Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt một cái, Lượng Vũ đã đến Phong gia trang hơn một tháng.
"Các vị phụ lão huynh đệ tỷ muội còn không mau quyết định, nhanh lên nắm chặt cơ hội, chậm là mất một cơ hội tốt để kiếm tiền đó nha!" Phong phu nhân ở trong đại sảnh mở một bàn đánh cược, một tiếng thét to kêu gọi mọi người nhanh tay đặt cược.
"Phu nhân, hiện tại như thế nào, nhiều ít ra sao?" Đại ngốc từ trong đám người ló ra hỏi nhà cái.
"Một ăn mười! Thế nào đại ngốc, ngươi có mua hay không?" Phong phu nhân hỏi.
Đại ngốc do dự hồi lâu, tự hỏi rồi lại tự hỏi, còn lấy ra bạc vụn từ trong lòng của hắn.
"Được rồi, ta quyết định rồi!" Vì vậy hắn đem bạc vụn này chất đống ở một bên chiếu bạc, tự nhiên là trong thâm tâm hắn đang mong muốn có thể thắng được một ăn mười như Phong phu nhân nói! Ở đời có dịp kiếm tiền mà không hao phí công sức như thế thì hỏi thử có ai mà không ham cơ chứ.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Phong Nguyệt Hiểu.
"Trầm Lượng Vũ! Ngươi cái rắn rết nữ nhân này, ta...
không bao giờ...
để ý đến ngươi nữa!"
Mà nghe được thanh âm của Nguyệt Hiểu, Phong phu nhân cũng thần bí nở nụ cười một chút, sau đó hướng mọi người nói: "Hạ xuống thì lấy tay ra, đánh cuộc của ngày hôm nay gần công bố đây!" Sau đó mọi người ở đây ngừng thở, chờ xem kết quả cuối cùng ra sao, để xem coi ai là kẻ ngạo nghễ cười chiến thắng, còn kẻ nào thì khóc than cho thân thua cuộc.
Một hồi sau chỉ thấy Đông Nhi thở hổn hển chạy đến, thời gian để ổn định hơi thở lại cũng không có liền bị mọi người xung quanh vây lại hỏi không ngừng.
"Đông Nhi, tình huống ngày hôm nay làm sao?"
"Vừa rồi Quận chúa là ép Quận mã uống một ít dược, cái khác chuyện gì cũng không phát sinh..." Hiện tại thân phận của Đông Nhi là nằm vùng cho Phong phu nhân, cung cấp những tình báo này để kiếm một ít sinh hoạt phí.
"Cái gì? Không phải quỳ gối hoặc điểm huyệt các loại hay sao? Tại sao có thể như vậy?" Mọi người một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, bởi vì tất cả bọn họ đều là kẻ thua cuộc.
"Các vị, thật sự là ngại ngùng, đánh cược hôm nay do nhà cái ăn hết! Ngày mai xin tiếp tục ủng hộ, chúng ta sẽ có một cuộc đánh cược mới!" Phong phu nhân vui vẻ đem bạc vụn mà mọi người đặt ở quỳ gối, điểm huyệt, đính thủy dũng...
một tay thu hết xuống.
Ha ha, thật sự là rất vui ! Từ ngày vị Quận chúa kia của Nguyệt Hiểu đến đây thì số tiền riêng của nàng không ngừng tăng lên! Đúng là trong Phong gia chẳng ai bình thường cả, ai đời làm mẹ mà lấy chuyện sinh hoạt của con cái ra làm trò cá cược bao giờ chứ, chỉ biết nói là tiếc thay cho Nguyệt Hiểu mà thôi.
--------------------------------------------------------------
"Nguyệt Hiểu, sinh bệnh uống thuốc là chuyện đương nhiên, ngươi không nên cáu kỉnh như vậy nữa." Lượng Vũ kiềm chế sự kích động, nàng ôn nhu quay về phía Nguyệt Hiểu đang rúc cả người trong chăn mà nói.
Thanh âm của Nguyệt Hiểu từ trong chăn truyền ra: "Quận chúa...
ngươi gạt ta..." Còn nói dược kia không đắng? Gạt tiểu hài tử a! Hết lần này đến lần khác nàng toàn dại dột tin lời.
Lượng Vũ trực tiếp ngồi xuống mép giường, dùng hết sức xốc lên chăn bông của Nguyệt Hiểu: "Thuốc đắng dã tật, ai kêu ngươi trước đó vài ngày không nghe lời ta khuyên, dám để nhiễm phong hàn chứ?"
Nguyệt Hiểu trợn to hai mắt, nhìn về phía tuyệt thế dung nhan kia, chợt phát giác...
thấy thế nào cũng không đúng.
"Quận chúa, ta có một số việc muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Bởi vì giọng nói của Nguyệt Hiểu nhỏ đến nỗi Lượng Vũ phải cúi thấp thân thể, lắng tai tỉ mỉ nghe.
Ai mà biết Lượng Vũ vừa cử động liền vừa vặn cho Nguyệt Hiểu có một cơ hội.
Vì vậy nàng nhân cơ hội ôm lấy Lượng Vũ đem Quận chúa kéo xuống.
"Nguyệt Hiểu?" Lượng Vũ không khỏi kinh hô lên tiếng, bởi vì nàng không nghĩ rằng Nguyệt Hiểu còn có thể sử dụng loại thủ đoạn nhỏ này!
"Lượng Vũ, thật ra...
Ta không phải chú ý chuyện uống thuốc lúc này, mà là...
Ngươi có biết đối với ta, uống thuốc lại nghĩ đến chuyện cũ hay không." Thanh âm của Nguyệt Hiểu rầu rĩ, làm cho Lượng Vũ biết Nguyệt Hiểu lại nghĩ đến chuyện trước kia với Dạ Hiểu.
"Xin lỗi, Nguyệt Hiểu, ta lại làm cho ngươi không vui rồi." Nghe được Lượng Vũ tràn ngập ngữ khí áy náy, Nguyệt Hiểu biết nàng ấy lại bắt đầu tự trách chính mình.
Vì vậy liền xoay người đem Lượng Vũ đặt ở dưới thân, trên mặt như cũ vẫn là dáng tươi cười xán lạn.
"Lượng Vũ, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện, ta là muốn cùng ngươi bạch đầu giai lão, muôn kiếp không phân ly.
Vì vậy...
ta muốn có một số việc ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết mà không cần phải giấu diếm ta, có hiểu không?"
Nghe vậy, Lượng Vũ đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe môi mới câu dẫn ra nụ cười: "Ta hiểu được, Nguyệt Hiểu."
"Nếu ngươi đã hiểu rồi thì ta đây cần phải bắt đầu đòi lấy bồi thường của ta thôi!" Đầu của Nguyệt Hiểu từ từ cúi thấp xuống hôn lên môi Lượng Vũ, hai tay bắt đầu thăm dò thân thể Lượng Vũ.
"Nguyệt Hiểu?" Rời môi, Lượng Vũ mới phát hiện Nguyệt Hiểu đối diện nàng động tay động chân, không khỏi ngượng ngùng.
"Quận chúa, cũng không phải chưa làm qua? Tại sao lại xấu hổ thế chứ?" Nguyệt Hiểu thay Lượng Vũ cởi ra y phục, cố tình không hiểu cảm xúc của nàng mà lên tiếng hỏi.
Nghe được Nguyệt Hiểu nói, Lượng Vũ suýt nữa ngất đi! "Kia không giống với...
Hiện tại rõ ràng là ban ngày mà!"
"Được rồi, lần sau buổi tối ta sẽ tận lực, như vậy là được chứ gì?" Nguyệt Hiểu không biết từ đâu học được kỹ thuật cởi quần áo, trong nháy mắt hai người đã không còn vướng bận gì trên người, phô bày tất cả trước mắt kẻ đối diện.
"Không phải~" vấn đề này a!
Chỉ tiếc là Lượng Vũ không có cơ hội nói xong câu kia, lần thứ hai bị Nguyệt Hiểu hôn lên, mà thân thể cũng vì Nguyệt Hiểu đụng chạm liền từ từ có cảm giác khác thường.
"Nguyệt Hiểu..."
"Ta ở đây, Lượng Vũ.
Còn có...
Ta yêu ngươi!" Vĩnh viễn chỉ chung tình với một mình ngươi mà thôi!
"Nguyệt Hiểu, ta cũng yêu ngươi! Cả đời này chỉ yêu một người là ngươi!"
Mà cuộc sống hạnh phúc của Nguyệt hiểu và Lượng Vũ, ấm nồng chăn gối, vui vẻ bên nhau, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi...
.