Cuốn Đi Quá Khứ

Mãi một lúc sau khi nghĩ vẫn vơ xong, tôi mới chợt nhận ra không biết lúc này nên làm gì. Phải chi có một bài luận thật thì đã có thứ để làm rồi nhưng bây giờ thì tôi nên làm gì đây? Tại sao cuộc sống lại có nhiều trường hợp dễ lâm vào bế tắc vậy chứ?

Thái gãi đầu, gương mặt cậu ấy hiện lên vài nét bối rối chẳng khác tôi, rồi cậu ấy nhìn quanh khắp phòng. Hướng về phía tủ truyện ở góc trái, cậu ấy bước nhanh đến và hỏi:

- Hân cũng thích đọc truyện à?

Tiến về phía Thái, tôi đáp:

- Ừ, lúc rảnh Hân vẫn hay đốt thời gian bằng mấy quyển truyện ấy!

Thái đưa tay lấy một quyển và lật vài trang rồi cậu ấy lại cười nhìn tôi.

- Hân có sở thích giống em Thái, con bé cũng rất thích đọc truyện tranh!

Câu nói của Thái khiến tôi khá ngạc nhiên, không phải về việc cùng sở thích mà về việc cậu ấy có em gái, tôi chưa từng nghe ông Thiên nhắc đến chuyện này cũng như tên Huy chưa từng nói đến con bé. Không kìm được bản thân, tôi thốt lên:

- Cậu có em gái sao?

- Phải, con bé năm nay bảy tuổi. Nó vẫn còn nhỏ lắm!

Thật là thú vị, tôi tự hỏi, với hai người anh như thế thì tính cách của con bé sẽ như thế nào? Ngang ngạnh giống tên Huy hay đáng yêu như Thái? Nhưng nếu nó có sở thích đọc truyện tranh thì chắc là rất dễ thương, giống tôi!

Thái đặt lại quyển truyện vào tủ, cậu ấy định nói gì đó, nhưng câu nói chưa kịp thốt ra thì đã bị tiếng bước chân bên ngoài cắt ngang.

Chắc hẳn là mẹ lại lên lén xác nhận những gì tôi nói.

Nhanh như cắt ra hiệu cho Thái rồi phóng lên bàn học, lôi ngay ra một cuốn tập lật đại một trang, tôi và Thái vội chụm đầu lại vờ như đang học bài

“Cạch”

Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, tỏ ra siêng năng và không nghe thấy gì, tụi tôi lại tiếp tục “công việc” che mắt bà mẹ kì hoặc, khoảng ba mươi giây sau cửa khép lại và một tiếng đóng nhẹ.

Lúc này tôi với Thái mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy quay ra cửa cười, nói khẽ:


- Mẹ Hân thật là thú vị!

Tôi bĩu môi:

- Gì chứ, mẹ mà thú vị. Lúc nào cũng lén lút đi theo con gái, xấu hổ muốn chết!

Vừa nói tôi vừa đứng dậy, định bụng bước qua chỗ giường để ngồi thì lại có tiếng động, cửa bật mở, tôi vội ngồi phịch xuống ghế mà tim đập thình thịch vì giật mình.

Chợt giọng nói thân quen vọng vào làm tôi nhẹ nhõm hẳn

- Chà, hôm nay mày liều thế, dẫn cả con trai về nhà!

Tôi vội quay phắt lại, dỏng môi lên cãi

- Dẫn con trai gì chứ! Cậu ấy là Thái, là Thái đó! Chẳng qua là do cậu ấy bị thương nên em mới giúp cậu ấy thôi!

- Thế hả? - Ông Thiên nói rồi lia mắt sang Thái cười đầy ẩn ý, sau đó lại quay sang tôi hất mặt - Thế tại sao lần trước thằng Huy bị thương, mày không giúp nó?

Ổng quả là bỉ ổi mà, hỏi một câu như thế khác nào ổng đang muốn nói tôi thiên vị cho Thái cơ chứ, mà lại hiểu theo cái ý nghĩa sâu xa thì chẳng phải ổng muốn nói rằng tôi thích Thái hay sao? Không đâu nhé, tôi chỉ là tốt bụng với cậu ấy thôi.

- Tại… Tại vì Thái do em mà bị thương, còn tên Huy là do hắn tự gây ra!

- Vậy hả? Thế vì sao lại bị thương vì mày?

- Vì… Tại sao em phải nói cho anh biết chứ! Mau ra khỏi phòng em đi!

Mặc cho tôi quát tháo, ông ta vẫn thản nhiên đứng đó mà tiếp tục trêu tức tôi.

- Hai đứa tụi bây quả thật là mờ ám quá đấy!

- Mờ ám cái đầu anh đấy, mau đi ra đi!


Đẩy mạnh ổng ra khỏi phòng rồi đóng xầm cửa, tôi tức không chịu được, có Thái ở đây mà ổng vẫn cố tình khiến tôi phát điên. Lúc nãy Thái lại im lặng chẳng nói tiếng nào, ax, đôi khi tôi nghĩ, tại sao cậu ấy lại hiền đến thế kia chứ. Chắc hẳn cậu ấy đang xấu hổ lắm.

Tôi vội quay sang xin lỗi cậu ấy thay ông Thiên thì chợt nhận thấy Thái vẫn bình thản mà mở cuốn tập lật lật ra xem. Kì lạ, đáng lẽ Thái phải hành xử như tôi nghĩ chứ. Tại sao cậu ấy lại tỏ ra như không có gì thế kia!

- Cậu… Không sao chứ?

- Ý Hân là gì? - Thái nhìn tôi nhướng mày hỏi

Thật ngượng khi nhắc lại, nhưng tôi vẫn rất tò mò về sự kì lạ của Thái

- Thì… Lúc nãy… Ông Thiên ấy…

Thái chợt “À” lên một tiếng rồi cậu ấy lại cười

- Không có gì cả, Thiên luôn hành xử như vậy, lúc ở Anh bị cậu ấy châm chọc nhiều rồi. Vả lại Thái chẳng để tâm những điều đó đâu, Hân càng nói thì Thiên càng làm tới. Sở thích mà!

Thái nhún vai một cái như đó là việc đương nhiên. Cậu ấy nói cũng có lí, ổng thường chọc tôi đến khi tôi tức ói máu mới thôi, những lúc tôi lờ đi thì ổng lại im lặng… Nhưng được vài giây, ổng có tha cho tôi đâu chứ. Thái nói chẳng đúng gì cả!

- Không…

“Te te te, tò te tí”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại trong cặp đã kêu lên sang sảng. Vội lấy điện thoại ra để xem, hóa ra là tin nhắn từ ông Thiên, tôi không thể hiểu nổi ổng lại giở trò gì đây!

[Ra đây đi. Anh đang buồn!]

Grừ! Buồn cái đầu ổng ấy. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ông ấy đang muốn “chia sẻ” điều gì đó cùng tôi. Nhưng đây đâu phải là tin nhắn nhờ giúp đỡ, đây là tin nhắn hăm dọa đấy thôi, mỗi lần ổng “buồn” tức là ổng lại muốn nói ra cái bí mật của tôi. Việc này thì không thể làm ngơ được, tôi đành ngậm tức mà bước ra.

Trước khi đi tôi không quên quay lại nhắc Thái:


- Thái chờ một chút nhé, Hân vào ngay!

“Rầm”

Vừa mở cửa bước ra, tôi đã thấy ông Thiên đứng dựa người vào tường chờ đợi. Cái gương mặt của ổng khiến tay tôi ngứa không chịu được, phải cố nhẫn nhịn mà gằn giọng xuống:

- Anh muốn gì đây?

- Chuyện lúc sáng anh còn chưa tính sổ với mày. Thế nên anh chỉ muốn “nhờ” mày chép phạt hộ anh thôi.

- Chép phạt gì?

Ổng vừa nói vừa chìa ra xấp giấy trước mặt tôi, gương mặt vờ tỏ ra hiền lành nhờ vả:

- Chép phạt Lí, bài số bốn ấy, chỉ vì hôm ấy anh “bận” quá nên mới “không kịp” học bài. Em gái “giúp” anh nhé! Chép mười lần thôi!

- Thật là tởm hết sức! Bỏ gương mặt đó đi! Xì

Giật lấy xấp giấy từ tay ổng và đóng xầm cửa lại lại. Trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang bò chỉ chực chờ cắn cho phồng rộp từng tế bào. Tôi đang phát hỏa đây! Mới học được mấy bài đầu mà ổng đã được “thưởng” bao nhiêu là bài phạt, đã thế lại nhẫn tâm đổ hết qua cho tôi. Tại sao tôi phải chịu cái cảnh này chứ!

- Hân có chuyện gì không vui sao!

- CÁI TÊN KHỐN KIẾP!!!!

- Ơ…

- Được rồi, hãy chờ đấy!!

Đập mạnh xấp giấy lên bàn, tôi nhất định phải cho ông ta một trận, biết thế hôm qua tôi đã đổ cả đống thuốc vào đó cho ổng chết quách cho xong. Cái đồ chết tiệt!

- Ừm… Hân… đang tức giận chuyện gì à?

- CÒN HỎI… - Thôi chết, tôi quên mất, Thái đang ở đây. Nãy giờ tôi hành xử cứ như xem cậu ấy là hạt cát. Thật là có lỗi quá đi mất, nhưng tôi thật sự đang rất giận!

Ngồi phịch xuống ghế, lật tập, và lôi cây bút chì trong hộp bút đưa cho cậu ấy. Đánh dấu “x” vào giữa trang tập rồi nói.


- Thái, đánh caro đi!

Thái ngồi nhìn chằm chằm vào tôi như thể gặp người ngoài hành tinh, cậu ấy hỏi một cách lưỡng lự:

- C… Chơi caro?

- Ừ! Cậu đánh đi!

Nhìn chằm chằm vào quyển tập chờ đợi Thái, cảm giác nóng hừng hực trong người thật là muốn giết người! Lúc phát điên tôi thường hành xử kì lạ và lúc này cũng thế. Tôi chẳng biết làm gì vậy nên mới ngớ ngẩn rủ Thái chơi trò này.

Khoảng vài chục giây sau đó Thái mới đặt bút đánh vào, có lẽ cậu ây vẫn còn rất ngơ ngác mà chỉ làm theo lời tôi nói.

Suốt cuộc chơi Thái chẳng nói một tiếng nào, việc đó duy trì song song với việc cậu ấy liên tục thua. Tâm trí tôi dần trở nên giãn ra, mọi bực tức dường như tan biến. Tôi bắt đầu nhận thấy Thái thua một cách ngớ ngẩn, làm sao cậu ấy lại không thấy được khi nó rành rành ra như thế?

- Này! Cậu ngốc thật hay vờ ngốc thế hả?

Thái gãi gãi đầu cười ngượng rồi đáp:

- Hì, tại Hân chơi hay quá nên…

Chợt Thái ngước mắt về phía tường, con ngươi như giản ra hết cỡ rồi đứng bật dậy khiến tôi giật cả mình, cậu ấy thốt lên:

- Đã gần một giờ rồi sao?... Thôi chết, Thái phải về! Ngày mai gặp lại nhé!

“Cạch”

Chẳng để tôi kịp phản ứng, Thái phóng nhanh ra cửa chạy xuống nhà.

Tôi vội bước theo, dù sao thì cũng phải mở cửa cho cậu ấy.

- Cháu… Này, cháu định về mà không ở lại ăn trưa sao?

- Cháu sẽ quay lại sau ạ, chào cô!

“Cạch”

Và xong. Tôi không cần phải giúp cậu ấy, Thái tự biết mở cửa và tự biết “bước qua” Milu, chẳng biết cậu ấy đi đâu mà lại hấp tấp đến thế. Thật là khó hiểu! Hi vọng cái vết thương kia sẽ không khiến cậu ấy gây tai nạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận