"Chủ tử, rốt cuộc tại sao mà người bị thương, không phải người rất biết bảo trọng chính mình hay sao? Huống chi người rất sợ đau, làm thế nào mà bị thương như vậy mà ta đứng bên ngoài không nghe được tiếng người la hét chút nào." Khi băng bó xong vết thương của Nguyệt Hiểu, Thị Nguyệt mới chậm rãi mở miệng hỏi Nguyệt Hiểu trong tân phòng lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Phong Nguyệt Hiểu nhíu nhíu mày, suy nghĩ muốn nói ra hết những uất ức mà nàng phải chịu cả đêm hôm qua, nhưng nên nói như thế nào cho Thị Nguyệt hiểu đây chứ? Nói như thế nào mới tốt đây? Không lẽ nói nàng bị nữ nhân ác ôn kia điểm huyệt, đứng ngủ suốt cả đêm, lại còn phải nhìn nàng ta gối ấm nệm êm ngủ...
Ô ô ức hận mà, đã vậy sáng sớm còn bị nàng ta lấy tiểu đao cắt tay lấy máu làm lạc hồng, đúng là ác phụ.
Thị Nguyệt thấy Phong Nguyệt Hiểu một chữ cũng không nói ra, lại còn nhíu mặt nhăn mày thì cho rằng nàng không muốn giải thích: "Chủ tử không muốn nói cho Thị Nguyệt biết thì thôi, Thị Nguyệt cũng không cưỡng cầu làm chi."
"Không phải." Nguyệt Hiểu rất nhanh phản bác, nàng không phải không muốn nói mà là không biết nói sao cho phải.
Nhìn phản ứng của Phong Nguyệt Hiểu, Thị Nguyệt cũng nhanh chóng thả được tảng đá trong lòng, trên trán cũng không còn nhíu chặt chân mày nữa.
Nàng cảm thấy an tâm hơn được một chút: "Chủ tử không cần khẩn trương như thế, ta là Thị Nguyệt của người, người nói cái gì ta cũng sẽ tin tưởng ngườii."
Phong Nguyệt Hiểu ngẫm lại cũng đúng, liền một chuyện rồi một chuyện đem tất cả uất ức tối hôm qua nàng phải chịu nói cho Thị Nguyệt nghe.
Nàng như muốn đem hết mọi sự dồn nén trong lòng cùng nàng ta làm nũng.
Thật sự như Nguyệt Hiểu nói, Thị Nguyệt vừa là tỳ nữ vừa là đại phu vừa như tỷ tỷ cho Nguyệt Hiểu dựa vào làm nũng!!!
Thị Nguyệt nghe xong mọi chuyện do Nguyệt Hiểu kể, trong lòng nàng đối với Thần Hi quận chúa cũng có chút ít hiểu biết, có thể lý giải một số việc làm của quận chúa.
"Chủ tử, tại Phong gia người sợ nhất người nào?"
Phong Nguyệt Hiểu mở miệng trả lời, dáng vẻ không thua kém gì khi bị Lượng Vũ khi dễ: "Đương nhiên là người mà ngươi sùng bái nhất, người không có lương tâm - nhị tỷ Dạ Hiểu!" Nghe được Nguyệt Hiểu trực tiếp nói vậy, Thị Nguyệt nhất thời ngượng ngùng.
Ai kêu tiểu thư Dạ Hiểu vừa soái khí vừa thông minh, mọi chuyện đều không thể làm khó dễ nàng, hỏi sao Thị Nguyệt không sùng bái nàng cho được.
"Trong khoảng thời gian cùng quận chúa ở chung, nếu không muốn có chuyện không hay xảy ra người tốt nhất nên đem nàng ấy xem như nhị tiểu thư mà đối đãi, miễn cho họa từ trên trời giáng xuống." Những lời này Thị Nguyệt nói ra đa phần là do khoảng thời gian nàng cùng với Dạ Hiểu ở chung tích góp kinh nghiệm mà ra.
Đó không phải là việc hiển nhiên hay sao, quận chúa nói cái gì nàng có dám làm trái đâu chứ, chỉ có phục tùng mà thôi, mà không chỉ vậy còn phải nịnh hót nàng ta vài câu, ai kêu nàng ta là lão đại làm chi? Thật không muốn giống như hôm qua bị kiếm kề cổ đâu.
Sợ rằng lần sau nếu nàng còn có gan chọc giận nữ nhân ác ôn đó nữa thì mạng nhỏ của nàng khó mà bảo toàn.
"Hu hu lão cha lão nương, biết vậy ta nghe lời các ngươi ngoan ngoãn ở nhà." Hơn nữa nàng đánh không lại quận chúa, vẻ đẹp thì không cần nói, dù Nguyệt Hiểu nàng có chút tự kỉ thấy mình đẹp nhưng làm sao so với tuyệt thế hồng nhan mà người trong kinh thành gọi là kinh thành đệ nhất tài nữ kia chứ! Thân phận thì càng không cần nói, nàng chỉ có một chức quan biên tu nhỏ nhoi ở Hàn Lâm viện, còn nàng ta thì trước khi sinh ra đã được phong hào Thần Hi quận chúa, con nhà dòng dõi hoàng gia.
Thảo nào có người nói, người so với người thì chỉ tức chết người! Đối mặt quận chúa, nàng ngoại trừ thở dài, còn lại cũng chỉ có thể thở dài.
------------------------------------------------------------
Phong hào Thần Hi là từ khi nàng còn trong bụng mẹ thì đã có, do chính tay hoàng thượng ban thưởng tên này.
Ngoại trừ do Sở quận vương được hoàng thượng tin yêu, thâm đắc thánh ân, còn một nguyên nhân khác cũng không kém đó là Sở Vương phi là muội muội duy nhất của đương kim Hoàng hậu.
Đây quả thật là song trọng quan hệ, mặc dù Thần Hi tuy chỉ là một quận chúa, nhưng nàng so với rất nhiều công chúa còn muốn được sủng ái hơn, như trân châu phủng trong tay của hoàng gia.
Hơn nữa nàng từ nhỏ đã thiên tư thông minh, hành sự khéo léo, do mẫu phi của nàng mang bệnh trong người thân thể không khỏe nên mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ đều do một tay nàng gánh vác.
Vì vậy chúng gia tướng đối với nàng thái độ cũng thập phần kính trọng, không chút xem thường.
Thế nhưng...
Vô luận nàng ưu tú như thế nào thì nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, trong mắt cha mẹ nàng là một đứa con hiếu thảo, trưởng thành sớm, hiểu chuyện.
"Vũ nhi, sao chỉ có một mình con đến đây?" Sở Vương phi ôn nhu hỏi Lượng Vũ về sự vắng mặt của Nguyệt Hiểu.
Lượng Vũ nhớ đến quận mã gia vừa mới bị nàng chỉnh cho sứt đầu mẻ trán, khóe môi bất giác phát ra một cái mỉm cười: "Quận mã có chút vấn đề phải đi nhà vệ sinh, chờ một chút mới đến được."
"Quận mã bị đau bụng à?" Sở quận vương hỏi.
"Đúng vậy, quận mã hôm qua hỉ yến ăn nhiều lắm, sáng nay vẫn phải vào nhà vệ sinh, vì vậy Đông Nhi, ngươi giúp quận mã chuẩn bị điểm nhẹ một ít thức ăn đi." Lượng Vũ lại nghĩ ra một phương pháp chỉnh quận mã.
"Vâng, quận chúa." Đông Nhi ở trong lòng len lén suy nghĩ, quận mã ngươi chừng nào thì chọc tới quận chúa a? Thật khổ cho ngươi, chọc ai không chọc lại chọc ngay quận chúa.
"Đông Nhi, nhớ kỹ thức ăn càng thanh đạm càng tốt, hiểu không?" Lượng Vũ đặc biệt cường điệu hai chữ 'thanh đạm'.
Từ nhỏ Đông Nhi đã hầu hạ ở bên cạnh Lượng Vũ, tự nhiên nàng cũng hiểu rõ quận chúa nhà nàng nói những lời kia hàm ý là gì, nàng cũng tự nhắc nhở chính mình, đợi lát nữa sẽ nhờ Thị Nguyệt giúp quận mã chuẩn bị thuốc tốt cho bao tử, dù sao thì phòng bệnh hơn trị bệnh, cứ lo trước đi ai biết quận chúa nhà nàng còn chỉnh quận mã tới cỡ nào nữa!
Mà còn ở bên trong phòng ai oán kể lể với Thị Nguyệt, đột nhiên Nguyệt Hiểu rùng mình lạnh cả người.
.