Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Ngày ấy Thiệu Tuấn nhận được điện thoại Lý Ngọc, vừa đúng lúc Tăng Tĩnh Ngữ đi bệnh viện tháo bỏ thạch cao.

Bởi vì là đi tổng y viện bộ binh thành phố Y, Tăng Tĩnh Ngữ không muốn Thiệu Tuấn chạy qua chạy lại giữa hai thành phố Y và T, liền hẹn gặp nhau ở bệnh viện.

Từ nhà đến bệnh viện phải gần một giờ đi xe, Thiệu Tuấn sợ Tăng Tĩnh Ngữ tới trước, cho nên liền ra cửa thật sớm. Anh đến bệnh viện gọi điện thoại cho Tăng Tĩnh Ngữ hỏi cô đến nơi nào, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Ở thành phố T bên này xảy ra tai nạn giao thông, nơi này đang kẹt xe, trước không nhà dân sau không khách sạn, cũng không biết lúc nào thì mới có thể thông xe, anh tìm chỗ nào gần đó ngồi đợi một chút, khi đến em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Thiệu Tuấn nói không gì cả, để tìm một quán trà nào gần đó ngồi đợi một chút là được. Tăng Tĩnh Ngữ rất vui mừng nói vậy thì tốt, rồi sau đó liền tắt điện thoại.

Sau đó khi Tăng Tĩnh Ngữ tắt máy, là cuộc điện thoại của Lý Ngọc, cô nói: "Huấn luyện viên Thiệu, em là Lý Ngọc bạn cùng phòng Tĩnh Ngữ, còn nhớ rõ không? Anh bây giờ có rãnh không? Em có chút chuyện muốn tìm anh nói chuyện một chút."

Thiệu Tuấn nghĩ, cũng dù sao mình cũng không có việc gì, hơn nữa người nọ còn là bạn cùng phòng của Tĩnh Ngữ, nói không chừng thật sự có chuyện gì tìm mình giúp một tay, vì vậy liền sảng khoái đồng ý, cũng hẹn gặp mặt ở quán trà gần bệnh viện.

Lấy được đáp án đồng ý gặp mặt của Thiệu Tuấn, Lý Ngọc hiển nhiên là mừng rỡ, kể từ sau khi cuộc thi tuyển chọn đến quân y bộ đội đặc chủng, cô vẫn mong đợi cái ngày này, không chính xác mà nói, ngày này cô đã mong năm năm rồi, từ lúc anh bắt đầu trở thành huấn luyện viên của bọn họ, anh là người nghiêm nghị, vui sướng là khóe môi nâng lên phúc độ, cho dù là vẻ mặt lạnh nhạt không lúc nào thay đổi, nhưng theo ý cô cũng là rất dễ nhìn, rất anh tuấn.

Cô thích anh, không tìm được nguyên nhân, không có lý do tại sao lại thích anh, có lẽ ban đầu là có, cách nhau năm năm, nếu nói nguyên nhân đã sớm không quan trọng, bởi vì khi thích một người, có rất nhiều lý do để mình thích người đó, cho dù người đó có xấu xí đi chăng nữa.

Cho nên hôm nay, cô hạ quyết tâm, lấy tất cả dũng khí gọi điện thoại cho anh, cô giống như bị kích động , tay nắm điện thoại không mất tự chủ run run, cô nghĩ, em chờ năm năm, rốt cuộc đợi đến cái ngày này.


Vì lần "Ước hẹn" này Lý Ngọc chuẩn bị thật lâu, ngay từ lúc mấy ngày trước cô còn đi hiệu làm tóc để chăm sóc tóc, làm kiểu tóc thịnh hành nhất hiện nay, quần áo trên người càng thêm trái chọn phải lựa, mất cả một ngày, mặc màu đỏ sợ quá diễm lệ, mặc đồ màu trắng sợ quá tử khí, mặc váy sợ quá đột ngột, mặc áo dài quần dài sợ không có vị nữ nhân. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cuối cùng, cô dứt khoát chọn một bộ quần áo bình thường, áo vàng nhạt cánh dơi hợp với quần jeans màu xanh đậm, trên chân mang một đôi giày Cavans màu trắng đế bằng, một thân xuống cũng không có vẻ quá xinh đẹp, nhưng lại làm cho cả người lộ ra một dòng sạch sẽ mát mẻ thanh lịch.

Quán trà cách bệnh viện rất gần, đi bộ mười phút đã đến. Lúc Thiệu Tuấn tới cách thời gian hẹn còn có nửa giờ, nhưng mà anh đến cũng không gấp, một người an tĩnh ngồi ở trong phòng, không có việc gì xem phong cảnh ngoài cửa sổ một chút , thỉnh thoảng cùng Tăng Tĩnh Ngữ nhắn tin.

Tăng Tĩnh Ngữ hỏi anh: anh bây giờ đang ở đâu, làm gì đây?

Thiệu Tuấn trở lại: Lý Ngọc bạn cùng phòng của em nói tìm anh có chút việc, bọn anh hẹn gặp mặt ở quán trà gần bệnh viện.

Tăng Tĩnh Ngữ giả bộ nổi giận: a! Cô ấy tìm anh làm gì? Nói mau, có phải anh gạt em gặp người khác ở ngoài hay không.

Thiệu Tuấn khóe môi nhẹ nâng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tăng Tĩnh Ngữ chống nạnh đôi tay, bộ dáng trừng mắt căm tức, không nhịn được liền ấn xuống một câu như vậy: anh chờ em tới bắt gian.

Không đợi tin nhắn trả lời của Tăng Tĩnh Ngữ, điện thoại của Lý Ngọc đã gọi tới rồi. Cô nói mình ở cửa quán trà, hỏi anh đã tới chưa. Thiệu Tuấn rất nhanh nói lên chỗ mình đang ngồi, sau đó lưu loát cúp điện thoại.

Mặc dù không nhớ tên tuổi Lý Ngọc, thậm chí là không nhớ rõ diện mạo cô ra sao, nhưng dù sao cũng gặp mặt nhau một tháng, nhìn mặt thấy vẫn sẽ có cảm giác người này thoạt nhìn rất nhìn quen mắt, cho nên khi Lý Ngọc kích động gọi anh huấn luyện viên Thiệu thì anh cũng rất nhanh phản ứng lại, lễ phép gật đầu đáp lại nói: "Chào cô."


Lý Ngọc thẹn thùng e lệ cười với anh một tiếng, cũng ngồi xuống vị trí đối diện nói: " Huấn luyện viên Thiệu, anh tới đã lâu rồi sao?"

Thiệu Tuấn lạnh nhạt trả lời: "Dù sao không có việc gì, liền tới sớm một chút. Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cái đó. . . . . . . . . . . . . ." Lý Ngọc mặt lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nửa ngày không nói được một câu.

Thiệu Tuấn thấy thế cho là cô có cái gì khó nói nên lời, vì vậy rất rộng rãi khuyên, nói: "Có lời gì cô nói thẳng đi, có thể giúp đỡ tôi đây nhất định giúp."
Chương 48.2:

Thiệu Tuấn thấy thế cho là cô có cái gì khó nói nên lời, vì vậy rất rộng rãi khuyên, nói: "Có lời gì cô nói thẳng đi, có thể giúp đỡ tôi đây nhất định giúp."

Lý Ngọc vốn là muốn nói " Huấn luyện viên Thiệu, em thích anh." Nhưng lời đến khóe miệng làm thế nào cũng nói không nên lời, cô là người kín kẽ, tính tình cùng Tăng Tĩnh Ngữ hoàn toàn bất đồng. Tăng Tĩnh Ngữ theo thói quen tự luyến, hễ có việc gì là sẽ xung phong làm trước tiên, cô lại không như vậy, mà coi như cô làm như vậy, mọi người cũng không có gì cảm giác đặc biệt. Mà Lý Ngọc lại có thói quen khiêm tốn, chuyện chưa thành cô sẽ không nghĩ sâu xa, cũng không la ó khắp nơi, cô chưa bao giờ chủ động nói tới nửa chữ, nhưng sau khi hoàn thành, lúc nói ra, luôn là sẽ cho người ta thất kinh.

Trong phòng tại lầu hai của Quán trà, một tay Lý Ngọc nâng mép chén, một tay nắm quyền đặt ở trên đùi, hàm răng cắn chặt môi, giống như đang làm cái quyết định gian nan gì đó.


Thiệu Tuấn cau mày nhìn Lý Ngọc ngồi đối diện nửa buổi không nói lời nào, tốt bụng đề nghị: "Nếu không chờ Tĩnh Ngữ tới cô nói với cô ấy đi, dù sao các cô cũng quen thuộc nhau hơn."

"Đừng, đừng kêu cô ấy đến." Lý Ngọc nghe vậy hoảng hốt, không lựa lời liền đem trong lòng lời nói ra ngoài, "Em không muốn nhìn thấy cô ấy." Trên thực tế, cô cực độ, vô cùng, ghét Tăng Tĩnh Ngữ.

Thiệu Tuấn hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ kích động như vậy, nhưng mà anh cũng không có loạn tưởng, chỉ rất là bình thường theo người bình thường, ý nghĩ cho là Lý Ngọc và Tăng Tĩnh Ngữ có mâu thuẫn, cho nên tìm anh đến để tìm cách giải quyết mâu thuẫn, vì vậy anh nói: "Tĩnh Ngữ tính tình rất tốt, sẽ không thù dai, có hiểu lầm gì vẫn nên ngay mặt nói rõ ràng với cô ấy thôi."

Vậy mà Lý Ngọc cũng không quan tâm nhíu chặt chân mày hỏi ngược lại: "Anh nói cô ấy tính tình tốt?"

Thiệu Tuấn không biết Lý Ngọc tại sao phải nói như vậy, chỉ là rất rõ ràng có thể nhìn ra, cô đối với Tĩnh Ngữ không có hảo cảm.

"Cô ghét Tĩnh Ngữ." Thiệu Tuấn khẳng định.

Lý Ngọc vì Thiệu Tuấn rốt cuộc hiểu rõ ý của mình mà vui mừng, hướng về phía Thiệu Tuấn thản nhiên cười nói: "Ừ, em và anh một dạng ghét cô ấy."

Thiệu Tuấn trong nháy mắt lạnh sắc mặt, giọng nói không tự chủ được đề cao mấy phần, hỏi ngược lại: "Cô tại sao phải cảm thấy tôi ghét cô ấy?"

Thấy Thiệu Tuấn đổi sắc mặt, Lý Ngọc cũng thay đổi tâm tình, vẻ mặt trong nháy mắt nghiêm túc, cô nói: "Không phải lần đâu tiên ngặp nhau anh đã ghét cô ấy rồi sao, chúng em cũng sẽ, cô ỷ vào ba cô là quân trưởng, đoán chừng anh không dám động cô, luôn với anh làm trái lại, sau lại học trưởng Mạc Nham mời chúng em ăn cơm, cô ấy hậm chí còn ở trước mặt đại gia nói muốn một mình đấu với anh, luôn đem mình làm công chúa, giống như toàn thế giới cũng phải xoay chung quanh cô."

Thiệu Tuấn đột nhiên trầm mặc, lời cô nói là thật, lúc ấy, Tăng Tĩnh Ngữ tự đại, đặc biệt là mỗi lần thời điểm bới móc, cô đều lấy ba cô ra nói chuyện, tuy nói không ghét lắm, nhưng cũng có ấn tượng không tốt chút nào đối với Tăng Tĩnh Ngữ, cho nên, anh cũng có thể hiểu được loại ý nghĩ này của Lý Ngọc, cũng không chỉ trích cô, chỉ là sắc mặt hòa hoãn được một chút, bình tĩnh trần thuật sự thật: " Có lẽ cô có chút hiểu lầm đối với Tĩnh Ngữ, mặc dù tính tình cô ấy có chút ồn ào, nhưng tuyệt đối không phải là người như cô nói, hơn nữa, các cô là bạn cùng phòng ở cùng nhau năm năm, cô không nên nói những lời không tốt như vậy trước mặt bạn trai của cô ấy"


Câu trước coi như có chút hòa nhã, câu phía sau kia, mọi người lại có thể nghe ra ý chỉ trích trong đó, Lý Ngọc mặc dù kín kẽ, nhưng lòng tự ái lại cực mạnh, cho là Thiệu Tuấn đang chỉ trích việc cô nói xấu sau lưng người khác, hơn nữa người nọ còn là bạn tốt của cô, cũng là bạn gái của anh.

"Anh thật coi cô ấy là bạn gái sao? Anh thích cô ấy sao? Chẳng lẽ là do cô ấy quấn quít chặt lấy anh cho nên anh mới không thể tiếp nhận em sao? Chẳng lẽ là do cô ấy gửi hình mặc bikini quyến rũ anh sao?" Lý Ngọc hơi nổi giận, mấy câu hỏi liên tiếp như thế càng có khí thế, cô không biết vì sao Thiệu Tuấn muốn duy trì quan hệ với Tăng Tĩnh Ngữ, anh nên ghét Tăng Tĩnh Ngữ mới phải chứ.

Bên này, Lý Ngọc gây sự hỏi người, đầu kia, Thiệu Tuấn lại bị cô nói làm cho không giải thích được.

Anh không biết tại sao Lý Ngọc phải nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này thật sự là không thể nói lý, cô cho mình là ai vậy, tại sao cho là Tĩnh Ngữ không thể làm bạn gái anh, tại sao cảm thấy anh không thích Tĩnh Ngữ, còn quyến rũ, anh lại ước gì Tĩnh Ngữ tới quyến rũ anh.

Nghe Lý Ngọc chửi bới càng ngày càng quá đáng Tăng Tĩnh Ngữ, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng đốt một đốm lửa, mặc cho anh sao khắc chế cũng không ép xuống nổi, hơn nữa bùng nổ.

Anh nói: " Bạn học Lý Ngọc, vì tôi nể mặt cô là bạn của Tĩnh Ngữ nên mới gặp cô, lại không nghĩ rằng cô lại nói Tĩnh Ngữ như vậy. Không nói chuyện trước đây tôi và Tĩnh Ngữ như thế nào, chì là câu nói tôi không thích Tĩnh Ngữ làm tôi không thể ký giải được, theo ý cô, chẳng lẽ tôi không nên thích bạn gái của mình ngược lại phải thích cô hay sao ? Còn nữa, cô nói Tĩnh Ngữ đem mình làm công chúa, cảm thấy toàn thế giới đều muốn xoay chung quanh cô ấy, tôi lại cảm thấy như cô đang nói chính bản thân mình."

"Anh. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Lý Ngọc không ngờ Thiệu Tuấn sẽ hiểu lầm cô như vậy, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, hận không thẻ lập tức tìm một cái lỗ chui vào. Cô vốn tưởng rằng Thiệu Tuấn mặc dù không nhất định thích cô, nhưng ít ra cũng không ghét cô, cô vốn tưởng rằng Thiệu Tuấn trong nóng ngoài lạnh, là một người khiêm tốn, nhưng không ngờ lời nói ác độc đến vậy.

Tỏ tình không thành, ngược lại bị đối tượng phơi bày ý định, cáu kỉnh hỏi ngược lại "Chẳng lẽ tôi không nên thích bạn gái của mình ngược lại phải thích cô hay sao ?" , đây vốn chính là chỗ cô hy vọng, nhưng bị Thiệu Tuấn □ trắng trợn nói ra như vậy, chỉ làm cho cô rất mất mặt, khó chịu hận không thể biến mất ngay lập tức.

Chỉ thấy cô khổ sở lấy tay che miệng lại, kích động rơi lệ. Cô uất ức quệt mồm, nghẹn ngào nói: " Huấn luyện viên Thiệu, anh thật là quá đáng. Em cho tới bây giờ cũng không có muốn ý tứ chửi bới Tăng Tĩnh Ngữ, em chỉ là nói sự thật mà thôi, anh dám nói cô ấy chưa từng đi quán bar gây chuyện, anh dám nói cô ấy không có gửi hình bikini qua cho anh." ngày đó lúc Lý Ngọc lật laptop đang để trên bàn của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lúc vô tình thấy được cuộc nói chuyện trên bản ghi chép của Tăng Tĩnh Ngữ cùng Trầm Ngôn, cô theo bản năng cảm thấy Tĩnh Ngữ sẽ gửi tấm hình đó cho Thiệu Tuấn, quả thật chính là □ trắng trợn quyến rũ, không chỉ có thương phân hóa, càng thêm không có liêm sỉ.

Lại nói cô nguyên tưởng rằng Thiệu Tuấn là một người thông tình đạt lý, nhưng không ngờ không nói đạo lý như vậy, giờ phút này Lý Ngọc là thất vọng, là đau lòng, là khổ sở . Cô bắt đầu phản tư chính mình là thế nào, vì có thể qua lại cùng anh, cô không để ý người nhà phản đối cố ý ghi danh tham gia cuộc thi tuyển chọn quân y cho bộ đội đặc chủng, thậm chí chọn lúc trước khi được thông qua nói cho anh biết trước, hướng anh tỏ tình, có ai nghĩ được lời tỏ tình còn chưa có thành lời, cũng đã bị anh chận lại, á khẩu không trả lời được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận