Cưỡng Chế Đánh Dấu


Trong màn đêm đen kịt, tro tàn còn sót lại sau trận chiến vẫn phiêu tán trong không trung, bị gió thổi tản mạn khắp nơi.


Phòng ốc sụp đổ hơn phân nửa, dưới ánh trăng mông lung, càng lộ ra vẻ tịch liêu và quạnh quẽ.


Bên trong đống đổ nát thê lương, một bóng người nhỏ gầy lảo đảo bước đi, ban đầu còn có chút không ổn định, dần dần không còn nghiêng trái ngả phải như trước nữa.


Sau gáy, nóng quá.


Nơi này, là nơi nào?

Cố Lê mê mang nhìn tất cả những thứ trước mắt.


Cô chỉ nhớ rõ tên của mình, còn lại giống như là xóa đi từ trong đầu, trống rỗng.


Cố Lê khép lại quần áo bẩn thỉu trên người, theo bản năng nhìn về phía có ánh đèn, đi thêm mấy trăm bước nữa là có thể đến căn nhà sáng đèn gần nhất.


Cô đi vẫn rất chậm, cả người cũng bẩn thỉu, chỉ dựa vào bản năng mà đi lại.


Chỉ đi hơn mười bước, Cố Lê cảm thấy phổi như sắp nổ tung, cần ngửa đầu, hít thở từng ngụm từng ngụm mới có thể giảm bớt vài phần.



Trong nháy mắt, cô nhìn thấy phía trước có một người đàn ông trung niên cũng đang lảo đảo đi tới.


Ông ta cực kỳ cao lớn, cô mới chỉ miễn cưỡng đến vai ông ta, cả người tản ra một cỗ mùi vị đủ để kích thích toàn thân cô kinh hãi run rẩy.


Buồn nôn, muốn ói.


Cố Lê che miệng lại, nhưng vẫn không khống chế được bản năng nôn khan.


"Oẹ —— "

Dưới con phố yên tĩnh, âm thanh như vậy đã thu hút sự chú ý của gã đàn ông.


"Mẹ kiếp! Ngửi thấy chút mùi rượu đã muốn nôn sao?" Ông ta lẩm bẩm một tiếng, nhưng khi đến gần Cố Lê vài bước, đôi mắt vốn say rượu mơ mơ màng màng đột nhiên trừng lớn: " Omega!"

Ông ta hít một hơi thật sâu mùi thơm ngát nhàn nhạt trong không khí, hương vị mê muội kia đủ để cho toàn thân ông ta khô nóng.


Gần như không đợi Cố Lê kịp phản ứng, ông ta đã mạnh mẽ kẹp lấy cánh tay cô, đè mạnh xuống.


Gáy nặng nề ngã trên mặt đất, gần như không có giảm xóc đập vào tấm ván gỗ cứng rắn, Cố Lê đau đến nước mắt đột nhiên trào ra.


"Á! Đau! "

Nhưng chuyện càng khiến cô hoảng sợ hơn đã xảy ra, gã đàn ông như chó không ngừng ngửi trên người cô, chai rượu cầm trong tay cũng bị ông ta ném sang một bên, mũi ghé sát vào cổ cô, mê muội ngửi: "Thơm quá, còn chưa bị đánh dấu, có phải không?"

Thân thể gã đàn ông nặng trịch đè trên người cô, như là một bức tường lớn không thể vượt qua.


Đáy mắt Cố Lê hiện lên hoảng sợ, bất chấp đau đớn sau lưng, dùng hết sức lực kháng cự: "Thả tôi ra! buông tôi ra! "

Mùi vị ghê tởm trên người ông ta trộn lẫn với mùi rượu gần như muốn ép Cố Lê phát điên.


Dự cảm bất thường cũng khiến Cố Lê sợ hãi.


"Tiểu bảo bối, đừng vội, chờ tôi đánh dấu em, em sẽ không tức giận đâu.

" Mùi rượu của gã đàn ông phun thẳng vào mặt Cố Lê, lời ông ta nói khiến Cố Lê cảm thấy lạ lẫm, cô không biết đánh dấu là gì, nhưng cô biết nếu để người này tiếp tục, chờ đợi cô nhất định không phải kết cục tốt.


Ngón tay bất an nắm lấy tay ông ta, chỉ có thể chụp được vài mảnh gỗ vụn vặt, Cố Lê cảm nhận được ông ta dường như muốn xoay người lại, gần như không suy nghĩ thêm, cũng không biết trong tay mình cầm cái gì, bỗng nhiên quăng về phía đầu ông ta.


"Rầm!" Một tiếng, đầu người đàn ông bị một tấm ván gỗ nhỏ đập mạnh vào, ông ta sững sờ vài giây, nhìn thấy Omega gầy yếu trước mắt lăn qua một bên, nhấc chân lên chạy.



Tai ù và đau đớn khiến men say của ông ta tỉnh táo lại, ông ta đứng dậy đuổi theo Cố Lê với vẻ mặt hung ác.


Gã đàn ông cao lớn chỉ chạy được bốn năm bước đã đến cách Cố Lê bảy tám bước.


Ông ta nhào từ phía sau lên Cố Lê, túm tóc cô kéo ra sau.


Đau.


Da đầu giống như muốn xé rách.


Cố Lê lại ngã sấp xuống lần nữa, nhưng không giống với vừa rồi, cô nhìn thấy mấy người đi từ phế tích phía trước tới, bọn họ ăn mặc tinh tế, vẻ mặt lạnh lùng.


Cô gần như muốn nổ phổi, nắm chặt cánh tay gã đàn ông ghìm chặt trước cổ mình, cao giọng kêu lên sợ hãi: "Cứu mạng —— "

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như chim sơn ca, một tiếng cầu cứu vỡ nát lại vang đội.


Gã đàn ông hiển nhiên cảm nhận được sự khẩn trương của người sau lưng, ông ta gần như lập tức che miệng mũi Cố Lê lại.


Nhưng ông ta chậm một bước, tiếng bước chân dày đặc không nhanh không chậm từ đầu kia đi tới.


Trước khi Cố Lê định cắn tay người đàn ông, cô nhìn thấy ông ta đột nhiên quỳ gối run rẩy ở một bên.

Còn chưa hiểu nguyên nhân, lại cảm nhận được mùi vị của mấy người đan xen vào nhau, khiến người ta khó có thể chịu đựng được.


So với gã đàn ông vừa rồi, cảm giác tồn tại của bọn họ còn mạnh hơn, còn khiến cô căng thẳng hơn.



Cô che miệng lại, cả người cuộn tròn lại, giống như không thể chịu nổi tất cả những điều này.


Người đàn ông cầm đầu mặc một thân đồng phục màu đậm thỏa đáng, vừa đi tới, đã ngửi thấy mùi thơm ngát kia.


Mùi hoa thơm ngát không biết tên, không ngừng tỏa ra từ sau gáy của Omega gầy yếu trước mắt.


Cả người cô bẩn thỉu, đầu cúi xuống cũng không nhìn rõ mặt.


Nhưng, có cái mùi này, tất cả mọi người biết chuyện gì xảy ra.


Súng trong tay thậm chí không do dự, theo một vệt ánh sáng hiện lên, thân thể gã đàn ông vốn đang run rẩy ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất.


Cố Lê sợ tới mức né sang bên cạnh, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt ông ta mang theo vẻ sợ hãi, con ngươi tản ra.


Ông ta chết rồi.


Chỉ là đối mặt với đám người này, liền dễ dàng chết đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận