Cuốn Sổ Đoạt Mệnh


Ra khỏi tiệm đồ lưu niệm Sinh Hoa, Lâm Ngọc có chút mất nhận thức với thế giới xung quanh.

Trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ về những gì mới nghe được từ miệng ông chủ tiệm đồ lưu niệm, không hề phát giác ra sau lưng mình có bóng áo kaki đen tiếp cận từ lúc nào.- Này!Giọng nói đột ngột vang lên kèm theo cái vỗ vai không báo trước khiến Lâm Ngọc giật mình, cô vung tay xuýt tặng cho kẻ phía sau một cái bạt tai thì cổ tay đã bị kẻ đó tóm lại.- Là tôi!Hiếu Akay vội vàng lên tiếng, tránh sang một bên.

Lâm Ngọc tức muốn nổ phổi, tức giận mắng.- Đồ điên, cậu tính dọa chết tôi à!Hiếu Akay trừng mắt phản pháo.- Cậu còn trách tôi, nếu không phải tôi mà là kẻ xấu, cậu xem cậu có phải bị bế đi rồi không! Con gái con đứa, tách khỏi đoàn còn không biết đường dặn dò cho người khác!Hiếm khi Lâm Ngọc bị cậu lớn tiếng căn vặn mà không phản kháng, cậu lại càng muốn dạy dỗ cô thêm chút.- Nhìn cái bộ dạng thất thần của cậu xem, xem chừng bị người ta bấng đi còn không biết chuyện gì xảy ra đâu đấy.Lâm Ngọc nhíu mày xụ mặt nhìn cậu.

Biết bộ dạng ban nãy của mình thất thố, càng không muốn đôi co cùng cậu ta, quay người đi thẳng, trong miệng lầm bầm.- Tôi cũng không phải cây cối, có chân biết chạy.- Chân cậu nhanh bằng người ta xảo quyệt không? Lúc nào cũng tự cho mình là hay.Không ngờ lỗ tai của Hiếu Akay thính như chú cún, lại bám theo lải nhải.

Nhưng mặc kệ cậu ta lải nhải hay làm gì, suốt quãng đường trở về, Lâm Ngọc đều không nói một lời, bên trong bộ mặt ngăn người khác tiếp cận của mình, dường như cô đang mải suy nghĩ chuyện khác.

Thấy vậy, cái đuôi phía sau liền vọt lên, không sợ chết mà lên tiếng.- Đang nghĩ gì thế? Chuyện khó nói anh em cùng gỡ, cứ chau mày nhăn mặt cả ngày chóng xấu đấy.Lâm Ngọc hừ mũi liếc mắt lườm cậu ta.

Bước chừng mấy giây lại thật sự mở miệng.- Tôi đã hỏi thăm được chút thông tin về cuốn sổ, nhưng cụ thể phía sau vẫn phải tìm hiểu thêm.- Nói tôi nghe thử.Hiếu Akay biết chuyện này đối với Lâm Ngọc quan trọng, cất vẻ cợt nhả đi nghiêm túc trở lại.- Người chủ tiệm đồ lưu niệm nói cuốn sổ này có từ cuối thế kỷ mười chín, của một vị tiểu thư gia tộc giàu có ở đàng trong.- Chỉ như vậy?Hiếu Akay cho ánh mắt chờ đợi, Lâm Ngọc cụp mắt gật đầu.

Chừng mấy giây, cậu lại khôi phục hào hứng, nói.- Không sao, dựa trên những thông tin đó, chúng ta lại tìm tiếp.Bước chân Lâm Ngọc hơi chậm lại, nhìn cậu bạn cao hơn mình cả cái đầu nghênh ngang tự tại đi về phía trước, trong lòng chợt nhen nhóm sự khó hiểu.- Sao cậu lại quan tâm đến vấn đề của tôi?Lâm Ngọc chậm rãi đi phía sau đột nhiên mở miệng, Hiếu Akay đang nhìn trời mây hòa quện thành một hỗn hợp bông xốp màu trắng khó phân định, trôi bồng bềnh trên đỉnh núi phía xa, bèn quay đầu tự nhiên nói.- Chính là quan tâm đến cậu…Bởi vì quan tâm cậu, nên mọi thứ liên quan đến cậu tôi đều quan tâm.Bước chân Lâm Ngọc dừng lại, đạp lên một ngọn cỏ.Chàng trai trong áo khoác kaki đen, đứng giữa con đường quanh co ven sườn núi, mây trời, đỉnh núi, cây cối phía sau lưng hòa thành một mảng màu thơ mộng làm nền cho sức sống của cậu.

Cậu ấy hơi nheo mắt, nhìn cô nhoẻn miệng cười.- Đừng lo, Lâm Ngọc, tôi đi cùng cậu.…Bằng cảm giác kì quái luẩn quẩn trong lòng, Lâm Ngọc về đến nhà cùng Hiếu Akay.

Đợi đến lúc hai người trẻ về đến nơi, sắc trời trong trấn Giải Tiệp đã tịch mịch, vừa vặn là lúc hướng dẫn viên dẫn đoàn đi ăn tối.

Nhìn thấy hai người tự tách đoàn từ buổi trưa, trên nét mặt anh ta hiện vẻ khiển trách.- Tôi nói hai cô cậu đây, hẹn hò cũng không nên đánh lẻ.

Nơi này rừng núi mênh mông, nhỡ xảy ra sự cố thì rất là phiền phức.Lâm Ngọc trợn mắt hít căng phổi vì sửng sốt, trong đầu đang bấn loạn chuẩn bị ngôn ngữ để mở miệng giải thích, thì người bên cạnh đã nhanh hơn một bước.- Phải, phải, anh nói rất đúng.

Lần sau chúng em sẽ rút kinh nghiệm.- Đúng vậy, hẹn hò cũng phải có ý thức.Hướng dẫn viên xoay người đi còn bổ xung một câu.

Hiếu Akay cười hì hì, đứng bên cạnh cậu, Lâm Ngọc này thật sự chịu kích động đến trầm cảm rồi thì phải.

Cậu nghiêng đầu huơ tay trước mặt cô, thăm dò.- Này, cậu làm sao thế?Đôi mắt vì trầm cảm mà mở lớn của cô chớp một cái, cau mày đẩy cậu ta ra, lầm lì đi thẳng, bỏ lại Hiếu Akay tỏ ra hồn nhiên vô số tội.Ài… trông hung dữ như vậy mà da mặt thật mỏng!Suốt buổi tối đi ăn cùng với đoàn, Lâm Ngọc dường như không có tâm trạng, ngồi giữa đoàn người vui tươi, náo nhiệt, sắc thái trầm lặng của cô trông vô cùng lạc lõng.

Ngồi đối diện, Hiếu Akay thỉnh thoảng quay sang nói cười cùng mọi người, nhưng vẫn dư tiểu tâm để ý cô bạn nhỏ.

Chưa hết phân nửa bữa tối, Lâm Ngọc đã đứng lên xin về phòng trước.

Chừng mấy phút sau, Hiếu Akay cũng tùy tiện viện một cái cớ rồi đứng dậy.Gõ cửa phòng Lâm Ngọc, chốc lát sau, cô mới ra mở cửa.

Nhìn thấy cậu, lại nhíu mày.- Cậu tìm tôi làm gì?- Không phải đã nói nghiên cứu cuốn sổ với nhau rồi sao? Hai người hiệu suất sẽ nhanh hơn một người.Lâm Ngọc ngước mắt nhìn cậu, trong khi vẫn cau mày nhưng thật sự để tâm ý kiến này, sau đó mới mở cửa để cậu vào.Phòng nghỉ có hai giường đơn, mấy cô gái đẩy hai giường sát vào nhau để ngủ.

Lâm Ngọc ngồi xuống mép giường trải ga trắng, bên cạnh đặt cuốn sổ nhật ký.

Hiếu Akay thuận tiện nhìn, thấy nó đang mở ở một trang có chữ viết, bèn hỏi.- Cậu đang đọc nhật ký trong sổ?- Ừm.

Trong này có nhật ký của ba người lận.

Đang nghiên cứu từng người.- Vì sao?Hiếu Akay hỏi.Lâm Ngọc chau mày tựa như suy ngẫm.- Để tìm thêm manh mối.Hiếu Akay nói đùa.- Ý cậu là người chết sẽ để lại manh mối trong những đoạn nhật ký sao?Lời ra khỏi miệng, chính cậu cũng mới ý thức được nó tiềm ẩn một sắc thái rùng rợn mơ hồ, nét đùa cợt lập tức bị dập tắt.- Vị tiểu thư, chủ nhân đầu tiên của cuốn sổ, cũng chết trẻ, chết vì bệnh tật.Gương mặt luôn tỏ ra nghiêm nghị của Lâm Ngọc dường như tăng thêm trầm trọng, dưới ánh đèn phòng nghỉ, Hiếu Akay thấy sắc mặt cô hơi tái.

Cậu nhìn cô vô thức lo lắng.

Mấy giây sau cố tỉnh ổn lại.- Vậy, tôi nghĩ, chúng ta thử bắt đầu phân tích nhật ký của cô ta trước tiên.Hiếu Akay nghiêm túc cho ý kiến.

Lâm Ngọc gật đầu.

Cầm lấy cuốn nhật ký bên cạnh, Lâm Ngọc chỉ vào một dòng chữ viết đã có nét hoen ố, chầm chậm nói.- Ví dụ như một đoạn này, tôi nhận ra, vị tiểu thư này tương tư một người đàn ông.Hiếu Akay tựa lưng ở cạnh bàn đối diện giường ngủ, nghe thấy vậy bèn thuận thế nhìn theo ngón tay cô chỉ, xoay người ngồi xuống bên cạnh, bộ dáng nghiêm túc tìm hiểu.- Cười không phải cười.

Mến không phải mến.

Nhìn không phải nhìn.

Tâm không phải tâm.Cậu thì thầm đọc lại dòng nhật ký, khó hiểu chết đi được, nhưng Lâm Ngọc lại có thể nhìn ra đây là “tương tư”.

Hiếu Akay liếc mắt nhìn cô, một bên sườn mặt của cô bạn hiện dưới ánh đèn phòng, thon thả nhưng phá lệ mong manh, mi mắt cụp xuống rợp bóng che đi con ngươi đen láy.

Hiếu Akay có chút thất thần.

Đúng lúc này, Lâm Ngọc thì thầm, tựa như chỉ nói với nội tâm của chính mình.- Cô ta yêu thầm một người đàn ông, nhưng anh ta lại mến người con gái khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui