Cuốn Đi Quá Khứ

Hân nhìn theo bước Huy mà ôm bụng cười nức nẻ, ngày hôm nay quả thật là quá vui.

Có lẽ từ nay niềm vui cỏn con của nó sẽ được thay đổi, thay vì đi mua sắm thì nó sẽ chuyển sang chọc giận tên Huy, chẳng tốn thời gian mà ngày nào cũng có thể thực hiện. Như thế không phải vừa tiện lại vừa lợi sao?

Hân vui, cái tâm hồn vô tư cứ thích nhìn gương mặt đỏ lên vì tức giận của Huy. Chẳng hiểu sao lại thế, trong phút chốc cảm giác thật kì lạ, nhưng vài giây thoáng qua lại quên đi

Thiên vội cầm nhanh lấy cái cặp rồi bước theo Huy. Mặc dù là ra mặc “phản bội” hắn nhưng dù sao thì Thiên vẫn cần người chở về. “Mặt dày” một chút cũng chẳng sao, cái cốt yếu là không phải cuốc bộ một đoạn đường dài



- Hôm nay Thái cùng Hân về nhé, dù gì cũng tiện đường.

- Ok, dù gì cũng muốn cảm ơn Thái, hôm nay cậu đến nhà mình chơi nhé. Chúng ta bây giờ đã thành một đội rồi đấy!

- Được thôi!

Hai con người trên hai chiếc xe khác nhau cùng chạy trên một con đường, tia nắng giữa trưa oi bức chẳng thể làm họ khó chịu. Tiếng cười vang vọng khắp nơi, tự lúc nào Hân đã bắt đầu thân với Thái hơn, cứ trò chuyện vui vẻ, cái khoản cách ngắn ngủi giữa những người xa lạ chẳng còn.

Chỉ một thời gian ngắn quen biết nhưng trái tim của cậu bạn đã rung động. Trước cái vẻ vô tư ấy, cô gái kia chẳng khó ưa như “ai” đã từng nói. Tinh nghịch như một tia nắng, đáng yêu chẳng khác cơn gió nhẹ. Cảm giác trái tim đập loạn nhịp thật sự muốn ngộp thở. Nắng dịu đi như trong buổi chiều mát. Tâm trí Thái đã hình thành nên một nhiệm vụ, nhất định cậu phải bảo vệ Hân.

- Này, đang nghĩ gì vậy. Đừng nói là cậu đã để ý cô gái kia rồi nhé

Hân nói với giọng đầy giễu cợt và phóng ánh mắt về phía bên kia đường làm Thái chú ý. Cậu xoay đầu nhìn rồi đỏ mặt, nó lại trêu cậu nữa rồi. Bên kia đường chẳng phải là cô gái mà là một người phụ nữ với thân hình chẳng cân đối là mấy, bà ấy đang bước từng bước nặng nề với chiếc giỏ to tướng, nước da sẫm màu cùng vài đốm tàn nhan. Làm sao mới nhìn mà yêu được kia chứ!

Thái vội lắp bắp phản bác lại Hân

- Gì… Gì chứ. Ai lại đi để ý một người không quen biết như thế!

- Ai để ý chẳng được, hay Hân giúp Thái nhé!

Hân cười toe toét trêu chọc rồi phanh xe lại định quay đầu để thực hiện lời nói của mình khiến Thái phải hoảng hốt mà hạ giọng

- Thôi, thôi. Hân tha cho Thái đi, không chút nữa lại chạy không kịp thì toi mạng

- Sao lại toi mạng chứ, cô ấy trông hiền lành vậy mà. Cứ để Hân!

- Thôi, làm ơn đừng có phá nữa, Thái chẳng đỡ nổi đâu (=.=)

Nhìn vẻ mặt nài nỉ của Thái lại làm Hân nhớ đến anh, nó chợt cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến gương mặt thảm thiết của anh lúc nó trêu như thế, hai người chẳng khác nhau là bao.

Mặc dù trong lòng đang rất vui nhưng Hân vẫn vờ nghiêm giọng nói


- Thôi được rồi, vì Thái không thích nên Hân sẽ “tha” cho cô ấy. Hì hì

Dùng sức ấn vào bàn đạp, cả hai lại tiếp tục lên đường. Thái lại tiếp tục đùa, tiếng cười của cả hai cứ thế mà tan vào không trung. Chiếc lá vàng nhẹ bay tấp vào lề đường vì gió. Nắng lại lên.

- Chào!

“Két”

Tiếng bánh xe rít trên mặt đường, Hân trợn tròn mắt nhìn đám người trước mặt. Đôi tay run run khi nhận ra đó là… Dũng. Hắn cùng đám đàn em có vẻ đã chờ ở đây lâu rồi.

Dũng khẽ nhếch môi cười, hắn nhìn Hân tỏ ra thân thiện, cái cách của những tên đầu gấu khiến người khác chẳng thể nào vui vẻ đón nhận chúng

- Chào, chắc nhỏ cũng còn nhớ anh chứ.

- Tôi… Tôi không quen anh!

- Sao nhỏ lại mau quên thế! Anh buồn đấy! - Nói rồi Dũng quay sang Thái, chẳng quan tâm đến vẻ mặt cậu như thế nào, hắn phẩy tay - À, chú em có thể đi, anh chỉ cần con nhỏ này.

Gương mặt Thái bắt đầu xuất hiện những tia giận dữ. Mặc dù chẳng biết hai bên có chuyện gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt thất thần của Hân, Thái chẳng thể bỏ đi như thế. Cậu nhìn Dũng yêu cầu

- Cô ấy nói không quen anh thế nên hãy tránh đường để chúng tôi đi.

- Này, đừng làm anh hùng ở đây nữa, chắng ích gì đâu nhóc ạ - Vừa nói Dũng vừa hất mặt về phía đám đàn em, ai nấy đều đang vác trên vai một cây gậy, hắn tiếp - Nếu bị đập thì sẽ xấu hổ trước mặt người đẹp lắm đấy!

Thái biết chuyện này nếu đàm phán sẽ chẳng đi đến đâu. Chân lo đẩy trước chóng xe, sự nhanh nhẹn phán đoán mọi việc thể hiện rõ ở cậu.

Vẫn cố gắng giữ hòa khí, Thái tiếp tục kiên trì đề nghị

- Mau tránh đường cho chúng tôi!

- Ax, thằng này, sao mày nói nhiều thế hả!

Dũng tức tối đưa tay vung mạnh lên phía trước nhằm giáng thẳng một cú đấm vào mặt Thái

“Vụt”

“Huỵch”

“Bốp”


Hân trợn tròn mắt nhìn khung cảnh lỗn loạn phía trước. Nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, mắt chỉ định hình được Dũng đang ngồi dưới đất. Những kẻ chứng kiến sự việc vừa rồi đều rất bàng hoàng

Phút chốc cánh tay đầy gân xanh giận dữ đáp xuống, Thái đã nhanh chóng đưa tay chụp lấy và xoay người rời khỏi xe, bẻ mạnh tay Dũng ra sau với lực vừa đủ. Đối với một tên cầm đầu thì việc để Thái bắt bài như thế quả là xấu mặt, hắn tức tối vùng ra khỏi và ngay sau đó hưởng trọn một cú đấm từ Thái, hắn ngã bật ra đất

Ôm mặt lồm cồm bò dậy, mắt hằn lên giữa đường máu đỏ, tay nắm chặt khiến da trở nên trắng bệch đầy đáng sợ, hắn gầm lên

- Chó chết! Tụi bây mau đập chết mẹ nó cho tao!

Đám đàn em nghe lệnh liền xông lên trước. Thái quay sang Hân nói vội

- Mau vào trong đi, chuyện này cứ để Thái

Hân lập tức bước xuống xe, tay chân quíu ríu nhưng vẫn nhận thức được chuyện đang xảy ra lúc này, nó vội quay sang Thái giọng đầy lo lắng quan tâm.

- Thái sẽ ổn chứ?

- Không sao, Hân mau tránh đi chỗ khác đi!

Thái vừa dứt câu liền thẳng chân đạp vào tên trước mặt. Hân như một cái máy chạy vào trong lề mà đứng, ở cái nơi đường lớn thế này, chẳng có chỗ nào để nấp cả, chỉ có vài cây xanh nhưng cũng không lớn là bao. Vả lại nó cũng chẳng thể để Thái một mình như thế, tâm trạng rối bời vội tìm chiếc điện thoại. Lúc nguy cấp nó vẫn luôn nghĩ tới Thiên.

Hớt hải sờ vào túi váy, nó chẳng tìm thấy điện thoại đâu. Rồi đưa mắt về phía chiếc cặp đang nằm ở ngoài xe trong đám hỗn loạn, Hân khẽ thở hắt ra nhăn nhó, nó đã bỏ quên ở đó mất rồi. Làm sao mà lấy được đây.

“Phải làm sao, làm sao bây giờ?”

Thái dường như chẵng dễ nhằn như bọn chúng nghĩ, một người con trai với vẻ ngoài thân thiện lại có thể phát điên lên mà tung những lực khiến bọn chúng đau đớn. Nếu để thất bại, thì Dũng sẽ chẳng bao giờ có thể hả được cơn giận của hắn, bởi Hân đã đi quá đà mà một kẻ cầm đầu có thể bỏ qua. Nó đã khiến hắn mất danh dự nếu im lặng làm ngơ. Dũng nhất định phải cho nó một bài học

“Bốp”

“Bốp”

“Bốp”

Âm thanh ấy cứ không ngừng vang lên, rát tai và đau đớn. Bóng người inh đậm xuống nền đất, duy chuyển không ngừng.

