Cưỡng Chế Đánh Dấu


Lúc Cố Lê bị người ta đánh thức, đã không nhìn thấy tung tích của ông lão.

Cô được sắp xếp đến một căn phòng rộng rãi tinh xảo, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, cô giống như một con búp bê, từng chút một bị lau đi vết bẩn, lộ ra bộ dáng ban đầu.

Da thịt trắng nõn như sữa bò, mái tóc vốn đã khô héo nay đã được sửa sang lại, giờ được buông xuống trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa nhìn qua có vài phần nhu thuận, không phải là kiểu người tinh xảo bức người, chỉ là người nhìn qua cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Cố Lê soi gương nhìn mình, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nghiêng người còn có thể nhìn thấy trên cổ dán miếng dán ức chế trong suốt.

Cô còn nhớ rõ, tất cả mọi người nói cô là Omega.

Cố Lê kéo tay người phụ nữ phụ trách vệ sinh cho mình, mở miệng hỏi: "Chị này, Omega là cái gì?"

Cô nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người phụ nữ.

Vì thế rất nhanh, sau khi người phụ nữ liên tục hỏi mấy vấn đề, đưa ra kết luận mất trí nhớ.

Mất trí nhớ.

Cố Lê sờ đầu mình, chẳng trách cô cứ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi bất cứ thứ gì.

Người phụ nữ tên là Tô Vân, dưới sự giới thiệu của Tô Vân, Cố Lê đại khái biết được chút kiến thức thông thường.


Ví dụ như Alpha là gì, Omega là gì, Beta là gì.

Có thể phát ra pheromone (tin tức tố) chính là Alpha và Omega, chỉ có Beta, không có pheromone, cũng không ngửi được mùi này.

Alpha cấp càng cao càng có thể tản mát ra mùi khiến Alpha cấp thấp thần phục, không chỉ là mùi, ngay cả tinh thần lực cũng vậy.

Alpha có tố chất thân thể vượt xa Beta, trí lực cũng ưu việt hơn nhiều, mà mặc dù Beta không cảm giác được mùi, lại có thể cảm nhận được tinh thần lực bức hiếp, sau khi tất cả năng lực đều kém xa Alpha, bị ép ở tầng dưới chót xã hội này. 

Omega thì khác.

Chỉ Alpha cùng Omega mới có thể sinh ra Alpha, Alpha cũng chỉ bị pheromone của Omega hấp dẫn.

Pheromone của Omega giống như suối ngọt trong sa mạc, khiến Alpha say mê.

Alpha có kỳ mẫn cảm, Omega có kỳ phát tình, đều là lúc nhu cầu của đối phương lên đến đỉnh điểm.

Nhưng cơ thể Omega rất yếu ớt, không có sức mạnh và tinh thần lực như Alpha, cho đến nay vẫn luôn như hoa hồng mỏng manh, không chịu nổi mưa gió.

Bởi vậy nên Omega thường chỉ ở nhà, kết hôn rồi cũng chỉ chuyển từ nhà này sang nhà khác.

Cố Lê cũng là một Omega như vậy.

Cô còn biết ý nghĩa của việc Alpha dùng răng nanh cắn vào tuyến thể sau gáy Omega để rót pheromone vào, gọi là đánh dấu.

Có hai loại đánh dấu là tạm thời và vĩnh viễn.

Một khi đã bị đánh dấu vĩnh viễn, trừ khi tẩy sạch pheromone trong tuyến thể, nếu không Omega sẽ không cảm nhận được pheromone của Alpha khác.

Đồng thời, xác suất mang thai tăng lên rất cao, Omega sẽ được pheromone trong cơ thể bảo vệ, sau khi tiếp xúc với pheromone của Alpha khác sẽ không còn cảm thấy buồn nôn.

Cô lập tức nhớ ra mùi hương phát ra từ gã đàn ông trung niên đó đã từng khiến cô nôn khan.

Vậy là, gã đàn ông đó muốn đánh dấu cô.

Cô bất giác khép chặt cánh tay, theo bản năng nhìn Tô Vân.

Tại sao ông lão kia lại đưa cô về đây?

Ông ấy không có mùi, chắc là Beta.


Cô cúi đầu, âm thầm suy đoán.

Không ai ngờ Cố Lê lại bị mất trí nhớ.

May là khuôn mặt này của cô vẫn còn trong kho dữ liệu của hệ thống hành tinh, chỉ cần có thẩm quyền là có thể điều tra được thông tin.

Nhưng theo thông tin, cô vẫn là một Beta.

Phân hóa lần hai.

Xác suất xảy ra chỉ có 1%.

Chẳng trách trên người cô không có bất kỳ vật dụng gì của Omega, ngay cả băng cá nhân ức chế cũng là Dư lão chuẩn bị.

Sau khi điều tra rõ ràng, thông tin nhanh chóng được chuyển cho Tô Vân.

Cố Lê cứ tưởng mình sẽ không hiểu chữ, nhưng khi nhận được tài liệu, cô phát hiện mình đều nhận ra chúng, thế là thở phào nhẹ nhõm.

Không có chút ký ức nào khiến cô rất bất an.

Giờ phút này có thể kiểm soát được một số việc khiến cô cảm thấy an tâm hơn.

Thông tin trên giấy tờ rất ngắn gọn, ví dụ như ảnh chụp cha mẹ đã khuất, hiển thị đã qua đời.

Cô còn có một người cô gả xa ở tinh cầu khác, căn nhà bị phá hủy trong lúc chiến loạn, giờ đây cô không có nhà để về, tài khoản cũng không có một đồng.

Kể cả muốn đi tìm người cô kia, cô cũng cần một khoản phí phi thuyền đắt đỏ.

Cố Lê bỗng chốc cảm thấy mờ mịt, cho đến khi Dư lão đến.


Ông mặc áo khoác ngắn màu nâu, gõ cửa rồi đẩy ra, thu hút sự chú ý của Cố Lê.

Lúc này, Cố Lê đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ trong sân.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lập tức hoàn hồn, nhìn thấy Dư lão đang đứng bên cạnh cửa, tay vừa thu lại sau khi gõ cửa.

"Chào ngài." Tim đập nhanh hơn một chút, Cố Lê vô thức siết chặt tay.

Dư lão điềm tĩnh đánh giá cô gái trước mặt.

Dù mất đi ký ức, nhưng cơ thể vẫn ghi nhớ, cô gái đứng thẳng lưng, thân trên hơi cong, nói chuyện nhỏ nhẹ, ánh mắt trong veo, tất cả đều thể hiện sự giáo dưỡng tốt.

So với ngày được đưa về, Cố Lê Minh hiển nhiên đầy đặn hơn, không còn gầy gò đến mức đáng sợ, giờ đây kết hợp với làn da trắng nõn như tuyết, chỉ còn lại vẻ mỏng manh.

Đối với Omega mà nói, điều này không phải là vấn đề.

Dư lão mỉm cười, gật đầu bước vào, giọng nói hòa ái: "Cố Lê, đừng căng thẳng, ta biết cháu đang thắc mắc vì sao ta lại đưa cháu về đây.

Hôm nay ta đến chính là để giải thích cho cháu."

————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận