6:45
- Mẹ ơi, con ra ngoài tí! Chút nữa con về!
- Ừ, mẹ biết rồi
Mang chiếc túi quai chéo vào, Hân đẩy cửa bước ra ngoài, hít thở khí trời và đi dạo khiến Hân thoải mái hơn. Mặc dù đã tự nhủ rằng xem như chưa từng có gì nhưng đối với Hân, đó là cú sốc tinh thần khá lớn, cái cách Dũng “động chạm” vào người nó, chẳng dễ dàng gì để có thể cho qua cảm giác ấy
Là đứa con gái điển hình, Hân thích đi mua sắm khi thích, mà cái niềm vui của Hân thì cũng đơn giản lắm, cứ đi ngắm ngắm, rồi nhìn trời là nó sẽ cảm thấy thoải mái ngay
Từng cây đèn đường được bật sáng khi trời sập tối. Bước từng bước ngắn, Hân bắt đầu nhớ lại những ngày khi còn anh ở đây
“Này nhóc, em mau đứng lên đi, sắp về đến nhà rồi mà em còn muốn ăn vạ nữa sao?”
“Không, em mỏi chân lắm, anh cõng em đi!!”
“Nhóc à, gần tới nhà rồi, em không sợ ba em thấy sẽ phạt em sao?”
“Hì hì, anh khỏi dọa em, hôm nay ba trực ở bệnh viện rồi, không có ở nhà đâu, anh mau cõng em đi!”
“Nhỡ mẹ em thấy thì sao?”
“Mặc kệ, để mẹ thấy rồi mẹ khỏi bắt em gặp mấy tên dở hơi đó nữa!”
“Em đúng là bướng bỉnh, leo lên đi cô nương!”
Khẽ mĩm cười, anh lúc nào cũng chiều theo ý Hân, nó yêu anh nhiều lắm. Nó thường gọi anh là ông già khó tính. Anh cứ hay mắng nó, nhắc nhở nó từng chút một, nhưng anh lại có cái đáng yêu của riêng anh và nó yêu anh vì thế.
- THẰNG KIA! MÀY CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG HẢ!!!!!
Tiếng hét chói tai khiến Hân giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nó vội đưa mắt về nơi phát ra âm thanh hung tợn mang đầy xác khí đó
Chợt nhận ra cái tên mà Hân căm ghét đang bị một toáng người cầm gậy đuổi đánh, trông ai cũng giận dữ một cách đáng sợ, bọn họ đang tiến về phía nó. Viễn cảnh lúc sáng chợt hiện về khiến Hân đứng bất động.
Hân không biết nên làm gì, liệu nó có nên bỏ mặc hắn giống như hắn đã bỏ mặc nó
Tay siết chặt lấy chiếc túi, Hân cắn môi, lí trí đấu tranh dữ dội khiến nó không biết nên làm thế nào. Đám người ngày càng tiến gần và gần hơn
…
Thoắt cái, mọi thứ diễn ra khiến “nạn nhân” chẳng kịp phản ứng
Trong một tích tắc không xác định và bây giờ Hân đang… hòa cùng đám người đó và đúng hơn là nó đang bị rượt cùng cái tên trời đánh kia mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra
------------------
Xoay ngược thời gian về ba mươi giây trước
“Ax, sao cái đám này dai thế nhỉ? Muốn hụt cả hơi mà chưa thoát được, sao vắng thế không biết... Kia chẳng phải là con nhỏ đáng ghét đó sao?.... Phải làm hòa thôi!”
Suy nghĩ rồi không chút đắn đo, đến gần Hân, Huy liền nắm lấy tay nó giật theo.
Trợn tròn mắt đầy bất ngờ, Hân luống cuống vội chạy theo, suýt chút nữa nó đã ngã nhào. Mọi chuyện xảy ra như thế!
-------------------
Hiện tại
Hân la oai oái khi bỗng dưng đang là một kẻ đi đứng “hiên ngang” tự dưng lại trở thành kẻ “có tội” và bị một đám du đảng đuổi đánh
Phải nói là bây giờ Hân tức giận hơn bao giờ hết, tức đến nỗi nó muốn đánh cho hắn phải nằm la liệt trên đất, muốn đẩy hắn lại cho cái đám du đảng kia đánh bầm dập tơi tả. Nghĩ thử xem, hắn đã bỏ mặc Hân, không quan tâm đến Hân và bây giờ lại kéo Hân vào chuyện này. Nó muốn điên lên được!
- Cái đồ chết tiệt! Cái đồ bỉ ổi! Cái đồ đê tiện! Aaaaaaa…. Tức chết mất!!
Huy ôm tay nhăn nhó khi bị nó gián ấy cú liên tiếp, mặc dù vậy nhưng Huy vẫn không nói một lời nào vì hắn đang suy nghĩ cách để cắt đuôi và cách để làm hòa.
- TỤI BÂY CÓ ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ!!!!
Đám du đảng càng ngày càng đuối sức và Hân cũng thế. Duy chỉ có Huy là đã quen với việc này, vì vậy thể lực của hắn cũng khá tốt. Nhìn cái vẻ mặt không còn tí sức của Hân, Huy khẽ thở hắt một cái, đầu óc trở nên rối rắm
“Lôi cô ta vào chuyện này thì làm thế quái nào để hòa giải được chứ? Không biết lúc nãy mình nghĩ cái khỉ gì nữa, đúng là điên thật!”
…
Tốc độ của Hân chậm dần, chậm dần rồi tụt lại sau Huy cả một đoạn, gương mặt tái xanh vì đuối sức kèm theo nỗi sợ hãi vì sắp “rơi vào tay giặc” đã vậy phía sau lại không ngừng văng vẳng tiếng quát
- BẮT CON NHỎ ĐỒNG BỌN CỦA NÓ LẠI CHO TAO!!
Huy khẽ lắc đầu cố nghĩ ra lối thoát nào đó, đảo mắt khắp nơi chợt thấy bên mé đường, một cây gậy nằm lăn lóc. Dùng hết sức chạy thật nhanh đến với lấy, Huy quay phắt người lại và nhào vào đám du đảng, cật lực vung gậy lên xuống cùng các đòn chân kèm theo
Hân núp sau cái cột đèn, nó sợ hãi đứng nhìn cả đám người nhảy bổ vào Huy mà vung gậy như cố gắng đập con ruồi. Vốn chỉ giỏi có cái tài “biện luận” nên khi nhìn người ta đánh nhau, cảnh máu me phun tứ tung rồi mấy gương mặt đầy tà khí, Hân chẳng dám nhìn, nó chỉ biết cắn răng mà nấp đi thôi.
…
Lúc này Hân dường như sắp khóc, nó hoàn toàn rối rắm, chứng kiến tên Huy nãy giờ ăn không biết bao nhiêu phát gậy khiến Hân hoảng đến tột độ. Cứ đà này thì hắn sẽ là kẻ bại trận và trở thành “thương binh liệt sĩ” mất thôi, mà nếu thật như thế thì Hân sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nó không muốn... A! Bây giờ chỉ có một người mới có thể giúp nó, chỉ có người đó!!
Lôi ngay cái điện thoại ra, ngón tay gấp gáp chạm vào từng nút để tìm “vị cứu tinh”…. Đây rồi…. Ác Quỷ!!
Tiếng nhạc chờ của một rapper UK vang lên, Hân đến choáng, người đó đọc như cái máy chẳng nghe được chữ nào (@.@). Cuối cùng cái kẻ ấy cũng chịu bắt máy:
- Gì vậy mày?
- Anh Thiên! Giúp em với, tập hợp cái đống bạn choai choai của anh đến công viên lớn gần nhà mình đi! Tên Huy đang bị một đám người tấn công này, họ to con lắm, mà tên Huy lại sắp hết sức rồi, nhanh lên không thì có án mạng đấy!
Xổ một tràn cầu cứu rồi Hân cúp máy cái rụp để cho Thiên ngớ mặt rồi như “thấm”, hắn tức tốc kêu gọi “lực lượng”
…………………..
“BỐP!!”
“BỐP!!”
“BỐP!!”
Tiếng gậy cứ vung lên va vào nhau bôm bốp. Huy gần cạn sức rồi, hưởng trọn đến mấy cú đạp vì sơ ý, cộng thêm vài phát gậy vào tay muốn liệt, toàn thân như rã rời. Có lẽ đây là lần “thương nặng” nhất trong cái cuộc đời “đa tình” của Huy
- DÁM CƯỚP NGƯỜI YÊU CỦA ĐẠI CA TAO!!
- CHO MÀY CHẾT NÀY THẰNG KHỐN!!
- CHỪA NÀY!!
Tuy bị giáng xuống những đòn mạnh, nhưng cái sự cứng đầu của Huy vẫn không giảm bớt đi tí nào. Đôi mày khẽ nhíu lại khi hứng chịu thêm một cú đá. Tiếp tục đánh trả, miệng Huy lẩm bẩm vài câu
- Đó là sở thích của tao!
- Để xem thằng nào chết trước!
- Chừa thì tao không còn là Hoàng Huy nữa!!
……………………….
7:05 Pm
“BỐP!!”
Cây gậy vung thẳng vào lưng Huy khiến hắn đuối sức ngã lăn ra đất, cả đám dừng lại nhìn tên cầm đầu. Cái chiêu bỉ ổi nhất của hắn là đánh lén, Huy đã sơ suất! Cười một cái khinh thường, hắn ngồi xuống vỗ vỗ vào má Huy
- Giờ thì mày hết “múa” nữa nhé! Một thằng vắt mũi chưa sạch như mày mà dám cướp người yêu tao hả? Hôm nay tao ày bò về nhà!! Về mà soi lại gương đi! Thằng oắt con như mày mà dám quyến rũ người yêu tao sao? Chừa nha con! Chừa đi! Biết chưa!!
Từng câu thốt ra, tên cầm đầu lại đá vào bụng Huy như sút bóng, không chút thương tiếc. Huy nằm ôm bụng lăn lộn dưới đất. Thở hồng hộc vài cái lấy sức rồi lồm cồm bò dậy vì hắn vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, cái sự lì lợm đã ngấm sâu vào máu hắn rồi
“BỐP!!”
- Này thì đứng
Giáng một cú đá hất ngược vào cằm làm Huy bật ra sau, cả đám lại khoái chí chăm mắt nhìn đại ca của mình xử tội Huy.
Hân run rẩy đứng nhìn, cứ mỗi lần Huy bị đánh là nó lại nhắm tịt mắt, nó sợ lắm, rất hoảng. Mà cũng đâu riêng gì Hân, mọi người cũng như nó, sợ bị liên lụy nên trốn hết vào nhà, không ai dám can thiệp cả…
Bây giờ thì Hân phải làm gì đây? Sao lúc nguy cấp thì chất xám của nó cứ như lặn đâu mất hết. Mà cũng phải thôi, những chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra với nó cả nên việc “ứng xử theo tình huống” là rất khó. Tiếp tục đứng vò đầu bức tóc để tìm cách giúp Huy, rối quá rối!
Trong khi đó, bị đánh mà không trả lại được cú nào làm Huy ức không chịu được, thở hắt từng đợt, miệng gằn lên bực tức
- Khốn kiếp
- Để xem hôm nay mày lì đến mức nào! Tụi bây, xử nó cho tao!
Nhận được lệnh, cả bọn bắt đầu bẻ tay răn rắc. Không lẽ Hân thấy chết mà không cứu, nhưng nếu nó ra mặt thì làm được gì kia chứ? Chỉ sợ làm hỏng chuyện thêm thôi, cái ông Thiên sao mà bây giờ vẫn chưa xuất hiện nữa?
“Ax! Ông chết ở nhà luôn đi ông Thiên!.... ”
Thở hắt ra một cái lấy tinh thần, Hân vội ra mặt hét to
- DỪNG LẠI!!
Cả bọn quay phắt, mắt hướng về phía Hân, ai nấy đều bất ngờ, rồi sau đó cơ mặt lại giãn ra, cái kẻ “đồng bọn” với thằng nhóc kia, quên mất!
“Xong rồi! Làm gì tiếp theo đây? Lại bí cách nữa rồi, tự dưng kêu bọn chúng dừng tay rồi lại đứng đơ như tượng thế này…..”
Chợt nhìn xuống cái điện thoại trên tay, Hân khẽ “A” lên một tiếng rồi giơ lên, tõ ra thật đáng sợ, nó nhìn đám kia cao giọng hăm dọa
- NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG RỜI KHỎI ĐÂY, TÔI SẼ BÁO CẢNH SÁT ĐẤY!
- Ái chà! Đồng bọn của mày sao? Trông cũng xinh đấy! - Tên cầm đầu cười khẩy cùng cả đám tiến tới chỗ nó, hắn hất mặt lên thách thức - Gọi đi em gái, để xem tới lúc cảnh sát đến đây thì hai đứa có toàn vẹn trở về không!
- Đứng….. đứng lại đó, không được đến đây!! - Hân trợn to mắt, giọng mắt đầu hoảng, nó vội thụt lùi ra sau
- Anh cứ đến đấy, em làm gì được anh? Dùng tay mát-xa cho anh à?
Cả đám cười hô hố khoái chí tiến gần Hân hơn. Ôi không! Chuyện này không thể lặp lại được, đừng có như vậy nữa chứ! Việc hôm sáng nó còn chưa hết sợ cơ mà, nó không muốn vậy đâu!!
Nhìn đôi mắt đầy thèm muốn của tên cầm đầu, Hân sợ hãi hét toáng lên
- TRÁNH XA TÔI RA!! TRÁNH RA!!!!
Hân cứ hét lên như thế, trong khi tên cầm đầu vẫn bình thản đưa tay lên vuốt nhẹ tóc nó cười khoái trá, rồi cứ thế buông ra những lời bỡn cợt.
Không được, nước mắt lại sắp rơi vì sợ nữa rồi!
Phun máu trong miệng ra, Huy dùng hết sức đứng dậy, nhặt lấy cây gậy dưới đất chạy đến giáng ỗi tên một gậy vào lưng.
Hạ được hai, ba tên, Huy lại bị khống chế. Cầm lấy cây gậy, tên cầm đầu nghiến răng ken két
- Mẹ nó! Thích nhập viện à? - Vừa nói, hắn vừa vung gậy lên cao - Này thì thích nhập viện!!
Hân nhắm tịt mắt không dám nhìn. Thật hoảng loạn!
“BỐP!!”
Choáng váng vì phát gậy vừa rồi….. tên cầm đầu ngã phịch xuống đất trong sự ngơ ngác của đám đàn em. Phát gậy với lực không nhỏ làm hắn dường như bất tỉnh. Thiên cuối cùng cũng đã đến.
Lấy lại bình tĩnh, cả đám liền nhặt mấy cây gậy dưới đất lên nhào đến, thấy vậy đám bạn của Thiên cũng xông tới. Trên tay ai cũng thủ sẵn vũ khí.
Hân run run ti hí mắt, cứ tưởng Huy “về chơi với dế” luôn rồi, thấy ông Thiên làm nó mừng phát khóc, đưa tay đánh bốp vào vai Thiên, nó gắt
- Này! Anh đến đây bằng cái gì vậy? Xe bò hả? Gọi cả tiếng mà bây giờ mới tới, tí nữa là có án mạng thật rồi đó biết không hả!
Thiên xoa xoa tay, nhìn Hân nhăn nhó
- Đùng một cái mày kêu tao gọi người, mà tao vừa đi du học về thì làm sao mà gọi người tới ngay được. Mới đầu tụi nó còn không nhận ra tao là ai! (>”