Cái hỗn cảnh cách đây mấy ngày lại hiện về trong Hân, khi đó là Huy, bây giờ là Thái. Cùng một gương mặt, cùng một hoàn cảnh nhưng chẳng hiểu sao lúc này Hân lại lo lắng đến thế. Lo lắng sợ Thái bị đánh đến phát khóc. Chẳng hiểu bản thân thiên vị hay vì cái tính cách hiền lành của Thái đã khiến Hân nghĩ cậu dễ gánh thương tích vào người

Tận mắt nhìn thấy Thái sơ ý mà trúng đòn, cây gậy lớn cứ vô tình vung xuống, một chẳng thể nào chọi được một đám. Sớm muộn gì Thái cũng sẽ thua thôi.


Chợt nụ cười lúc nãy của Thái hiện ra trong tâm trí Hân. Không! Anh không thể bị thương được!

- Dừng lại!

Tiếng hét lớn của Hân làm những cây gậy dừng trên không trung. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về nó. Cố gắng để giữ cho bản thân không run rẩy, nếu như Thái thoát được thì ở vị trí khá xa như thế này, Hân có thể chạy cho dù nó vẫn chưa biết rằng có thể thoát hay không. Giọng run run nói lớn

- Hãy… Hãy để cho cậu ấy đi. Chẳng phải anh cần tôi sao?

Dũng cười khẩy, hắn đưa mắt qua Thái rồi lại lia mắt sang Hân - cái nhìn đầy khó hiểu, rồi đáp

- Rất tiếc là anh đây chẳng thể bỏ qua cho nó được nữa. Cứ đứng đó mà chờ đi!

Chẳng nói một lời nào, Thái vẫn cố kìm sức để không phải thở mạnh, cậu sẽ không để Hân lại với bọn chúng, nhất là khi đã giao cho bản thân nhiệm vụ ấy, cậu phải thực hiện nó!

Tiếp tục lao vào mà hạ những cú đấm, cơn đau từ các phát gậy đang âm ĩ rên rỉ từng hồi. Nhưng không bỏ cuộc. Thái không thể bỏ cuộc

Hân chẳng muốn đứng bên ngoài làm bù nhìn nữa, nỗi sợ hãi của nó đã bay đi đâu mất rồi. Hân trở thành con nhỏ gai góc, liều lĩnh nhặt lấy cây gậy của tên kia làm rơi xuống mà nhảy vào, bây giờ tới đâu thì tới nó nhất quyết không thể đứng im nhìn được.

“Bốp”

Cây gậy vung xuống đập thẳng vào lưng một tên, hắn đau chúi người về phía trước, ngay lập tức quay phắt về phía Hân, cơn điên như phát tán, hắn chụp lấy tay nó gầm lên

- Mẹ kiếp, dám đánh lén tao à!

Tay vung lên cao định giáng xuống mặt Hân một cái tát cho hả giận. Hân sợ hãi chỉ biết nhắm mắt lại mà chịu đựng

“Bốp”

Tay còn chưa kịp chạm đích, hắn hưởng trọn một cú đá trời giáng ngã nhào ra sau

- Tụi bây làm gì thế hả!

Giọng nói lạ xen vào khiến đám người lần thứ hai khựng lại. Rồi chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy, những cây gậy liền lập tức hạ xuống. Bọn đàn em lùi về phía sau nhìn nhau đầy do dự mà chẳng biết làm gì.

Tiến nhìn cả đám gằn giọng quát

- Chẳng phải tao đã nói là đừng đụng vào cô ta nữa sao! Tụi bây *** nghe à?

Cả đám sợ hãi vội lắp bắp lên tiếng

- Bọn em… Bọn em…

Dũng đẩy đám đàn em sang một bên rồi tiến lên trước, sự có mặt lúc này của Tiến khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết, chẳng cần biết ai đang hiện diện lúc này, hắn gằn giọng xua đuổi

- Mày còn tới đây làm gì? Một khi đã bỏ cái chức đại ca thì đừng có lớn tiếng ở đây. Mau cút đi!


Vốn dĩ lúc ở cùng nhau, Dũng cũng không ưa gì Tiến vì Tiến luôn được coi trọng hơn hắn, nhưng bây giờ thì chẳng phải nể nang gì nữa. Đã tách ra thì chẳng còn là đồng đội, mà không còn là đồng đội thì việc đá động đến nhau là bình thường

Tiến biết rõ điều này và biết rõ cả hàm ý trong câu nói của Dũng, thế nhưng anh vốn chẳng quan tâm đến ngay từ đầu, chỉ tập trung vào việc trước mắt mà nói tiếp

- Tao bỏ chức đại ca, nhưng trước đi rời khỏi tao đã cấm tụi bây không được động đến cô ta nữa, lời tao chẳng đáng để tụi bây để vào đầu à?

Cái trừng mắt đầy giận dữ của Tiến chẳng đủ để khiến Dũng nhụt chí. Hắn cười khẩy

- Từ bao giờ mày thích làm anh hùng cứu mĩ nhân thế, nhưng rất tiếc là mày chẳng giống mấy thằng lịch lãm mà tụi con gái thích đâu. Chẳng hợp! Vậy nên đừng làm trò nữa!

- Nếu mày đã muốn cô ta đến vậy. Bước qua xác tao đi!

Hân nãy giờ đơ ra trước mọi chuyện, câu nói của Tiến thật sự nằm quá xa so với cái suy nghĩ bé nhỏ của nó. Vốn đã từng rất hận Tiến và cả bọn người còn lại, nhưng bây giờ trái tim có chút rung động, cảm xúc về một kẻ đầu gấu xấu xa nay đã thay đổi, niềm tin xen chút nghi ngờ. Hân chưa chắc rằng đây không phải là một kịch bản dựng sẵn. Nhưng nó nghĩ Tiến đang thật lòng

Trong khi đó Thái đang nghĩ cách, nếu như cuộc hỗn chiến này lại tiếp tục thì Thái sợ rằng cậu sẽ chẳng bảo vệ được Hân, bản thân Thái đang dần không còn sức để chống cự được nữa rồi

Đối với Dũng, câu nói của Tiến chẳng khác một lời thách thức. Hắn buông tha Thái và chuyển ánh mắt sang Tiến, miệng ra lệnh

- Đập nó cho tao

Đám đàn em chần chừ nhìn nhau, chẳng ai có ý định muốn chống lại (cố) thủ lĩnh của mình cả.

Dũng bắt đầu tức giận, hành động của đám đàn em chẳng khác nào xem hắn không ra gì, lần nữa hắn gằn giọng lặp lại

- Tao nói tụi bây đập nó!

Giật mình, đám đàn em lại nhìn nhau ậm ừ rồi cũng đành cầm lấy gậy mà nhào tới. Tiến chẳng nhẹ tay chút nào, hiểu rõ từng điểm yếu của đám đàn em mà tấn công tới. Đánh nhau không biết bao nhiêu lần, thế nên Tiến còn lạ gì nữa. Chẳng mất nhiều thời gian, đám đàn em đều buông gậy mà lui ra phía sau, thực chất họ cũng không muốn tiếp tục

Dũng nghiến răng tức tối, lần này hắn quyết không để thua Tiến nữa, nhiêu đó là đã quá đủ rồi. Nhặt lấy cây gậy nhằm vào đầu Tiến mà giáng xuống. Cũng chỉ như mấy thằng em, Dũng ăn một đạp vào bụng mà lăn lộn dưới đất.

Lia mắt qua Hân khoảng một giây rồi nhanh chóng quay đi. Tiến chỉ cần thế, anh muốn nhìn thấy gương mặt nó, vậy thôi.

Trước đám đàn em đang cúi đầu, Tiến lặp lại câu hỏi

- Không động vào cô ta nữa. Hiểu rồi chứ?

- Hiểu rồi ạ! - Đám đàn em đồng thanh

Chỉ chờ có vậy, Tiến quay sang nhìn Thái nói

- Mau dẫn cô ta đi đi!

Hân chần chừ dắt chiếc xe đạp, đôi mắt cứ nhìn sang Tiến với vẻ khó hiểu. Nó muốn nói gì đó, nhưng bị Thái hối thúc, nó vội ngồi lên xe và đạp nhanh mà chưa kịp trao một lời cảm ơn

Nhìn bóng cả hai khuất xa, lúc này Tiến mới ôm cặp và lẳng lặng bỏ đi. Từ lần dọa Hân trong cái hẽm gần trường, ánh mắt yếu đuối rơm rớm nước ấy đã làm trái tim Tiến xao động, một cái rùng mình chạy dọc xương sống. Cảm giác kì lạ ấy đã khiến Tiến thích Hân, nghe có vẻ buồn cười, nhưng anh đã cố gắng mà vẫn không thể nào khoát khỏi giọt nước mắt ấy, giọt nước mắt chạm đến dòng máu đang chảy trong tim của kẻ chuyện đi bắt nạt. Tiến biết Hân sẽ không bao giờ thích loại người như anh cũng giống như việc anh đã khiến nó phải khóc, chẳng thể nào thay đổi được. Vốn quyết định sẽ không gặp nữa, nhưng học cùng trường thì việc đó thật khó, thêm việc băng đản thù ghét lại khó hơn. Thời gian dài dịu đi được một chút thì bây giờ lại thành công cốc. Khẽ thở dài một cái, thôi thì bắt đầu lại từ đầu vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận