Cuốn Đi Quá Khứ

Dắt xe khoảng một đoạn, Thái với tôi mới tìm được một tiệm sửa xe. Đẩy chiếc xe đạp tội nghiệp vào trong rồi đưa cho bác chủ tiệm.

Tôi và Thái ngồi ở chiếc ghế cũ để chờ. Chẳng hiểu sao gió lại lựa lúc này mà thổi tới tấp. Người ướt nhẹp thêm gió “yêu thương” ve vởn, người tôi bắt đầu run lên. Siết chặt cái áo khoát của Thái để chắn bớt gió. Hi vọng rằng chiếc xe của tôi không “bị thương” quá nặng

- Hân lạnh à?

- Không, chỉ là nước thấm vào người nên hơi khó chịu thôi!

Thái gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi lại quay sang chăm chú vào người chủ tiệm.

Móc ruột ra rồi bơm căng lên, nhúng nó vào nước. Một lúc sau ông ta quay sang tôi lắc đầu thở dài

- Kiểu này thì phải thay ruột mới thôi, ruột này thủng nhiều chỗ lắm. Vá chắc đến sáng cũng chưa xong!

Ax, sao lại ác độc đến thế cơ chứ. Thù tôi thì cứ tìm tôi mà trả, tại sao lại nhắm vào chiếc xe đáng thương của tôi cơ chứ. Nó có tội tình gì đâu!

Nhưng cũng lỡ rồi, có lẽ tôi nên làm mới cho nó, “khỏe” hơn, chắc hơn, thế thì sức nó mới bền hơn để cùng tôi “chiến đấu” được

- Vâng ạ, bác cứ thay ruột mới đi

Ông ấy gật đầu, nét mặt có chút vui mừng, vội đứng lên bước thẳng vào trong lấy cái ruột mới ra thay.

Càng nghĩ lại càng tức, cái tên khốn kiếp ấy. Tôi nhất định sẽ cho hắn biết tay mà.

- Hân có biết ai gây ra những chuyện ngày hôm nay không?

Thái chợt quay sang tôi hỏi, đang tức giận lại càng thêm tức giận. Tôi nghiến răng chẳng muốn thốt ra tên hắn

- Là cái tên mắt để ở mông ấy!

- Ai?


- H-o-à-n-g-H-u-y!

- Huy? Huy sao?

- Phải! Là cái tên chết tiệt ấy!

Thái chẳng nói thêm. Cũng phải thôi, nếu tôi là cậu ấy thì tôi cũng thế. Là anh cậu ấy khiến tôi trở thành như thế này, lại mang cùng một gương mặt. Cho dù có tức giận thay tôi đi chăng nữa thì cậu ấy cũng chẳng thể nguyền rủa hộ tôi. Haizz… Thù của tôi, nhất định tôi sẽ tự tính ĐỦ!



Cuối cùng cũng xong, Thái bảo tôi về trước, cậu ấy quay trở lại trường để lấy xe, nếu bình thường thì tôi sẽ không để cậu ấy đi như thế. Nhưng hôm nay, tôi chẳng còn tâm trí đâu để cảm thấy có lỗi nữa. Chào một cái cho có rồi tôi đạp thẳng về nhà. Cái áo khoát của cậu ấy, chắc ngày mai tôi mới có thể trả.



“Cạch”

- Con về rồi đấy hả!

Mẹ từ trong bếp đi ra hỏi, nhìn bộ dạng của tôi, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt bà. Nhưng đành vậy, tôi đang mệt, bây giờ mà trả lời cho sự quan tâm của bà nữa thì chắc tôi khóc mất. Thà cứ như thế, ôm cặp đi thẳng lên phòng.

- Con bé này bị gì thế nhỉ?

“Rầm”

Đóng xầm cửa, quăng cặp xuống một góc.

Tóc bắt đầu khô, nhưng tôi phải tắm thôi, dù sao thì cũng chẳng biết cái thứ nước mà tên chết tiệt ấy tạt vào tôi là thứ gì. Không tắm thì chắc ngày mai người tôi sẽ đổi màu mất. Lúc đó chẳng biết nó sẽ kinh khủng đến mức nào



Mylove is now online

Cuối cùng anh cũng đã onl rồi, tình yêu của tôi.





Gõ cành cạch vào bàn phím, bao nhiêu tức tối tôi đều dồn vào đôi tay mà giáng xuống. Kể hết mọi chuyện cho anh nghe “từ đầu đến cuối”.





Cười toe toét nhìn vào màn hình, dường như tôi tưởng tượng hơi quá thì phải. Dù gì thì cũng chỉ có thể cãi nhau với hắn chứ làm sao mà đấm được vào cái mặt đáng ghét ấy. Giống như ông Thiên nói, hắn đâu xem con gái ra gì. Tôi mà xuất được một chiêu thì bản thân cũng chẳng toàn vẹn được. Haiz…



Ngồi chat cùng anh thật lâu, mọi tức giận dường như chẳng còn tồn tại nữa. Anh khiến tôi cười, kể thật nhiều thứ. Ấm áp, đáng yêu, mọi điều tuyệt nhất anh đều có.

Anh nói tôi nên làm hòa với tên đáng ghét ấy, nhưng làm sao tôi có thể bỏ hết mọi thứ mà xem như không có gì với hắn được chứ. Điều đó chẳng hợp với tôi, nhất là tôi chưa bỏ qua cho đứa nào bao giờ cả. Ax, thật là khó xử.




Lại là cái tên chuyên phá đám ấy, hắn vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc là hắn đã ăn cái thứ chết tiệt gì mà lại dai dẳng đến thế kia chứ?

Tiếc rằng tôi không thể bỏ cái tài khoản với tất cả bạn như thế này được, nếu không thì tôi đã thoát được hắn từ lâu rồi.











Kiên nhẫn trả lời hắn, xem ra thì hắn cũng không quá tệ như tôi nghĩ. Tất cả những gì hắn muốn là làm quen. Ừ thì làm quen, nhưng cũng chỉ là làm quen mà thôi, tôi không nói tên cũng không nói địa chỉ. Thứ mà hắn có lúc này là yahoo và số điện thoại của tôi (cũng do tôi lỡ tay cho hắn). Chỉ thế và chấm hết.

Điều khiến tôi lạ hơn đó là cách nói chuyện của hắn, nó có gì đó rất quen thì phải. Giống như… Không đâu! Chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Thái làm sao có thể hành xử dai dẳng như thế chứ, vả lại trong giọng nói của người này cũng có chút ngông cuồng. Tốt nhất là tôi chỉ nên trả lời để được yên thân. Thế thôi!



10:00 Pm

Đến giờ đi ngủ rồi.

Gấp máy tính lại và duỗi người một cái. Xương cốt kêu rắc rắc như muốn vỡ vụn. Có vẻ như ngày hôm nay tôi ngồi trên máy hơi lâu thì phải.

Mệt mỏi bước xuống dưới nhà, mở tủ lạnh và lấy một ly sữa tươi. Thói quen mỗi ngày của tôi là thế. Mặc dù các nhà khoa học đã chứng minh là uống sữa nóng sẽ giúp ngủ sâu và không gặp ác mộng. Nhưng tôi vẫn thích uống sữa lạnh hơn, dù gì thì giấc ngủ của tôi vẫn rất đẹp đấy thôi!

- Thuốc gì đây nhỉ?

Một vĩ những viên thuốc màu trắng đặt trên bàn, tôi cầm lên và lật lại mặt sau. Thuốc xổ? Ai lại uống thuốc xổ nhỉ? Nhà chỉ có tôi, mẹ và ông Thiên. Thế thì ai đang bị đau bụng thế?

“Cạch”

Mẹ bước ra từ nhà vệ sinh, gương mặt có chút xanh xao khẽ xoa bụng. Thế thì chắc chắn là mẹ rồi.

- Mẹ bị đau bụng sao?


- Ừ, chẳng biết mẹ ăn trúng gì nữa! Uống thuốc mà vẫn chưa hết. À, con uống sữa phải không? Lấy cho thằng Thiên một ly nữa, lúc nãy nó nhờ mẹ mà mẹ chưa rót.

“Tưng!”

Một dòng điện xẹt ngang qua đầu tôi khiến các nơron hoạt động nhanh hơn bình thường.

“Hờ hờ, ông Thiên à! Xin lỗi ông nhé!”

- Được ạ, mẹ vào trong nghỉ trước đi, con sẽ lấy sữa cho ổng.

Chờ mẹ bước vào phòng. Tôi vội tiến về phía bếp và bắt đầu “công thức của trả thù”

Một cái ly

Một ít sữa

Và… Hai viên thuốc xổ

Dùng muỗng khuấy đều

Ha ha ha! Trần Nhật Thiên à, chúc ông ngủ ngon nhé!!

Cầm ly sửa lên trước phòng ông Thiên. Tôi gõ nhẹ vài cái, ổng bước ra. Cái vẻ mặt nham nhở lúc sáng vẫn còn đọng lại trên đó. Cười! Ổng chẳng chút hối hận, đã thế thì tôi cũng chẳng có gì phải cắn rứt

- Gì đây?

- Cầm lấy, mẹ nhờ đưa!

Tỏ ra vẫn còn giận vụ lúc sáng rồi dúi ly sữa vào tay ổng. Tôi trở về phòng của mình. Trước khi bước hẳn vào trong, tôi thấy ổng nhấp một ngụm sữa rồi mới đóng cửa. Ha ha, đêm nay nhất định tôi sẽ ngủ ngon!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận