Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời


Tiếng rên rỉ của Chúc Tự Đan không được rõ ràng vì bị bịt miệng, không rõ là khoái cảm hay đau đớn nhưng nó đều kích thích dục vọng của Hứa Phong Đàm bấy lâu nay đến phát điên.
Anh tha thiết trêu đùa bầu ngực đang mời gọi mình một cách tàn nhẫn, hai nhũ hoa cũng đỏ ửng lên, in hằn lên đó là những nốt răng còn sót lại.
Bàn tay to lớn của Hứa Phong Đàm không ngừng càn quét mọi ngóc ngách trên thân thể của Chúc Tự Đan, từng ngón tay len lỏi vào nơi thâm sâu nhất, theo đó là dòng nước mê hoặc.
Thân thể của Chúc Tự Đan khẽ ưỡn người lên theo nhịp điệu mà đối phương dẫn dắt, mỗi chỗ anh chạm qua, cô đều run rẩy đáp lại theo bản năng.

Dục vọng bị chi phối, Chúc Tự Đan lại bị còng tay lại nên cơ thể lại càng bức bối hơn.
Hứa Phong Đàm không hôn cô, động tác cũng không dịu dàng như trước nhưng vẫn còn có chút nhẫn nhịn khi làm tốt màn dạo đầu, miệng lưỡi không ngừng châm biếm cô:
- Chúc Tự Đan, nhìn cô không khác nào một con ả đào là bao.

Có phải nơi này co thắt là đang khao khát vật của tôi hay không?
Ngón tay giữa của anh đưa đẩy rất nhanh vào nơi tư mật của cô, thành công kích thích điểm khoái lạc của cô một cách điêu luyện.

Chúc Tự Đan cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không tài nào mà ngừng được, liên tục khao khát thứ gì đó vào trong mình.
Hứa Phong Đàm có thể cảm nhận mong muốn của Chúc Tự Đan thông qua bàn tay đang ướt của mình.


Nơi tư mật của cô cũng đang dần thoải mái hơn, không còn chặt như trước, anh mới bắt đầu phóng sinh con ác vật của mình.

Chỉ sau vài giây, nó đã được ô nuốt trọn, cảm giác ấm nóng vẫn còn nguyên, thậm chí lại càng phình to hơn.
Hứa Phong Đàm thấy Chúc Tự Đan cực khổ nên đã cởi chiếc khăn ở miệng ra cho cô, sau đó cúi xuống thủ thỉ vào bên tai cô:
- Bây giờ thì hãy rên lên đi, càng to càng tốt, như vậy mới kích thích chứ.
Chúc Tự Đan đang xấu hổ, cô ghét nhất là bị anh điều khiển như vậy.

Mặc dù sâu trong thâm tâm không hề muốn nhưng thân thể thì liên tục có phản ứng một cách kỳ lạ như vậy.
Hai tay cô đang nắm chặt thành quả đấm, cổ tay bị còng sắt cọ xát nên vẫn còn cảm giác đau.

Nhưng khi cả hai người họ bị dục vọng lấp đầy, cảm giác đau không còn nữa.
Khi cơn khoái cảm đi qua, nơi tư mật của Chúc Tự Đan như đang  bị xé toạc ra thành trăm mảnh vậy.

Không còn cách nào, cô đành hạ mình xuống cầu xin:
- Hứa Phong Đàm, tôi không chịu được nữa rồi, sẽ rách mất.

Đau lắm.
Hứa Phong Đàm không hề bị khuôn mặt tội nghiệp kia của cô thuyết phục, anh có dừng động tác lại đấy nhưng là lấy sức, sau vài giây thì lại ra sức luân động mạnh hơn.
Âm thanh hoan ái vang vọng khắp căn phòng trống không, anh chống hai tay xuống giường, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đầy mồ hôi của Chúc Tự Đan.

Cô đang nhíu mày vì đau đớn, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới như đang chịu đựng.

Thấy vậy, trong lòng Hứa Phong Đàm dấy lên cảm giác vui sướng.
Anh cho rằng đây chính là thứ mà cô phải hứng chịu khi bỏ rơi anh vào những lúc anh thất thế, trong khi họ vẫn còn ràng buộc bởi hôn nhân mà.
- Chúc Tự Đan, đừng tưởng rằng tôi sẽ tin cô.


Cô bớt ảo tưởng lại đi, cô lừa dối tôi nhiều như vậy, còn mong muốn tôi sẽ buông tha ư?
Chúc Tự Đan lắc đầu, cô cố gắng mở mắt ra nhìn anh, sau đó dặn ra từng chữ một:
- Tôi không có, tôi đau quá.
Hứa Phong Đàm không ngần ngại mà nhìn xuống nơi họ giao thoa, vật tà ác của anh dính chặt lấy nơi tư mật của cô, anh cũng cảm thấy rằng đây chính là giới hạn của cô nên quyết định duy trì tư thế này trong một thời gian.
Sau vài phút, hơi thở của Chúc Tự Đan cũng đều đều hơn, Hứa Phong Đàm không muốn cô yên ổn nên đã lật người cô nằm sấp xuống, anh mạnh mẽ xâm chiếm cô từ phía sau.
Trong cơn mê sảng, Chúc Tự Đan bị đau mà kêu lên thành tiếng:
- Á.

Xin anh, xin anh đấy.
Mặc cho cô cầu xin, Hứa Phong Đàm vẫn ra sức ra vào.

Anh cũng chỉ vừa mới bình phục sức khoẻ, vì luân động mạnh mà một dòng máu chảy ra từ băng gạc, thấm đẫm một mảng nhỏ trên nền trắng.
Mồ hôi chảy dòng dòng trên trán của Hứa Phong Đàm, rớt xuống mảng lưng trắng ngần của Chúc Tự Đan.
Trong đầu của Chúc Tự Đan đều trống rỗng, vô thức cầu xin nhưng Hứa Phong Đàm thì khác, anh bóp chặt khuôn ngực đầy đặn của cô, thỉnh thoảng còn nhéo mạnh vào hai hạt sen đậm màu kia như thể đang trút giận vậy.

Cho tới khi cơn giận lên đỉnh điểm, anh tiếp tục cúi mặt xuống bả vai gầy của cô, tìm nơi có nhiều thịt nhất mà cắn mạnh, mạnh đến nỗi in hằn cả hàm răng.
- Chúc Tự Đan, cô nên nhớ, những nỗi đau mà cô đang chịu chưa là gì so với tôi đâu.

Chúc Tự Đan bị đau, cô muốn kêu lên nhưng bị anh bịt miệng lại, một ngón tay cái của anh len lỏi vào miệng cô, khuấy đảo răng lợi, nước bọt theo đó cũng chảy ra ngoài.
Thật sự vô cùng khó chịu, Chúc Tự Đan chỉ biết khóc lóc trong vô vọng mà thôi.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ánh sáng mặt trời cũng tắt dần, cả bầu trời đều u ám, u ám hệt như cuộc đời của Chúc Tự Đan vậy.

Hứa Phong Đàm làm xong cũng không thèm tắm cho cô, mặc cô nằm co ro mà rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng bị khoá lại, cũng khoá lại một tâm hồn trong sáng.

Bây giờ Chúc Tự Đan đã bị vấy bẩn bởi Hứa Phong Đàm, một cách triệt để.

Chưa bao giờ, tâm can của Chúc Tự Đan lại đau đớn đến như vậy cả.
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Đề xuất liên quan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận