Đã rạng sáng, suốt gần ba tiếng đồng hồ, Hứa Phong Đàm chỉ nghỉ ngơi vài phút, liên tục ra vào bên trong nơi ẩm ướt của Chúc Tự Đan.
Nơi kia của cô cũng đã hơi sưng tấy nhưng anh vẫn không chịu buông tha, vô số lần ép cô làm theo ý mình.
Hứa Phong Đàm rất thích làm từ phía sau, một tay anh vẫn đặt trên ngực cô, tay khác thì đặt trên eo mà nắn bóp như đang hưởng thụ.
Không có ý định buông tha, người đàn ông thấy cô mệt lả đi thì chỉ nhún nhường cho cô đặt lưng xuống giường.
Chúc Tự Đan tưởng mình được đi ngủ, nhưng không, Hứa Phong Đàm lại trực tiếp đi vào nơi sâu thẳm một lần nữa.
Cô vẫn khóc, thậm chí vì khóc nhiều mà không thành tiếng, cố gắng dặn từng chữ, hạ mình xuống cầu xin đối phương:
- Hứa Phong Đàm, buông tha cho nhau đi được không? Tôi không chịu đựng được nữa rồi.
Đáp lại sự cầu xin của cô chỉ là một nụ cười đắc chí, anh cúi đầu xuống, ép cô mở mắt nhìn mình.
- Cô nhìn tôi đi, mở mắt ra nhìn tôi đi.
Chúc Tự Đan đã ríu hết mắt lại nhưng nghe thấy anh uy hiếp, trong lòng cô cứ dấy lên tia sợ hãi mà thức dậy, nhìn anh trong đau đớn.
Hứa Phong Đàm vẫn nảy ý cười, anh di chuyển từng ngón tay trên cơ thể run rẩy của cô, chúng đi tới đâu là cơ thể của cô lại như có phản ứng mà khẽ ưỡn người lên.
Chúc Tự Đan biết bản thân mình thật đáng ghét khi có phản ứng với những hành động như thế này, cô không thích nên đã dùng chút sức cuối cùng, ngăn chặn tay anh đang ở bụng của mình lại.
- Dừng lại đi.
Anh đương nhiên là không muốn dừng lại, không nói thêm một câu nào, anh xoay lòng bàn tay của mình, đan vào mu bàn tay của cô đang đặt trên bàn tay của mình rồi ép di chuyển xuống chỗ họ giao thoa.
Chúc Tự Đan vô cùng miễn cưỡng, cô nhắm chặt mắt lại, gắng rút tay lại nhưng càng bị anh dùng sức hơn.
- Sờ vào nó, cảm nhận nó.
Chẳng phải nơi này của cô đang vô cùng tận hưởng hay sao?
Giọng nói của anh càng ngày càng khiêu khích nhiều hơn:
- Vẫn muốn dừng lại à? Tôi cho suy nghĩ lại đó.
Từng ngón tay nhỏ bé của Chúc Tự Đan đã ẩm ướt bởi dịch nhầy, hơn nữa cô còn cảm nhận được sức nóng từ nơi kia của mình và anh.
Trong thâm sâu tâm trí của Tự Đan, cô không biết mình nên làm gì nữa, cô chỉ biết nói vô tri:
- Không, không.
Bây giờ, Hứa Phong Đàm mới chịu buông tay cô ra, nhưng anh đâu có tha cho cô, tiếp tục nâng hông cô lên, ra sức đi vào nơi sâu nhất.
- Ưm, ưm.
Chúc Tự Đan bị đau, lại bị khoái cảm xâm chiếm cơ thể, miệng lưỡi không nhịn được mà phát ra âm thanh trong vô thức.
Cứ thế, Hứa Phong Đàm tiếp tục giam cô lại bên mình, chỉ có lúc này, Hứa Phong Đàm mới cảm thấy Chúc Tự Đan mới thật sự là của mình.
Bây giờ, anh đang tắm qua loa cho cô, hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm, cô ngất đi mà dựa vào ngực anh, anh cũng tham luyến mà vuốt ve từng bộ phận trên người cô, vuốt ve từng lọn tóc dài của cô một cách nhẹ nhàng.
Ánh mắt nhìn cô lúc này khác hoàn toàn so với lúc họ cùng nhau thân mật, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy đau thương.
Thật tội nghiệp! Tình yêu nào mới là trong sạch? Tình yêu nào mới là xứng đáng?
Ngay từ đầu, tình yêu nhỏ mọn này của anh đã là sai trai rồi, là anh ép cô ở cạnh mình, nhưng nếu không làm vậy thì mãi mãi anh sẽ không có cô ở bên cạnh mình.
Trong giây lát ngắn ngủi, anh hôn nhẹ lên bả vai gầy của cô, gọi tên cô:
- Chúc Tự Đan, tôi xin lỗi.
Chỉ là một câu xin lỗi nhưng ẩn sau trong đó là bao nỗi lòng, là bao nhiêu sự tình.
Tình yêu mỏng manh của họ không thể dùng một hai từ để miêu tả được, cũng như tội lỗi mà anh gây ra, không thể dùng một từ “xin lỗi” để chuộc tội được.
***
Đã gần trưa, Chúc Tự Đan vì buồn vệ sinh nên mới tỉnh dậy, cô cố gắng mở mắt nhưng sau khi mở mắt được rồi thì lại không đứng dậy nổi.
Toàn thân đều đau nhức, trên tay, cần cổ trắng ngần hay kể cả trước ngực đều đầy vết tím do Hứa Phong Đàm để lại.
Cô nhìn sang bên cạnh mình, chính là người đàn ông hôm qua liên tục cưỡng ép mình.
Cô bất lực, khẽ gọi tên anh trong sự nhục nhã.
- Hứa Phong Đàm, Hứa Phong Đàm.
Tiếng gọi cũng dần yếu ớt đi, cũng may Hứa Phong Đàm khá nhạy bén nên anh từ từ đáp, mặc dù lời nói có hơi cọc cằn nhưng vẫn hạ xuống một bậc vì cô:
- Gì?
Chúc Tự Đan liền nói:
- Tôi muốn đi vệ sinh.
Anh liền đáp:
- Vậy thì cứ đi.
Cô nhíu mày, khó khăn nói:
- Tôi không dậy được.
Lúc này, Hứa Phong Đàm mới để ý, là anh đã ép cô đến mức đi cũng không được, nghĩ như vậy thì anh lại im lặng, sau đó vài giây thì lập tức bế cô vào nhà vệ sinh, cô cũng bám víu lấy bờ vai của anh một cách tự nhiên.
Nhưng khi cô ngồi xuống bồn cầu thì anh vẫn đứng dựa vào tường rồi nhìn cô chằm chằm mà không có ý định rời đi.
Chúc Tự Đan không nhịn được nữa, cô rất mắc tiểu, mà có người khác đứng nhìn thì sao đi được nên đã nói:
- Sao anh còn ở đây?
Hứa Phong Đàm mặc cô, quay lưng đi.
Lúc này, Chúc Tự Đan mới yên tâm.
Có vấn đề là sau khi đi vệ sinh xong, cô vẫn chưa thể đứng lên rời đi được nên đành gọi anh một lần nữa.
- Hứa Phong Đàm.
Cô đợi anh một lúc lâu không thấy, cô cho rằng anh đã rời đi, trong lòng có chút tiếc nuối thật nhưng sau cùng vẫn cho rằng mình có thể đứng dậy.
Tất nhiên đó là suy nghĩ của cô, cô đã cố gắng vô số lần nhưng đều thất bại, cuối cùng ngồi lại đợi anh, gọi anh một lần nữa.
- Hứa Phong Đàm.
Lần này thì hiệu nghiệm hơn, sau vài giây là anh vào rồi tự động bế cô lên.
Bỗng nhiên, Chúc Tự Đan dựa vào lồng ngực của anh rồi nhẹ nhàng nói:
- Hứa Phong Đàm.
Khi nào anh buông tha cho tôi?
Hứa Phong Đàm khẳng định chắc nịch:
- Khi nào tôi chán thì thôi..