- Là anh dàn dựng lên đúng không?
Hứa Phong Đàm vẫn rất ung dung, hắn ta lấy từ trong ngực ra một điếu thuốc rồi dùng bật lửa hạng sang để châm thuốc.
Mùi thuốc lá lập tức thoang thoảng khắp phòng.
Hứa Phong Đàm lấy một tệp tài liệu bên cạnh mình rồi đưa cho Chúc Tự Đan xem.
Cô cũng vì bản tính tò mò mà đọc rất kỹ, sau khi đọc bản hợp đồng của hắn và Vương Tiểu Thông xong thì cô xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Làm gì có chuyện Hứa Phong Đàm lại chịu nhún nhường như thế, chắc chắn anh ta có mục đích khác.
Cuối cùng anh cũng lộ bản chất của mình.
- Từ ngày mai về nhà tôi ở, tiền tôi không thiếu nhưng cũng không nên hoang phí, đêm nào cũng ra khách sạn để làm với cô thì rất tốn kém.
Chúc Tự Đan lập tức méo mặt, anh ta nói như vậy là sao? Tính mang cô về làm công cụ tình dục à? Cô không nhịn được liền lên tiếng:
- Tôi không muốn.
Hứa Phong Đàm cười nhạt, anh đi đến chỗ của cô, sau đó nâng cằm của cô lên, không thương tiếc mà bóp miệng cô thật chặt lại.
Sức lực của anh quá lớn nên Chúc Tự Đan không thể nào mà thoát được, hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng thể nào chống đối lại anh nên mặc kệ anh làm càn.
Chính vì biểu cảm bất cần của cô ấy mà Hứa Phong Đàm càng nổi điên hơn, không kiêng nể anh lập tức thổi một làn khói thuốc lá sau khi rít một hơi vào mặt của Chúc Tự Đan, sau đó tàn nhẫn hất mặt của cô sang một bên.
Chúc Tự Đan bị sặc vì khói thuốc lá xộc vào mũi của mình.
- Khụ, khụ.
Tiếng ho vang lên khắp căn phòng, cô vì ho nhiều quá mà sức lực như bị hút cạn, đứng cũng không vững, mặt mũi đều đỏ ửng lên, hai tai nóng bừng, nước mắt theo đó mà chảy ra.
Hứa Phong Đàm lại đút hai tay của mình vào túi quần rồi đứng nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ.
- Bớt giả tạo lại đi.
Chúc Tự Đan không nhịn được nữa mà cố gắng lên tiếng, giọng nói thều thào yếu ớt cất lên:
- Hứa Phong Đàm, anh cũng vậy, bớt độc ác lại.
Trước kia, Hứa Phong Đàm sẽ coi mấy lời chửi rủa như bữa cơm hàng ngày nhưng giờ anh có quyền, anh có thế, sẽ chẳng muốn tiếp tục chuỗi ngày bị người người khinh thường kia.
Anh không nhịn được mà kéo tay cô lại ghế.
Lúc ấy, đầu gối của Chúc Tự Đan bị va vào cạnh bàn, cô không dám kêu đau vì kêu cũng vô ích, chỉ đành cắn răng cắn lợi chịu đựng mà thôi.
Hứa Phong Đàm đè ép cô xuống ghế, thân thể to lớn nhanh chóng khống chế cô lại trong tầm tay của mình.
Sau đó, anh ta nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi:
- Tôi độc ác? Hừ, cô thử nhớ lại xem, ai mới là người độc ác.
Hai tay của cô đều bị anh cầm chặt, hai chân cũng vậy, có đạp thì chỉ là khoảng không, vì anh ta đang ngồi trên bụng của cô.
Cho dù là bị cưỡng chế thì cô vẫn sẽ không chịu thua nên nhất định không nhìn thẳng mặt anh, không phải cô trốn tránh mà cô ghét cái bản mặt kia.
Hứa Phong Đàm không nhận được phản hồi, thậm chí còn bị cô khinh bỉ, anh không nhịn được mà lập tức có ý nghĩ xấu với cô.
Hứa Phong Đàm lập tức kéo rách áo phông của cô rồi vừa cắn lên ngực cô, vừa nói:
- Cô nghĩ sao về việc yêu đương vụng trộm?
Không thấy cô phản ứng, anh lại nói tiếp:
- Tôi sẽ khiến Vương Tiểu Thông đeo bám cô không thôi, đồng thời tôi cũng sẽ ám ảnh cô.
Cảm giác được hai người đàn ông yêu đương cùng lúc chắc là vui lắm nhỉ? Hay là tôi gọi hắn ta quay lại để chứng kiến cảnh chúng ta ân ái như thế nào?
Bỗng nhiên anh cười lớn, nhìn thẳng vào đôi mắt thống hận của Chúc Tự Đan rồi vừa cười lớn vừa nói:
- Nếu vậy thì sẽ kích thích lắm đây?
Chúc Tự Đan không kiêng dè mà hỏi anh:
- Anh bị bệnh đúng không?
Hứa Phong Đàm lại cười lớn, anh ta không thương tiếc mà thật sự xé rách áo phông khỏi người của cô, bây giờ cơ thể trắng nõn của cô lộ liễu trước mặt hắn.
Đối với hắn là một trò vui nhưng đối với cô lại là một sự nhục nhã.
- Đúng vậy.
Vì ai mà tôi bị bệnh hả?
Chúc Tự Đan biết lúc ấy cô bỏ đi là khiến cho hắn ta tổn thương nhưng cô không muốn mình bị cầm tù, những chuỗi ngày đó thật cực khổ.
Nhưng cảm giác đau đớn bây giờ còn đau gấp bội khi ấy.
‘
Chúc Tự Đan tự chế giễu chính mình, cô hỏi cô cũng như hỏi Hứa Phong Đàm:
- Nếu như ngày ấy tôi không bỏ anh thì bây giờ có khác không nhỉ?
Hứa Phong Đàm không cười nữa, anh nhìn cô với ánh mắt trầm tư, anh cũng đang tự hỏi, nếu như cô ấy ở lại với anh thì liệu bây giờ có khác không?
Nhưng dù sao hiện thực vẫn là hiện thực, làm gì phải sống trong chuỗi ngày tháng u buồn đó.
- Đi về đi.
Tôi chán cô rồi.
Bỗng nhiên vì câu hỏi đó mà Hứa Phong Đàm bị mất hứng, anh buông cô ra rồi rời đi rót nước uống.
Chúc Tự Đan ngồi dậy, tự che chắn lấy mình, cô không thể ra ngoài khi để trần thân trên nên đành ngồi co ro một chỗ.
Khi anh ra ngoài vẫn chưa thấy cô về nên hỏi:
- Tha cho về mà còn không về à? Đừng nói là cô muốn tiếp tục nhé?
Chúc Tự Đan nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ rồi đép:
- Tôi không thể để trần mà về được.
Hứa Phong Đàm lại có cơ hội chế giễu:
- Rạng chân cho đàn ông làm được mà lại không để trần được à?
Chúc Tự Đan thật sự bị người đàn ông này chọc tức, cô đành thu hồi ấm ức lại rồi nói:
- Anh cho tôi mượn áo đi.
Hứa Phong Đàm nhìn thấy thân hình nhỏ bé kia vẫn còn mấy vết tím đỏ trên người, thân thể nhỏ bé co ro lại vì lạnh, có lẽ trong phòng bật điều hoà hơi thấp thật.
Thấy vậy thì anh lại mềm lòng.
Anh đi vào phòng ngủ bên cạnh lấy một chiếc áo phông màu đen rồi đưa cho cô mà không nói gì.
Chúc Tự Đan nhận được áo thì liền quay lưng đi rồi mặc áo vào, bra của cô cũng bị anh xé hỏng nên cô lại nói:
- Tôi lấy áo vest này của anh được không, áo bra của tôi hỏng rồi.
Hứa Phong Đàm không nói gì, anh chỉ đi ra ngoài.
Chúc Tự Đan cho là anh đồng ý nên đã lấy nó rồi mặc cẩn thận, sau đó tức tốc chạy đi trước khi anh ta đổi ý..