6:45 Am
- Con đi học đây!
Hét lớn báo với mẹ rồi tôi chạy thật nhanh xuống lầu. Bắt gặp cái mặt khó ưa của ông Thiên đang đứng cầm cặp đứng bên dưới, tôi vội tránh sang một bên. Không biết ổng đứng đó làm gì, tôi phải đề phòng trước mới được
- Hôm nay anh tự đi mà đi một mình, em không đèo nữa đâu!
- Mày đừng mơ tới việc đó, chẳng qua là vì kẹt người nên mới nhờ đến mày thôi, muốn nữa cũng không được đâu!
- Ồ, thế thì tốt, em không bao giờ mơ tới cái điều kinh khủng đó đâu nhé. Bye!
Câu nói của ông Thiên thật khiến tôi vui quá cỡ, thật không có gì bằng việc thoát khỏi ổng vào buổi sáng đẹp trời thế này. Gió nhẹ, không nắng, không anh họ, không tên đáng ghét. Hôm nay lại là ngày tươi sáng!
…
- Mày cứ đạp thong thả đi nhé, anh mày đến trường trước đây. Chúc mày một ngày tốt lành!
Ngồi trên xe tên Huy và phóng vụt qua trước mặt tôi, ổng quăng lại một câu trêu tức. Hờ, tôi chẳng quan tâm! Đạp thong thả sao? Tất nhiên là tôi phải thong thả rồi. Trần Gia Hân tôi luôn thong thả mà. Nhưng… “Chúc mày một ngày tốt lành”, là ý gì thế? Là ý gì?
“Grừ! Ông Thiên, chắc chắn là ông đang có ý đồ. Hãy chờ đấy, tôi sẽ tìm ra!”
…
Dắt xe vào trong trường, nhìn dáo dát xung quanh. Tôi chẳng thấy ông Thiên đâu cả, cũng chẳng thấy tên Huy - kẻ đồng lõa với ổng. Chắc ổng chưa dám lộng hành đâu, nhưng tốt nhất là tôi nên cảnh giác.
Ôm cặp đi thẳng về lớp, một đám nữ sinh đi ngược hướng tôi. Họ tiến về phía bãi xe. Có lẽ tôi nên tránh qua một bên.
“Bộp”
Ối, con nhỏ đi ngoài cùng hất vai tôi một cái mạnh, rõ ràng là cố ý mà. Nó còn quay lại nhìn tôi cười đểu. Cái vẻ mặt đó tại sao lại quen thế nhỉ?.. Dường như tôi đã thấy ở đâu đó rồi, rất quen là khác.
- Này, mày làm gì đứng đó thế? Sao không lên lớp? Chờ Thái à?
- Hả? Gì? Mày nói gì?
- À, không có gì. Hì hì
Thảo cười như một đứa ngớ ngẩn rồi bỏ đi thẳng. Không biết lúc nãy nó vừa nói gì nữa. Nhưng thôi, tôi chẳng quan tâm, dù gì thì cũng sắp đến giờ học rồi, tôi không muốn vào sau “bà la sát” chút nào. Sẽ rất kinh khủng!
…
“Reng!!!”
- Chào Hân!
Vẫn là lời chào quen thuộc từ Thái, cậu ấy vẫn luôn thân thiện như thế. Chào đáp trả như mọi khi rồi bước vào chỗ ngồi. Khẽ liếc mắt sang hai tên kia, nhưng chẳng có gì đáng nghi cả. Tôi nhất định sẽ tìm ra ý đồ của bọn họ, không sớm thì muộn!
Hình như có gì đó trong ngăn bàn thì phải!
Một hộp quà được bọc giấy kiếng xanh và dây ruy băng hồng… Quà sao? Đáng nghi, thứ này quả thật rất đáng nghi ngờ.
Hai tên kia vẫn chẳng có chút động tĩnh gì khi tôi cầm hộp quà lên. Tên Huy vẫn tiếp tục trêu nhỏ Thảo và ông Thiên mắt vẫn lờ đờ dán vào quyển tập. Nhưng nó là của ai mới được chứ? Có lẽ là Thái biết.
- Này, Thái. Cậu biết cái này của ai không?
- Hửm? Cái hộp đó hả? Không biết!
- Vậy cậu có thấy ai bỏ nó vào đây không?
- Không! Từ lúc mình vào lớp thì chẳng thấy ai đến gần bàn Hân cả.
- Ừm… Vậy thì là của ai nhỉ?
Chẳng có thư từ, chẳng có người gửi người nhận. Vậy rốt cuộc cái thứ này có phải là của tôi không kia chứ? Hay là của ai đó để quên? Phải mở ra xem mới được.
- Hân! Hôm nay mày lại quên giật khăn lau bảng nữa à? Cô sắp vào lớp rồi đấy! - Nhỏ Vân nhắc lớn làm tôi giật cả mình.
Thôi chết, tôi quên mất, “bà la sát” mà thấy tôi chưa trực thì có khi lại nổi điên mà “tra tấn” lỗ tai của tôi lần nữa. Phải chạy nhanh thôi!
…
- Này, em lại xử dụng thang máy đấy hả? Này…
“Ting”
- Xin lỗi thầy, nhưng em đang gấp lắm ạ! Lần khác em sẽ chạy thang bộ mà!
Chạy thật nhanh đến nhà vệ sinh, lần này thì tôi phải xem trước tình hình bên trong để chắc rằng không có tên nào trốn tiết nữa rồi mới dám giặt khăn. Ổn rồi, không có ai cả. Làm nhiệm vụ thôi.
- Chào! Trực lớp à? Đáng thương thật đấy, nhưng làm quen nhé, tôi là bạn gái của Huy, Lâm Khả Vy!
Cái gương mặt ấy, trông rất quen! À, đúng rồi, là con nhỏ lúc nãy đã cố tình va vào tôi một cách khiêu khích. Hóa ra là bạn gái của tên mắt để ở mông ấy, thảo nào tôi lại thấy cái điệu cười ấy khó ưa đến thế. Muốn vờ làm người tốt với tôi à, mơ đi!
Mặc cho cô ta đưa tay ra phía trước chờ đợi, tôi tiếp tục công việc của mình. Xong, lên lớp thôi!
- Hóa ra là vì cô kiêu căng đến thế. Chúc một ngày vui vẻ nhé!
Lại là chúc! Chúc, chúc, chúc. Thế là ý gì? Tôi bắt đầu phát điên rồi đấy nhé, rốt cuộc là mấy kẻ ấy đang có ý đồ gì đây? Grừ! Nhất định, nhất định tôi sẽ tìm ra!
…
May quá, cô vẫn chưa vào lớp. Nhưng cũng mười phút rồi, sao chưa xuất hiện nhỉ?
- À, tao quên nhắc mày, lúc nãy giám thị thông báo là cô bận nên tiết đầu tự học!
Nhỏ Vân cười đầy trêu ngươi. Ax, thật là, làm tôi chạy muốn hụt cả hơi
- Cái con nhỏ này, rõ ràng là mày cố tình chơi tao mà, chán sống rồi phải không hả?
Bay đến bóp cổ nó, dồn hết tức tối lắc qua lắc lại. Nó hét toáng lên, nhưng điều đó là vô ích, tụi trong lớp chỉ ngồi cười một cách hứng thú.
Ho khù khụ luôn miệng xin “tha mạng”, nó nhăn nhó đến phát tội. Thôi thì hôm nay tôi sẽ làm việc “tốt” mà tha cho nó một con đường sống.
- Chừa nha con, còn nữa thì đừng có trách tao ác!
- Khụ, khụ… Mày đúng là quỷ. Khụ, khụ
- Quá khen!
Trở về chỗ ngồi của mình với cái lắc đầu của ông Thiên và tên Huy. Tôi chẳng quan tâm, cái mà tôi nghĩ tới lúc này là cái hộp quà ấy, rốt cuộc tôi có nên mở nó không đây?
Trí tò mò thật sự là thứ giết người khác mà, tôi chẳng thể chịu được nữa. Tôi phải biết bên trong là thứ gì.
Thận trọng tháo lớp giấy kiếng ra, tôi phải chắc rằng bản thân vẫn sống sót sau khi mở nó, có khi bên trong là bom cũng nên.
Xong rồi, hộp carton nhỏ? Không hề có bìa, cũng không nhãn hiệu. Rốt cuộc là có thứ quái quỷ gì ở bên trong đây chứ?
“Sột soạt”
“Bựt”
G… GIÁN… NHỆN… SÂU!!
- Á!!!!!!!!!!!!!!!
Kinh khủng quá, kẻ chết tiệt nào lại tặng tôi những thứ đó cơ chứ? Con nhện… con nhện to không thể tả, gián nữa, không chỉ có một, đến những mấy con gián... Không tự chủ được bản thân, tôi đã vung tay quăng cái hộp.
Tên Huy nhanh tay chộp lấy rồi đóng lại, hắn cười khoái trá, ông Thiên cũng thế, cả hai cười như những tên điên...
Con gián… con gián… nó đã trốn khỏi cái hộp và… và… đang bò trên người tên Huy
Tôi chẳng thể thốt lên thành lời, tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là trợn mắt và chỉ vào nó. Tên Huy ngừng cười, hắn nhìn theo hướng tay tôi.
- AAAA!!!!
Giật mình hét lên, tay hắn không ngừng hất mạnh lên áo làm con gián bay thẳng xuống đất và vô tình quăng luôn cái hộp, nắp bung ra, mấy con còn lại thừa cơ hội tẩu thoát.
Lớp học bắt đầu toáng loạn, đám con gái không ngừng la hét. Ai nấy rủ nhau chạy khỏi lớp.
Chỉ có mấy tên con trai là còn ở lại, mỗi người trên tay thủ một cuốn tập cuộn lại thành vũ khí.
“Bốp”
“Bốp”
“Bốp”
Tay không ngừng vung xuống, đập không thương tiếc, nhện, gián, sâu. Chết vài con, vẫn còn vài con gián khác đang tìm cách trốn thoát.
- Á, gián bay, gián bay!!!!!!
Chẳng còn anh hùng được nữa, khi bọn gián bắt đầu phản công, mấy tên kia xem như trở thành nạn nhân, vội bỏ chạy toáng loạn ra khỏi lớp. Chúng bò đủ nơi, trên tường, trên bàn, cả trên bảng. Tôi chắc chắn sẽ không trở lại lớp cho đến khi chúng bị tiêu diệt, chắc chắn thế
- Chết rồi, giám thị kìa!
Cả lớp thấy ông giám thị tiến tới liền đứng nép vào nhau xếp thành hàng. Ông ta trừng mắt lên quát
- Mấy anh chị làm cái gì thế? Giờ tự học không phải muốn ra khỏi lớp là ra, anh chị được nghỉ nhưng vẫn còn lớp khác học chứ. Mau trở vào lớp nhanh!
Cả đám lắc lắc đầu không chịu làm theo, tay đồng loạt chỉ vào trong lớp. Ông giám thị nhìn theo rồi cũng hiểu, vội chạy đi lấy chai xịt. Vũ khí lợi hại!
Chỉ vài phát, đám gián đã nằm bật ngửa, tôi cố chen đám đông nhìn vào trong… Thôi chết, ông ấy đang cầm chiếc hộp lên nhìn và cả đống giấy gói lúc nãy tôi quăng nữa. Tiêu rồi, tiêu rồi
- Ai đã bày ra trò này?
Hàng loạt cánh tay lần lượt đưa lên, tụi nó tố cáo bọn tôi một cách không thương tiếc. Không được, lỗi đâu phải do tôi đâu cơ chứ, tôi cũng là nạn nhân, nạn nhân cơ mà!
- Thầy ơi, không phải đâu ạ, ai đó đã tặng cái hộp đó cho em, không phải lỗi của em đâu mà.
- Về phòng giám thị rồi muốn giải thích gì thì giải thích!
Ax, thật là! Chỉ cũng tại hai tên chết tiệt, tại sao lại chơi cái trò kinh khủng như thế cơ chứ, ax… Báo hại tôi như thế, bây giờ thì phải làm sao đây. Hu hu, lỡ mà mời phụ huynh thì tôi chết, chắc chắn là sẽ chết.
…
Phòng giám thị khu A
- Một trong ba! Ai đã bày ra trò này?
- Không phải em đâu thầy, em là nạn nhân mà! Ai đó đã bỏ cái hộp đó vào ngăn bàn của em. Em chỉ mở ra thôi
- Bọn em không biết gì cả!
Trong khi tôi đang cố gắng biện hộ cho bản thân thì hai tên kia vẫn chăm chăm lắc đầu không biết.
Ông thầy quay sang nhìn tôi, cái ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ
- Vậy ai đã tặng nó cho em?
- Em đã nói là không biết mà, thế nên em mới tò mò mở nó ra
- Thôi được, chuyện này tôi sẽ điều tra sau. Còn bây giờ thì cả ba hãy đi lấy chổi và dẹp sạch cái đống đó cho tôi, nếu như các em không muốn bị kỉ luật.
- Vâng ạ…
…
- Grừ, đồ chết tiệt, tại sao cậu lại làm như thế hả?
Huơ cây chổi hất mạnh con gián chết vào người tên Huy, tôi tức không chịu được, tự dưng phải chịu hình phạt thế này, thử hỏi làm sao tôi có thể ngoan ngoãn mà dẹp bọn chúng được cơ chứ.
Tên Huy vội tránh, hắn nắm râu con gián quăng vào trong sọt rác rồi lên tiếng hăm dọa
- Tôi đã nói là không biết nhé, cô mà hất vào người tôi lần nữa thì đừng trách tại sao tôi quăng nó vào người cô đấy!
- Cậu hãy chờ đấy, đến khi thầy điều tra ra thì tôi sẽ cho cậu một bài học nhớ đời!
- Nói nhiều quá, tụi bây dẹp nhanh đi, sắp hết giờ rồi đó
……….
Cả ngày hôm đó, tôi đã tìm mọi cách nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào, cả thầy giám thị cũng thế. Dường như người đặt cái hộp vào ngăn bàn tôi đến trường rất sớm, thế nên không ai để ý kẻ nào đã làm việc đó.
“Reng!!!”
Đến giờ về rồi. Vậy xem như kẻ đó đã thoát tội, ax, thật là ức chế hết chỗ nói. Trần Gia Hân tôi trước giờ chưa bị như thế này lần nào. Bị chơi khăm mà không biết thủ phạm, thật là tức không chịu được.
Ôm cặp đi lấy xe, có lẽ ngày hôm nay của tôi sẽ chẳng thể tồi tệ hơn được nữa. Kẻ nào đã làm chuyện này, hãy chờ đấy. Tôi nhất định sẽ tìm ra!
- NÀY! TRẦN GIA HÂN!!
Ai đó gọi lớn cả họ tên tôi, cái giọng nghe chẳng quen chút nào, âm thanh vang ở trên lầu. Tôi vội ngước mắt lên tìm xem ai đang gọi.
“ÀO!!”
- Á!!!! NÀY!!!!!
Nước xối thẳng từ trên xuống, người tôi ướt nhem từ trên xuống dưới, kẻ chết tiệt nào đã làm chuyện này!!!! AAAAAA, tôi phát điên mất thôi.
- Hân có sao không?
Thái chạy đến hỏi thăm, mọi người nhìn tôi đầy giễu cợt. Tôi muốn khóc quá đi mất. Hu hu, ai lại nỡ đối xử với tôi như thế cơ chứ!
Cởi áo khoát và khoát lên cho tôi, Thái đảo mắt lên trên những dãy hành lang rồi cậu ấy lại quay sang tôi
- Thái đưa Hân về nhé!
- Thôi được rồi, Thái cứ về đi! Hân không sao!
Chẳng hiểu sao khi nghĩ tới việc tên Huy đã bày ra chuyện này, thì cái gương mặt giống hệt hắn của Thái khiến tôi chẳng thể nào nguôi giận được. Cố kìm nén lắm tôi mới không phải hét lên với cậu ấy.
Nếu không có áo khoát của Thái thì cái áo sơ mi mỏng tôi đang mặc đã dính chặt vào người và đường cong cơ thể của tôi sẽ hằn rõ ra hết. Thật là xấu hổ không biết để đâu cho đủ
Ôm cục tức đi lấy xe. Tôi phải cố gắng lắm để lờ đi những ánh mắt của mọi người.
“Cạch”
“Lạch cạch”
Chuyện… Chuyện gì thế này? Xe... xe của tôi. Bánh xe mềm nhũn như cộng bún, ai đã làm chuyện này? Ai thế hả? Ai cơ chứ!!
Không thể kìm được nữa, tôi không thể nhịn được!!
- AAAAA!!! ĐỒ CHẾT TIỆT! HOÀNG HUY, CẬU MAU RA ĐÂY CHO TÔI!!!!
“Brừm!!!”
- Làm gì mà gọi tên tôi “thắm thiết” thế
- Tại sao cậu lại làm thế hả?
- Tại sao à? Cái đó gọi là: “đã trả thù thì phải lấy lãi”, cô không nhớ sao?
- À, xin lỗi em gái yêu nhé, anh mày cũng tham gia vào chuyện này!
- Ha ha, chúc cô một ngày tốt lành!
“Brừm”
Tên đáng chết, hắn dám dùng câu nói của tôi sao. Như vậy tất cả mọi chuyện là do hắn. Vẫn tỉnh bơ chối bỏ mọi thứ cả ngày hôm nay.
“Được! Hoàng Huy ạ, cả đời này tôi với cậu không đội trời chung. Thề rằng tôi sẽ cho cậu biết tay, đừng để tôi gặp cậu một lần nữa, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu! Đánh chết cậu!!!!!”
- Xe Hân bị sao thế? Không ổn rồi, để Thái đưa Hân về nhé!
- Cậu cứ về đi, tôi tự sửa được
Mặc dù tôi đã nói thế, nhưng Thái chẳng nghe theo, cậu ấy đặt xe lại vào bãi và tự ý dắt lấy xe tôi.
- Nếu Hân không muốn Thái chở, vậy thì Thái sẽ đi sửa cùng với Hân.