Cuốn Tiểu Thuyết Sherlock Holmes

"Xin chào chị Ran-chan" một y tá trong bệnh viện Tokio vui vẻ chào.

Ran mĩm cười hiền hòa đáp lại lời "Chào mọi người, buổi sáng tốt lành" Ran Mori y tá trưởng trong bệnh viện Tokio, cô được rất nhiều đồng nghiệp và bệnh nhân yêu quý vì vẻ ngoài lương thiện, dễ gần. Mọi người ở đây đều rất yêu quý cô. Thật bất ngờ khi Ran lại không theo nghề võ thuật sở trưởng và đam mê của cô, mà trở thành một y tá. Phong cách cũng thay đổi rất nhiều, mái tóc đen dài nay đã cắt ngắn rất nhiều. Tính cách cũng có phần trầm ổn hơn trước. 1 năm trước Ran quyết định từ bỏ sở thích võ thuật, xin vào bệnh viện Tokio làm y tá.

Hôm nay như thường lệ cô có ca trực ở bệnh viện, đang nói chuyện với mọi người thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

"Sonoko, là cậu sao?"

Sonoko cô tiểu thư ngày nào bây giờ đã trở thành chủ tịch của tập đoàn Suzuki và kết hôn cùng Makoto người bạn trai cô yêu.

Sonoko nghe thấy có người gọi tên mình thì quay đầu lại, nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, liền muốn quay đầu đi, nhưng Ran đã nhanh chóng đi đến chỗ cô, Ran hỏi "Sao cậu lại đến đây?"

Sonoko không đáp lời bầu không khí ngượng ngùng, Makoto ở bên cạnh liền lên tiếng giải vây "Bọn anh đến khám thai" vừa nói vừa cười cười vui mừng.

Ran ngạc nhiên nói "Cậu có em bé, sao lại không nói cho tớ biết"

Sonoko chỉ ừm một tiếng, Makoto thấy vậy liền nói "Bọn anh cũng vừa mới biết thôi"

Ran vui mừng nói "Tốt quá rồi, Chúc mừng hai người" nói rồi nắm lấy tay Sonoko, thân thiết quan tâm.

Sonoko không đáp lời chỉ rút tay lại nói "Cảm ơn". Xa lạ vô cùng.


Tay Ran vẫn giữ trên không trung, bầu không khí hết sức ngại ngùng, Ran thu tay lại cười nói "À đúng rồi, tớ có quen một bác sĩ khoa sản rất giỏi ở bệnh viện này hay để tớ dẫn cậu đến đó"

Sonoko từ chối lời đề nghị của Ran, nói "Không cần đầu tớ đã có hẹn với bác sĩ, cảm ơn ý tốt của cậu" nói xong liền kéo tay Makoto rời đi, để lại một mình Ran đứng đó, Makoto ấy náy nói "Xin lỗi em, Bọn anh đi trước".

Ran cũng gật đầu cười tỏ ý không sao. Ran đứng lặng nhìn theo bóng lưng rời đi của Sonoko.

Ra khỏi hành lang, Makoto nhìn quay Sonoko thấy cô vẫn im lặng, anh thật sự không biết, góp cuộc giữ Ran và Sonoko đã xảy ra việc gì. Từ sau 1 năm trước, hai người họ gần như hai người xa lạ, anh nhiều lần hỏi Sonoko chuyện gì đã xảy ra nhưng cô vẫn không nói. Anh không thể hiểu nổi góp cuộc vì lý do gì mà hai người từng là hai người bạn thân thiết thậm chí không màng bản thân vì người kia, lại trở thành hai người xa lạ như vậy.

1 năm trước, sau khi tất cả quay trở về, Ran và Sonoko cùng những người khác được đưa đến phòng thẩm vấn, để điều tra và cho lời khai, khi được hỏi đến, Ran đã nói rằng cô không biết gì cả, là Taka đã gọi cô và Sonoko đến đó, nói là có chuyện quan trọng vì là bạn nên cô đã không nghi ngờ gì mà đến đó gặp Taka. Cô không ngờ đó là một cái bẫy do Taka dựng lên để trả thù Shiho. Sau đó kể lại hết mọi chuyện ân oán giữa Taka và Shiho, chỉ trừ chuyện cô là đồng phạm của Taka.

Chuyện xảy ra hôm đó, chỉ có 4 người đã ở đó từ đầu là Taka, Ran, Sonoko và Shiho. Còn những người còn lại bị bắt lại không thể và biết được chuyện xảy ra giữa 4 người bọn họ. Sau khi Ran cho lời khai xong đã nhìn về phía Sonoko ánh mắt cầu khẩn, đầy lo sợ, lại có chút an tâm.

Đến khi Sonoko được hỏi, thì cô đã im lặng. Một lúc sau khi được hỏi là mọi chuyện có phải như lời Ran kể. Sonoko vẫn giữ im lặng, mọi người đều cho rằng cô vẫn còn sợ hãi. Nhưng Hatori và Shinichi thì lại cảm thấy Sonoko có gì đó rất lạ.

Cuối cùng Sonoko vẫn nói "Phải" cô vẫn lựa chọn không nói ra sự thật. Chính điều này đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô đến tận bây giờ.

Sau khi kết thúc việc lấy lời khai, Ran và Sonoko đã nói chuyện riêng với nhau, Ran ôm chầm lấy Sonoko cảm động nói "Cảm ơn cậu Sonoko, tớ biết cậu sẽ bảo vệ tớ, sẽ giúp tớ, thật sự rất cảm ơn cậu đã không nói ra mọi chuyện, tớ hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ"

Sonoko đẩy nhẹ Ran ra nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói "Đây là lần cuối cùng"


"Cậu nói gì?" Ran ngạc nhiên nói

Sonoko cuối đầu, đau khổ nói "Đây sẽ là lần cuối cùng, tớ giúp cậu với tư cách là một người bạn thân. Sau này cậu hãy tự lo liệu, hãy làm đúng như lời cậu nói, đừng bao giờ phạm sai lầm nữa"

Nói xong không để Ran kịp định hình đã bỏ đi. Kể từ câu nói đó, Sonoko và Ran đã gần như cắt đứng mọi liên quan với nhau. Ran có gọi điện hay nhắn tin cho Sonoko muốn hẹn cô ra ngoài, đều bị Sonoko lấy lý do từ chối, dần dần hai người không còn qua lại gì với nhau nữa.

Mọi người xung quanh họ cũng cảm thấy lạ. Nhưng không ai biết nguyên nhân tại sao. Ngay cả trong đám cưới của Sonoko, Ran cũng chỉ gửi thiệp tới chúc mừng, hai người bạn thân thiết đã hứa với nhau, sau này ai kết hôn người còn lại phải giúp cầm váy cưới trong hôn lễ, nay chỉ có thể gửi thiệp mừng đến.

Sonoko trầm lặng một lúc lâu. Đến khi Makoto lên tiếng gọi "Em sao vậy?"

Sonoko lúc này mới trở lại bình thường, cô nói "Không có gì"

Hai người vừa nói vừa bước vào phòng khám của bác sĩ Nami. Makoto kéo ghế cho cô ngồi.

Bác sĩ Nami là một bác sĩ phụ sản tài giỏi chỉ mới đến bệnh viện chưa đến một năm đã có thể là bác sĩ trưởng khoa phụ sản của bệnh viện khi chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Nami cười nói "Ran vừa mới gọi cho tôi, nói cô là bạn của cô ấy, nhờ tôi chiếu cố cô. Hai người rất thân sao?"

Sonoko nói "Không, chúng tôi chỉ là quen biết bình thường"


Nami ngạc nhiên nói "Nhưng lúc nãy khi gọi điện, Ran có vẻ rất quan tâm cô"

Sonoko im lặng không lên tiếng, Makoto thấy vậy nói "Chúng tôi muốn khám tổng quát để biết rõ nhất về tình trạng sức khỏe của cô ấy và em bé"

Nami cười nói "Được, mời theo tôi" vừa nói vừa chỉ đạo Sonoko nằm xuống, lại cùng cô trò chuyện "Ran là một cô gái rất tốt, lại rất tận tâm vào công việc, mọi người trong bệnh viện đều rất yêu quý cô ấy, cô ấy là một cô gái rất lương thiên. Cô là bạn của cô ấy chắn cũng cho là như vậy đúng không?"

Sonoko nhìn bác sĩ Nami, ánh mắt có chút lạ, lại có chút lãng tránh nói qua vấn đề khác. Nami cũng coi như không để ý, không tiếp tục vấn đề đó nữa, nhưng lại nở một nụ cười đầy ẩn ý. Sonoko có lẽ không để ý nhưng Makoto tuy hơi ngốc nhưng vẫn nhận ra có điều gì đó lạ. Nhưng anh cũng không để tâm lắm.

Một bên khác, Hatori sau khi mệt mỏi trở về từ sở cảnh sát, liền ôm chầm lấy cô bạn gái đáng yêu của mình "Anh về rồi đây, mệt chết anh đi được"

Yugi cười cười xoa đầu anh nói "Mệt như vậy sao? Anh mau đi tắm thay đồ rồi xuống dùng bữa tối, hôm nay em có làm cho anh món mà anh thích đó"

Hatori hai mắt sáng rực "Thật sao?"

Yugi cười nói "Ừm, vậy nên anh nhanh chóng thay đồ ra đi"

Hatori cởi áo khoác ra để Yugi cầm, bản thân thì chạy nhanh lên tầng trên. Yugi mĩm cười nhìn theo. Rồi quay người đi xuống bếp.

Hatori đang thay đồ thì vô tình đánh rơi chiếc nhẫn kim cương đeo cặp với Yugi xuống sàn nhà, lăn vào bên trong gầm giường Anh hốt hoảng vội cúi xuống nhặt. "Aiya, nó rơi ở đâu thế?"

Anh đưa tay mò mẫn dưới gầm giường "Đâu rồi nhỉ?" Mò mẫn một lúc thì chạm phải một vật gì đó, anh ngạc nhiên rồi kéo đồ vật đó ra. Là một chiếc hộp sắt, Hatori tò mò lật qua lật lại, nhưng lại ném lên giường, bản thân thì tiếp tục cúi xuống tìm chiếc nhẫn vì nó đối với anh rất quan trọng."Tìm thấy rồi" Hatori đưa tay lấy chiếc nhẫn ra, phủi phủi thổi thổi mấy cái rồi đeo vào tay, còn hôn lên nó một cái.

Lúc anh định đi ra ngoài thì chợt quay đầu lại nhìn chiếc hộp sắt. Suy nghĩ một lúc lâu anh cũng quyết định đi đến mở chiếc hộp đó ra, Hatori sửng sốt, cầm lấy vật bên trong chiếc hộp, là một lá bùa, bên trong lá bùa là một mãnh khóa của còng tay cảnh sát "Cái này...chẳng phải là..."


Lúc này Yugi mở cửa đi vào "Sao anh lâu xuống dưới thế? Có việc gì sao?"

Yugi sửng sốt nhìn vật trên tay Hatori, anh nhìn cô nói "Sao em lại có lá bùa bình an của Kazuha?"

Yugi đi đến cầm lấy lá bùa trên tay Hatori, cười nói "Là Kazuha đã tặng em"

Hatori bất ngờ nói "Cô ấy tặng em sao? Chẳng phải cô ấy luôn..."
Không chấp nhận mối quan hệ của họ.

Yugi nói "Đúng vậy, có một hôm cô ấy hẹn em ra ngoài, sao đó em đã cùng cô ấy nói chuyện 1 lúc lâu, cuối cùng cô ấy nói 'Bây giờ cho dù tôi có không muốn thế nào thì Heji cũng đã không còn là Heji của tôi nữa, cậu ấy đã đem lòng yêu thương người khác, tôi rất không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì được, tôi chỉ có thể chúc phúc hai người" sao đó cô ấy đã đưa lá bùa này cho em, còn nói đây chính là vật vô cùng quan trọng với cô ấy"

Hatori nhìn Yugi một lúc lâu, tay nắm chặt lá bùa "Vậy sao?" Hai mắt thờ thẫn. Yugi đi đến an ủi anh.

"Em biết anh vẫn chưa quên được cái chết của cô ấy" Yugi ôm lấy anh, Hatori vô lực dựa vào người cô, ôm lấy Yugi, ánh mắt xa xăm "Anh biết rồi".

Sau đó buông cô ra rồi nói "Chúng ta mau xuống dùng bữa tối, anh đói rồi"

Yugi cười nói "Ừm, em cũng chuẩn bị xong rồi, xuống là có thể ăn được".

Hai người cùng nhau đi xuống dưới nhà, để lại lá bùa bình an trên chiếc giường trắng.

Còn tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận