)
Thấy được chữ viết quen thuộc, Lượng Vũ mỉm cười mà nước mắt chảy xuống.
"Nguyệt Hiểu, rốt cục ta đã tìm được ngươi rồi"
Gặp lại thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền.
Hiểu kính nhưng mây đen tấn sửa, dạ ngâm ứng với giác ánh trăng hàn.
Bồng Sơn thử khứ vô đa lộ, chim xanh ân cần vi tham khán
Dịch thơ:
Gặp gỡ, chia tan thảy khó lòng
Hoa tàn khôn gượng với đông phong
Tằm xuân đến thác tơ vương mối
Ngọn nến thành tro lệ cạn dòng
Sớm ngắm gương buồn vầng tóc bạc
Đêm ngâm thơ gợi ánh trăng trong
Bồng Lai ít nẻo đường lui tới
Cậy nhờ chim xanh rẽ lối thông
.