Quá buổi trưa, mặt trời như một đốm sáng lớn treo trên đỉnh núi nhọn thẫm màu phía xa.
Ánh nắng mong manh vỡ sau tán lá cây xanh rì của núi rừng, không thể xua tan đi không khí lạnh giá sâu sắc nơi địa đầu đất nước.
Đợi khi Lâm Ngọc một mình về đến phòng nghỉ, mặt trời đã chạm vào đỉnh nhọn của ngọn núi, tạo cảm giác tương khắc rõ rệt.
Nhà nghỉ này quả thực dụng tâm khi trổ hướng cửa sổ rất có chủ ý, chính là muốn khách du lịch có thể thuận tiện ngắm nhìn cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ chốn núi rừng chỉ qua một khung cửa nhỏ hẹp.Lâm Ngọc lặng yên đứng bên cửa sổ hồi lâu, sau đó trách bản thân tự nhiên lại thất thần, bỏ đi tới bên ba lô, lấy ra cuốn sổ nhật ký.
Ngồi xuống bên giường, cô lật tới trang nhật ký đêm qua đang đọc dở, nhưng trí nhớ đột nhiên không tốt, quả thực không nhớ nổi là đoạn nào.
Ngón tay dừng giữa chừng, ánh mắt cô chú mục vào một trang nhật ký vừa vô tình giở đến.“Lâm Chung SổHuyết Tâm ĐầuChữ viết xuốngHồn ở đâu?”Lâm Ngọc hoảng hốt đứng bật dậy, cuốn sổ đặt trên đùi theo tư thế thay đổi rơi xuống đất.
Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào trang nhật ký, quả tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Những dòng chữ đỏ như máu đã lặng yên biến mất như chưa từng xuất hiện.…Ba giờ chiều, trong bản làng nhỏ trên núi, Hiếu Akay cùng đoàn của mình ngồi chật kín trong nhà sàn hình vuông, uống rượu cần, ăn bắp nướng.
Mọi người quây quần bên bếp lửa đỏ, than hồng, nghe cụ già người dân tộc nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ mình không hiểu.
Người hướng dẫn viên ngồi kế bên, vui vẻ tiếp chuyện cụ, sau đó thuật lại với đoàn khách du lịch.
Không khí trong nhà sàn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.Hiếu Akay ngồi trên một cái đệm vuông đan hoa tiết thổ cẩm, nghe người hướng dẫn viên nói, những chiếc đệm này là người trong bản dệt ra đặc biệt dành cho khách du lịch tới thăm.
Chỉ là mấy chiếc đệm nhỏ, lại có thể nhìn rõ sự hiếu khách của người dân tộc bản địa.Những chiếc đệm, cái tròn, cái vuông, cái nào cũng được nhồi kín ruột, ngồi vô cùng thoải mái.
Người phụ nữ cười rộ lộ hàm răng đen nhánh, tay đưa nhịp đều đều bên khung cửi gỗ, khóe mắt híp lại hơi lộ vết chân chim, chị ấy đang nói gì đó, phỏng chừng rất vui vẻ.
Anh hướng dẫn viên của đoàn phiên dịch.Chị ấy nói, thổ cẩm trên đệm chúng ta ngồi, đều là cùng loại với váy áo đi lễ hội trong bản của phụ nữ.
Thấy khách như thấy hội.Anh ấy cười ha ha, mọi người đồng thời cũng rất cao hứng, Hiếu Akay cũng cười, bắp nướng trên hai tay gảy đầy một bát nhỏ, đưa cho em bé vùng cao đang ngồi nép sau lưng ông cụ.
Mọi người chụm đầu uống rượu cần bằng vòi cắm trong bình rượu gỗ, Hiếu Akay chỉ uống một chút, sau đó đứng dậy thăm thú ngôi nhà sàn.
Em bé vùng cao hai má bầu bĩnh, chạm gió lạnh thường xuyên nên có chút khô nẻ, lúc nào cũng đỏ hây hây, đang bám lấy đùi mẹ ngồi dệt vải ở ngưỡng cửa.
Nhìn thấy những bộ váy trang phục dân tộc nhiều màu sắc đan xen treo trên giá tự đóng bên cạnh người phụ nữ, cậu tiến lại chỉ vào chúng ra hiệu bằng ánh mắt.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, nói bằng ngôn ngữ bản địa.…Lâm Ngọc nóng vội từ phía bên kia đường chạy qua, ánh mắt có chút khác thường chú mục cánh cửa lớn của nhà nghỉ, trên tay đang nắm một đồ vật nhỏ.
Chạy ra tới giữa đường, không cẩn thận va phải một người đi đường, đồ vật liền tuột khỏi tay, lăn vào gầm một chiếc xe thồ chất đầy hàng hóa của người bản địa.Lâm Ngọc vội vã ngồi xổm xuống tìm kiếm, ngay phía sau chiếc xe, con ngựa trắng kéo xe thủng thẳng nhai lại số cỏ đã ăn lúc trước.
Lúc này ở ngã ba gần đó, một chiếc xe việt dã chạy đến.
Khuất tầm nhìn, Lâm Ngọc đúng lúc nhổm người dậy chạy ra từ phía sau chiếc xe thồ.Xách trên tay bọc giấy lớn được gói vuông vức, Hiếu Akay rảo bước đi về phía nhà nghỉ, trên nét mặt có dư vị đăm chiêu.
Tia mắt cậu vừa rời khỏi bọc giấy nhìn phía trước, tức khắc chấn kinh, thân mình như cung tên bị bắn ra đột ngột, bất chấp lao tới, hét lớn.- Cẩn thận!Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên chói tai, bánh xe ma sát với mặt đường thô ráp để lại dấu vết dài.
Thân hình mảnh mai của Lâm Ngọc bị một va chạm đột ngột không rõ đẩy ngã xuống, lăn đi mấy vòng.Đầu óc cô choáng váng, lồng ngực vì va đập mà xuất hiện cảm giác khó thở, nhưng ngược lại thân thể không cảm thấy đau đớn rõ rệt, kì lạ còn có chút ấm áp.
Tiếng người huyên náo xung quanh ngày một lớn, Lâm Ngọc chỉ thấy đầu chếnh choáng, chầm chậm mở mắt ra.
Trên đầu có giọng nói trầm truyền đến.- Không bị thương chứ?Lâm Ngọc giật mình, ngẩng đầu lên, trán lập tức va vào cằm người nọ.
Người nọ kêu “a” một tiếng, nghiến răng nói.- Tính mưu sát tôi à, xuýt nữa cắn phải lưỡi rồi!Đây là…Sắc mặt Lâm Ngọc mờ mịt, giương gò má trắng bệch nhìn lên, khi nhìn rõ đối phương là ai, không khỏi kinh ngạc.- Sao cậu lại ở đây?Vẻ mặt Hiếu Akay chính là hận không thể đánh ngay vào mông cô, thầm than một tiếng trong kẽ răng, chống đỡ thân mình dậy từ trên đất, thuận thế ôm cô theo.
Lâm Ngọc có chút thất thần đẩy cậu ra, tự mình đứng dậy phủi quần áo, lúc này mới ý thức được tình huống hiện tại.
Người tài xế xe việt dã bước nhanh tới, biểu hiện rất là muốn mắng người, trợn mắt, lời chưa phun ra tới cửa miệng, Hiếu Akay bên cạnh đã thức thời tiến lên, mở miệng trần tình trước.Người tài xế không tiếp cận Lâm Ngọc được nữa.Vài người đi đường hỏi han cô, Lâm Ngọc tái nhợt mặt mũi, máy móc lắc đầu nói không sao, mọi người cũng dần tản đi, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cùng ái ngại.
Cách đó không xa, tiếng Hiếu Akay nói chuyện cùng người tài xế xe việt dã truyền lại xen lẫn trong âm thanh xôn xao của khu chợ.- Em mới chạy đi mua chút đồ, không để ý cô ấy, là lỗi của em.- Vợ có chút ngốc như vậy, cậu em quả thực làm chồng chưa tốt, xe anh phóng nhanh chút nữa là tới công chuyện rồi!- Ha ha, nói đi cũng phải nói lại, lỗi to nhất là do thằng cha đậu xe thồ ở đây, đúng không nào?Lâm Ngọc chỉ nghe loáng thoáng, càng nghe càng thấy kỳ quái.Lúc về đến phòng nghỉ, sắc mặt Lâm Ngọc còn chưa phục hồi trở lại.
Hiếu Akay đóng cửa lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ cầm bọc giấy để lên bàn nhỏ.
Bầu không khí yên lặng chốc lát, Lâm Ngọc ngồi bên mép giường, mãi sau mới lên tiếng.- Xin lỗi, cũng cảm ơn cậu.- Chỉ thế thôi à?Hiếu Akay tựa người vào cạnh bàn, đứng đối diện nhìn cô nghiêm túc.
Lâm Ngoc khẽ hít sâu một hơi, biểu hiện vẫn vắng lặng.- Tôi quả thực không nhìn thấy chiếc xe.Hiếu Akay cười khổ.- Cậu từ sau đuôi xe thồ chạy ra thì có thể nhìn thấy gì?Lâm Ngọc vẫn cụp mắt không nhìn cậu, yên lặng tính toán hướng câu chuyện sang lối khác, bèn chầm chậm mở miệng.- Sao về sớm như vậy.
Mọi người thì sao?Hiếu Akay bình thường đáp.- Đoàn ăn cơm trong bản, đêm nay ở lại nổi lửa trại, sáng mai người trong bản đánh xe ngựa chở về.Lâm Ngọc nổi lên chút hiếu kỳ.- Sao cậu không ở lại xem lửa trại?Hiếu Akay trầm mặc nhìn cô.Thái độ gần đây của cậu bạn khiến Lâm Ngọc không tài nào đoán được suy nghĩ bên trong cậu.
Không thấy tiếng trả lời, cô ngước mắt lên, ngoài ý muốn chạm phải ánh mắt phức tạp của cậu cũng đang nhìn mình.
Bầu không khí càng thêm đình trệ.- Lâm Ngọc, cậu thật sự ghét tôi sao?Cuối cùng, giọng nói trầm ấm của Hiếu Akay nặng nề phá vỡ trì trệ.
Lâm Ngọc không trả lời.Chờ một lúc, Hiếu Akay bất lực tự mình cười nhạt, bàn tay đang đút trong túi quần vươn ra, kéo khóa áo khoác lấy từ trong ngực áo một bọc giấy được gói vuông vắn đặt lên bàn, bình thường nói.- Lúc nào cảm thấy tâm trạng tốt, thử xem nhé.
Còn nữa, ở một mình đừng có suốt ngày thất thần, sẽ có lúc đặt mình vào nguy hiểm.
Tôi bắt chuyến xe gần nhất trở về trước.Mấy lời này của cậu không rõ cảm xúc, thâm chí ẩn chứa chút lạnh nhạt, càng không nhìn ra được tâm tư.Sau đó rời khỏi phòng.Lâm Ngọc ngồi bên giường, cụp mắt không biết nhìn cái gì, hàng mi cong bất động.
Hồi lâu mới nhúc nhích nhìn lên bọc giấy nằm yên ắng trên bàn.- Xin lỗi, tôi không thể làm liên lụy đến cậu.
Trở về bình an..