Cuốn Đi Quá Khứ


6:15 Am

Ax, vật vã cả buổi tối để chép phạt cho ông Thiên. Bây giờ tôi chẳng khác nào con gấu Panda, cuộc đời tôi chưa bao giờ tồi tệ hơn việc ổng về đây để học. Hức hức, tại sao số tôi lại đen đủi đến thế cơ chứ? Bây giờ thì dù muốn dù không, tôi vẫn phải lết xác đến trường.

“Cạch”

Vừa mở cửa ra đã gặp ngay cái mặt đê tiện của ổng đứng trước cửa. Tôi biết là ổng đứng đó để làm gì mà.

- Chép phạt dùm anh chưa “em gái” yêu?

Đấy! Tôi biết ngay mà, lôi trong ngăn ngoài cùng ra một xấp giấy mà tôi rất muốn nhàu nát, cố kìm bản thân để đặt nó vào tay ổng. Trần Nhật Thiên còn chết tiệt hơn cả Hoàng Huy! Đúng ra hôm đó tôi nên dọa ma ổng mới phải!

Nhận được xấp giấy, ổng liền cười toe toét với vẻ mặt thỏa mãn.

- Cảm ơn “em gái” nhé!

- Xì!

Đứng gần ổng thêm phút giây nào nữa chắc tôi sẽ nổi điên vào sáng sớm mất! Tôi cần phải bình tĩnh, ông ta chỉ là một tên tâm thần mà thôi! Không nên để một tên tâm thần có thể chen vào buổi sáng bình yên của tôi!

Bước nhanh xuống lầu và lướt ngang qua bếp, thoáng thấy bóng dáng mẹ đang làm gì đó, tôi vội nói lớn:

- Con đi học đây ạ!

- Học tốt nhé, hôm nay sẽ có bất ngờ cho con đấy!

Mẹ nói với theo đầy ẩn ý, tôi không thể không tò mò được, vội quay ngược lại ló đầu nhìn vào bếp hỏi:

- Bất ngờ gì vậy ạ? Ông… À không, anh Thiên lại đi du học phải không?

- E hèm! - Ổng đứng sau lưng tôi từ lúc nào, cái cách khiến cho người khác biết ổng đang ở đây thật là khó ưa!

Mẹ tôi vẫn không quay lưng lại, bà đang xào nấu gì đó trong bếp, đáp:

- Không phải, nhưng tối nay con sẽ biết!

Ax, mẹ khiến cho tôi tò mò chết mất thôi, thật đúng là kì lạ mà, lúc nào mẹ cũng úp úp mở mở khi cần giấu kín thì mẹ lại nói huỵt tẹt cả ra. Chẳng biết tại sao xung quanh tôi toàn những người không bình thường thế chứ? Thật là bất công! (TT__TT)


…………

Tại trường

Vừa dắt xe vào cổng tôi đã gặp phải cô bạn gái của Huy. Chẳng hiểu sao ánh mắt của cô ta lại khiến tôi lạnh người đến thế. Cứ như ác quỷ không bằng! Lườm lại cô ta một cái cho “huề” rồi tôi bỏ thẳng lên lớp.



- Chào Hân!

- Good morning!

Sau khi nói lời chào quen thuộc xong, tôi vội ngồi vào bàn rồi quay nhanh sang Thái, việc hôm qua thật sự khiến tôi rất tò mò:

- Này, hôm qua cậu bận việc gì vậy?

Thái cười gãi đầu, cậu ấy chẳng chút ngần ngại đáp:

- À, hôm qua đến lượt Thái đón con bé mà Thái quên mất, thế nên mới vội như vậy!

- Ai cơ?

- Em gái Thái!

Ồ, hóa ra là thế, thảo nào ngày hôm qua cậu ấy vội đến thế. Chắc là Thái đã lo lắng lắm, cậu ấy thương nó đến thế kia mà, còn tên Huy thì cứ nhởn nhơ chơi bời cùng với ông Huy. Rõ đáng ghét!

- Ôi trời, Thái! Mặt cậu bị sao thế kia?

- Cậu đánh nhau sao?

- Có đau lắm không?

Đám nhỏ Vân vừa vào, nhìn thấy mặt Thái, tụi nó đã thốt lên đầy lo lắng. Đã thế lại còn quan tâm một cách mà tụi nó chưa bao giờ giành cho cái đứa “Thủ lĩnh” này! Đúng là ngứa mắt mà.

Thái lại cười, gương mặt bỗng chốc đỏ lên trông thấy, cậu ấy ngượng ngùng đáp

- À, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Thái không sao cả!


- Thế à, vậy cậu đã uống thuốc chưa?

- Cậu có đau không?

- Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?

Nhức đầu không chịu được! Chẳng thể chịu nổi cái điệp khúc quan tâm thái quá của tụi nó, tôi gắt:

- Cậu ta chưa chết đâu! Tụi bây lo cho bản thân mình đi!

Nhỏ Vân nghe tôi nói liền không cam tâm quay sang phản đối:

- Thì bạn bè nên tao quan tâm cậu ấy thôi!

Nhỏ Mai liền gật đầu đồng ý:

- Ừ, bộ mày ghen hay sao mà lên tiếng?

- Phải đó!

Cái giọng chua ngoa của bọn nó thật là khó ưa không thể tả, tôi không phải là ghen mà là thấy chuyện gai mắt nên mới lên tiếng thôi. Gì chứ? Chẳng lẽ tôi lại không được lên tiếng sao.

- Vì tao không muốn cậu ấy chết vì nhức óc, thế nên tụi bây tha cho cậu ấy đi!

Cả đám lại lần nữa định công kích, cũng may là cô vào lớp, nếu không thì ngày hôm nay đảm bảo sẽ nổ ra đại chiến giữa, “thủ lĩnh” là tôi và “đám lính” là tụi nó.

Đặt cặp xuống bàn một cái rầm, bà cô sắc mặt chẳng chút gì là vui vẻ, có lẽ ngày hôm nay của cả lớp sẽ rất cực khổ đây.

- IM LẶNG CHO TÔI! LỚP HỌC GÌ MÀ NHƯ CÁI CHỢ THẾ HẢ?

Ôi trời, tụi nó chỉ xì xầm nho nhỏ, thế mà bà ấy đã nổi điên như thế. Không lẽ bị thất tình hả trời?

- Lên bảng trả bài!

Đưa tay dò trên cuốn sổ, cái tên xấu số nào sẽ bị bà ấy kêu lên đây chứ? Mà cho dù ai đi chăng nữa, có học bài rồi thì khi đứng gần bả chữ cũng sẽ bay hết à xem! Đúng là đáng sợ!

- Hoàng Huy!


Ngay khi cái tên được xướng lên, cả lớp đều đồng loạt quay mắt sang nạn nhân tội nghiệp, môn Hóa hắn học dốt ngang ngửa với môn Toán. Kiểu này thì chắc bà ấy bắt chép phạt điên luôn cho xem!

Tên Huy đột ngột quay mặt sang Thái, đôi mày khẽ nhíu lên, đầu hất hất về phía bảng. Hắn đang làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ…

- Hoàng Huy!

Lần nữa lặp lại hối thúc, gương mặt bà cô tràn đầy sát khí. Bất chợt Thái đứng dậy và cầm tập bước lên bảng. Hóa ra là vậy, hắn ta chẳng học bài mà bắt Thái làm người thế mạng, quả là đáng chết mà. Nhỡ như chút nữa bà ấy mà gọi Thái, thì chỉ có cậu ấy bị thiệt thòi.

Thái đọc bài răm rắp, cậu ấy thuộc từng phương trình dài ngoằng ngoèo, đã thế lại còn đạt được điểm tối đa. Ax, sao lại thế cơ chứ, tại sao Thái lại giúp tên Huy một cách ngây thơ như thế. Cái tên xấu xa chẳng làm gì, cứ ngồi rung đùi mà được điểm. Nếu như đó không phải là Thái thì tôi đã lật mặt hắn ra rồi.

- Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!

- Quá khen!

Tại sao tôi lại tốn nước bọt mà nói với hắn, cái kẻ đứt dây thần kinh cảm xúc như thế kia thì cho dù tôi có khiến cho hắn bị phát hiện, hắn cũng sẽ tỉnh bơ mà mặc kệ thôi.

Thái đạt quyển tập lên bàn và ngồi xuống, tôi chẳng thể nhịn được mà khẽ trách cậu ấy

- Sao Thái lại làm thế?

- À, sau này thế nào Huy cũng chỉ toàn điểm kém, vậy nên giúp được điểm nào thì Thái nên giúp thôi.

Haiz, tôi chẳng buồn bàn cãi nữa, Thái tốt bụng thì chẳng biết để đâu cho hết rồi. Còn cái tên kia thì…

- Nhật Thiên!

… Ông Thiên, ông Thiên bị gọi lên rồi. Ôi thôi, nếu ổng mà không thuộc bài thì thế nào tôi cũng phải chép phạt. Tôi không muốn đâu! Không được, chỉ trường hợp ngoại lệ này thôi, tôi phải nhắc bài cho ổng!

Vừa đưa tập cho bà cô, cái mặt thản nhiên của ông Thiên khiến tôi tức muốn chết, đúng là ổng cũng như tên Huy, luôn có kẻ mang ra để làm bia đỡ đạn, mà cái “bia” tôi đây thì lại phải cố hết sức để “tránh đạn” mà tự cứu bản thân mình.

Bà cô đặt câu hỏi, ông Thiên cứ nhìn chằm chằm và tôi thì cứ cố gắng tạo khẩu hình miệng tốt nhất để ổng có thể đọc được.

- Gia Hân, em nhắc bài phải không?

- Ơ, không! Đâu có đâu ạ!

- Tôi mà thấy lần nữa thì em đừng có trách!

Hăm dọa một câu khiến tim tôi cứ đập thình thịch, bà ấy lại quay sang đặt câu hỏi tiếp tục, tôi dù rất sợ nhưng không thể mặc kệ ổng được, tiếp tục liều mạng nhắc ổng. Miệng thì đọc, mắt thì nhìn chăm chăm vào bà cô để đề phòng. Ánh mắt bà ấy vừa lia tới, tôi đã im bặt nhìn vào tập, mồ không cứ thế toát ra không ngừng.



Phù! Thoát rồi, ông Thiên vừa đủ năm điểm, thật là may không thể tả. Cứ thử tưởng tượng nếu tôi không nhắc bài thành công thì chắc chắn rằng tối nay tay tôi sẽ gãy đôi vì bị “hành hạ” mất.


- Cảm ơn nhé em gái!

- Grừ!



Giờ chơi

Cuối cùng hai tiết Hóa nặng nề dài đằng đẵng cũng kết thúc. Cất nhanh tập rồi bước xuống căn tin, hôm nay tôi phải ăn một bữa no nê mới được, dù gì thì việc nhắc bài cho ông Thiên cũng đã tiêu hao hết gần mười phần sinh lực của tôi. Nếu không đắp vào thì có khi tôi chết mất.

Vừa ra đến cửa, tôi đã gặp một tên con trai lạ hoắc. Hắn đứng trước mặt tôi, cố tình chặn đường, tôi sang trái, hắn sang trái, tôi sang phải, hắn cũng rẽ theo.

- Này! Cậu sao thế?

- À, tôi muốn làm quen với bạn!

- Vậy chút nữa nhé “bạn”, bây giờ tôi đói!

Nói rồi tôi vội lách người tránh sang một bên, nhưng hắn liền quay sang chặn đường đi của tôi một lần nữa. Tôi bắt đầu bực mình rồi đấy! Ngước mặt lên nhìn hắn để yêu cầu tránh sang một bên. Hắn cười nói:

- Vậy để tôi mời bạn một bữa ăn nhé!

- Tôi có tiền và tôi tự ăn được, cảm ơn lòng tốt của “bạn”

Đám trong lớp cứ nhìn chằm chằm vào tôi như đang xem phim, cũng một thời gian khá dài mới lại có kẻ tỏ tình với tôi. Và theo tôi biết thì bọn họ cố gắng giành cái danh gọi là “kua được hotgirl”. Tại sao tôi lại bị đem ra “bất dĩ” tham gia cái trò này nhỉ? Thật là!

- Tôi…

- Em yêu, chúng ta mau đi ăn thôi!

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì tên Huy từ đâu đến khoát vai tôi và lôi đi trước cái nhìn ngạc nhiên của mọi người… kể cả tôi. Cái tên chết tiệt lại giở trò gì thế chứ?

Mắt nhìn thẳng về phía trước, miệng cười (đểu) tỏ vẻ phong tình, hắn nói:

- Cô mau cảm ơn tôi đi!

Lôi tay hắn ra khỏi vai mình, tôi cảm thấy rùng mình ghê gớm, thật là kinh khủng với cái từ “em yêu”

- Lần sau đừng làm như thế, tôi sẽ ói đấy!

- Chà, cô quả là chẳng biết điều gì cả!

- Quá khen!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận