Buổi sáng hôm sau, Hứa Phong Đàm dậy từ rất sớm, anh vẫn rất hận cô nên khi nhìn cô ấy ngủ an lành như vậy thì không nhịn được mà phá đám.
- Chúc Tự Đan, dậy đi.
Cô ở đây để nghỉ dưỡng à?
Chúc Tự Đan mơ màng tỉnh dậy, có lẽ cô ấy vừa mới có một giấc mơ đẹp nên đã mỉm cười rồi nhầm tưởng Hứa Phong Đàm thành Vương Tiểu Thông rồi nói:
- Đừng nghịch, em vẫn còn buồn ngủ lắm.
Để cho em ngủ một lát đi.
Khi nghe thấy giọng nói non mềm ấy thì anh lại không kiềm chế được mà khẽ nhếch cười, anh cũng đang lầm tưởng rằng cô ấy đang nói chuyện với anh, đang dịu dàng với anh.
Đối với Hứa Phong Đàm một câu nói ngọt ngào như vậy như là một món quà lớn vậy.
- Tiểu Thông, mau mau kéo em dậy.
Nhưng khi cô ấy nói tiếp thì Hứa Phong Đàm liền không nhịn được, sắc mặt của anh thay đổi, đôi tròng mày nhíu chặt lại, vì thế mà vết sẹo cũng bị sô mất.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên cổ của cô rồi bấu thật chặt.
Trong tiềm thức, Chúc Tự Đan dần nhận thức được vấn đề, cô bừng tỉnh, mở thật to mắt nhìn anh, nhìn sự thật tàn nhẫn này.
Cô trên người không có một mảnh vải, nhục nhã lộ liễu trước một người đàn ông mà mình ghét nhất.
Cô cố gắng phát ra tiếng:
- Giết tôi đi, Hứa Phong Đàm.
Hứa Phong Đàm đang dùng sức nên Chúc Tự Đan đang rất đau, cô còn thấy khó thở, khí huyết không lưu thông nên mặt đỏ bừng lên.
Trong đầu cô bỗng nghĩ:
- Cảm giác sắp chết là như thế này sao? Sao lâu vậy? Mình chỉ muốn chết thật nhanh mà thôi.
Hứa Phong Đàm cảm thấy cô ấy sắp không chịu được nữa thì liền thả lỏng tay, sau khi thấy mình có lỗi thì lại ôm cô thật chặt rồi nói:
- Xin lỗi, là tôi quá nóng tính.
Chúc Tự Đan chỉ biết khóc, bây giờ anh có nói gì thì cô ấy đều không hiểu, càng không muốn hiểu nữa rồi.
Anh đang rất sợ hãi vì tội lỗi của mình, thâm sâu trong trái tim của anh vẫn còn yêu thương, nhớ nhung cô rất nhiều.
Vì chấp niệm mới dẫn đến mấy hành động này nhưng quá muộn rồi, Chúc Tự Đan đã ngất lịm đi.
Anh đành hạ cô xuống giường, sau khi cô ổn định lại thì lại ngồi nhìn cô chằm chằm.
Anh khẽ chạm lên mái tóc của cô, anh vuốt một lọn tóc rồi khẽ hôn lên nó:
- Xin lỗi, là do tôi quá nóng vội.
Sau đó thì anh cũng nằm cùng cô rồi ôm cô thật chặt vào lòng mình, sau một hồi cố gắng chạm nhẹ lên ấn đường của Chúc Tự Đan thì cô ấy mới thả lỏng.
***
Khi họ tỉnh dậy thì đã là đầu giờ chiều, Chúc Tự Đan thức dậy trước, cô nhìn xung quanh thì thấy những thứ trước mặt đều chỉ là ác mộng, cô nhìn sang phía Hứa Phong Đàm thì chỉ muốn giết chết anh.
Nhưng có lẽ vì cô đã kiệt sức, cộng thêm cổ họng quá đỗi khô khan nên cơ thể vô cùng khó chịu, chân tay còn không nhúc nhích nổi, huống chi là chạm vào anh ta.
Hứa Phong Đàm cũng tỉnh sau đó không lâu, anh dụi vào bờ vai gầy của cô rồi nói với cô:
- Tỉnh dậy rồi à?
Chúc Tự Đan không đáp lại, anh lại càng bực tức, lập tức tìm cách làm phiền cô.
Bàn tay thô ráp tìm đến đôi gò bồng mà trêu đùa, anh bấu chặt vào hạt sen của cô, sau đó cố tình kích thích cô:
- Chúc Tự Đan, cô chịu đựng giỏi hơn tôi nghĩ đấy.
Hứa Phong Đàm vốn là một người đàn ông háo thắng, anh lại tiếp tục di chuyển dọc bụng thon của cô ấy, cho tới điểm chạm, anh nhẹ nhàng xoa nắn nơi tư mật của Chúc Tự Đan.
Lúc này, cô ấy mới có một chút phản ứng lại.
Anh thấy vậy thì đắc chí, tiếp tục càn quấy cô, cho tới khi cô phải lên tiếng:
- Dừng lại đi, tôi mệt lắm rồi.
Hứa Phong Đàm cười thầm trong lòng, nhưng vẫn muốn trêu đùa cô nên đã không kiêng dè mà cắn mạnh vào cẩn cổ của cô.
Chúc Tự Đan nén đau xuống, cô bặm chặt môi để không lên tiếng, mặc kệ cổ đã chảy máu, nốt răng của Hứa Phong Đàm cũng hằn lên làn da non mềm kia.
Bàn tay của anh vẫn không buông tha cho cô, nó đi sâu vào trong, khiến cô không nhịn được mà buột miệng kêu.
- Ưm.
Hứa Phong Đàm cười khẩy.
- Không nghĩ là dạng chân cho bao nhiêu loại đàn ông mà vẫn còn chặt đến như vậy, xem ra cô chăm sóc cũng kỹ càng lắm nhỉ?
Câu nói đã khiến cho lòng tự tôn của Chúc Tự Đan bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cô biết cho dù cô có nói như thế nào thì anh ta vẫn sẽ nghĩ xấu về cô nên cô chọn cách im lặng.
Chính vì sự im lặng ấy mà khiến cho Hứa Phong Đàm thấy chán nản, khinh thường.
Trong lòng anh buồn bực không thôi vì nghĩ rằng câu nói bông đùa đó là thật, cô ấy không phản đối lại tức là sự thật.
Anh rút tay ra khỏi bụng dưới của cô rồi rời khỏi giường, cũng không quên buông lời lạnh nhạt.
- Cút khỏi đây đi.
Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Rất tiếc, khi anh kêu cô rời khỏi thì cô lại khó khăn đứng dậy, cho tới khi Hứa Phong Đàm vào nhà tắm, tiếng nước vang lên thì cô mới có thể đứng dậy tìm quần áo của mình nhưng cô thật sự không đứng nổi nên bị ngã.
Cửa kính nhà tắm trong suốt nên anh có thể nhìn ra bên ngoài, anh cũng thấy được Chúc Tự Đan bị ngã nhưng anh chỉ khinh bỉ:
- Giả bộ.
Sau khi anh tắm xong thì cô ấy đúng là đã rời đi thật rồi, anh cũng chẳng buồn bận tâm đến rồi mở tủ mặc quần áo mới..