Hôm sau Dịch Trần đã rời giường từ sớm, cố ý không đánh thức Dịch Văn Bách dậy, chờ khi hắn lên xe rồi mới nhắn tin cho Dịch Văn Bách, đợi một hồi lâu thì Dịch Văn Bách gọi lại cho hắn, thanh âm phía bên kia điện thoại của y có chút nức nở, lại hàm chứa ủy khuất, mềm mại giống như một đứa trẻ con.
Dịch Trần tưởng tượng ra hình ảnh của cha nuôi lúc này, liền không kiềm lòng được mà nở một nụ cười, sau đó liền dỗ dành y một lúc.
Kế hoạch ban đầu của hắn là ở lại đây thực tập, nhưng lại có chút chuyện ngoài ý muốn, bạn của hắn giới thiệu cho hắn một công ty rất tốt, Dịch Trần suy nghĩ một thời gian, đây thật sự là cơ hội hiếm có, cho nên hắn vẫn sẽ lưu lại ở chỗ kia một thời gian.
Dịch Trần rất hiểu Dịch Văn Bách, y là một người có tính cách rất tự lập, nếu không y sẽ không thể sống một mình trong thời gian dài như vậy, y chỉ làm nũng bởi vì có hắn ở bên cạnh, nếu chỉ có một mình, y có thể trở nên phi thường trầm tĩnh.
Nhưng tình yêu đôi lúc bởi vì thế mới trở nên tốt đẹp, một người trầm tĩnh khi yêu cũng sẽ đánh mất bản thân, một người tính tình hung ác, đối đãi với người mình yêu cũng sẽ trở nên ôn nhu.
Tình yêu là một thứ có ma lực kỳ diệu.
Dịch Trần mỗi ngày đều liên lạc với Dịch Văn Bách, thứ hắn học chính là phát thanh viên chuyên nghiệp, hiện tại đang đi thực tập tại Đài Truyền hình, thực ra cũng chỉ là làm một ít công việc lặt vặt, nghề chính mà y theo học thì vẫn chưa được làm.
Dịch Trần ngày trước đăng ký học chuyên về ngành này là vì thích thanh âm của Dịch Văn Bách, xứng kịch cùng danh mục chuyện cổ của y, Dịch Trần đều lăn qua lăn lại nghe không biết bao nhiêu lần, trong điện thoại hắn download tất cả những tác phẩm của Dịch Văn Bách, trước khi hai người công khai tình cảm với nhau, hắn thậm chí còn phải nghe giọng của Dịch Văn Bách để chìm vào giấc ngủ.
Thời gian thực tập rất bận rộn, cho nên hắn không có biện pháp để trở về, thật vất vả mới đến cuối năm, cuối cùng cũng được nghỉ.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt vé máy bay, thông báo với cha nuôi là mình sẽ trở về, Dịch Văn Bách liền vui mừng kêu thành tiếng, nhưng lúc sau đầu dây bên kia liền im lặng, thực làm Dịch Trần nghi hoặc.
"Văn Văn, làm sao vậy?"
"Không, không có gì a, chỉ là rất vui mừng thôi."
Dịch Trần quá mức hiểu y, biết y khẳng định đang có chuyện gì giấu giếm hắn, ngữ khí liền nghiêm khắc một chút:
"Có phải là bị bệnh rồi không? Ba ba phải thành thật với con."
"Không có a, thực sự không có sinh bệnh."
Dịch Trần so sánh thanh âm của y một chút, xác thật là không có khác với bình thường, lo lắng trong lòng mới lắng xuống:
"Con rất nhanh sẽ trở về, nhớ rõ là phải ở nhà ngoan ngoãn chờ con."
"Ân."
Dịch Trần sau khi tắt điện thoại vẫn là không yên tâm, nhưng nghĩ đến mỗi ngày đều cùng cha nuôi video call, nhìn cũng không có gì khác biệt lắm mới thoáng yên tâm lại.
Sau khi xuống máy bay hắn liền bắt taxi lao nhanh về nhà, rõ ràng biết tiền xe rất quý, nhưng cũng không có cách nào kiên nhẫn ngồi xe buýt, hắn giờ phút này chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để về nhìn thấy Dịch Văn Bách.
Đứng trước cánh cổng nhà quen thuộc, Dịch Trần móc ra chìa khóa mở cửa, từ cổng lớn tiến vào cửa chính, Dịch Văn Bách ước chừng tiếng bước chân biết Dịch Trần sắp mở cửa, nhưng chỉ lộ một cái đầu ra ngoài, khi nhìn thấy Dịch Trần, vành mắt lập tức đỏ lên:
"Tiểu...!Tiểu Trần..."
Dịch Trần nhìn thấy y, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Văn Văn, con về rồi đây."
Hắn bước nhanh tới, đem cửa đẩy ra một ít, Dịch Văn Bách có điểm né tránh lùi vào góc tường, Dịch Trần cởi giày ra, quay đầu lại nhìn y liền thấy có chút kỳ quái.
"Văn Văn, người có hình như mập lên một chút có phải không?"
Lúc call video hắn không có nhận ra, nhưng khi nhìn thấy người thật thì nhận ra mặt y đã tròn ra một chút, dáng người tựa hồ cũng mập mạp hơn trước, hắn đưa tay ôm lấy người trước mặt, đôi mắt liền trừng lớn, khó có thể tin nhìn nam nhân trước mắt.
Dịch Văn Bách mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng cũng không thể che được vòng eo đã to ra, hơn nữa không chỉ là eo to mà bụng phía trước cũng lớn lên rất nhiều.
Dịch Văn Bách sắc mặt đỏ bừng, trốn tránh đi ánh mắt của hắn, nhưng dư quang trong mắt vẫn đặt lên người con nuôi, trong ánh mắt tràn ngập khát vọng, lộ ra biểu tình muốn nhưng lại không dám tới gần.
Dịch Trần nhìn bộ dáng của y, gân trên trán liền giật giật đến đau đớn, sắc mặt cũng liền lạnh xuống.
"Lại đây."
Dịch Văn Bách bị ngữ khí nghiêm khắc của hắn làm hoảng sợ, lui về sau một bước, nhưng lại tiểu tâm cẩn thận nhích lại gần, trực tiếp ôm lấy eo con nuôi, ngẩng đầu lộ ra tươi cười, thanh âm mềm mại nói:
"Ông xã, em rất nhớ ông xã a."
Dịch Văn Bách làm nũng hoàn toàn át chế đi lửa nóng ở trong đầu Dịch Trần, khiến hắn giận cũng không được ôn nhu cũng không xong, cuối cùng chỉ đành hướng tới mông nhỏ của y vỗ nhẹ một cái, rồi lại cách một lớp áo xoa xoa bụng y, đáy mắt toát ra một chút bất đắc dĩ.
"Mấy tháng rồi? Tại sao lại không nói cho con biết?"
Dịch Văn Bách thấy ngữ khí của hắn đã nhu hòa trở lại, mới nhẹ nhàng thở ra, thanh âm càng thêm mềm mại.
"Đã được sáu tháng, bởi vì không có chuyện gì lớn nên...!Hơn nữa con lại phải đi thực tập, khi trở lại chẳng phải con cũng sẽ biết hay sao?"
Dịch Trần nghiến răng, vẫn là nén không được tức giận:
"Khi con trở về cũng không chủ động nói ra, trong nhà mở máy sưởi mà lại mặc quần áo dày như vậy, người cho rằng mặc thêm cái áo lông vũ liền giấu được con sao? Khi con trở về chẳng lẽ không thao ba ba? Đem quần áo của ba ba lột sạch, bụng của ba ba đã lớn đến như vậy còn muốn giấu?"
"Hì hì."
Dịch Văn Bách ngây ngô cười, cọ vào lồng ngực hắn làm nũng.
Dịch Trần bất đắc dĩ giúp y cỡ áo lông vũ ra, lộ ra quần áo ở nhà phía dưới.
Chờ đến khi chân chính nhìn thấy cái bụng đã lớn lên kia, mới ý thức được hắn cùng cha nuôi thực sự đã có một đứa con chung, hắn phải làm cha.
Dịch Trần đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, nhìn người trong lòng cố gắng tươi cười để lấy lòng hắn, trong lòng như có cái gì đó đang toan tướng ra, nhịn không được hôn lên bờ môi của y.
"Văn Văn, cảm ơn người."
Dịch Văn Bách có chút thẹn thùng, sắc mặt liền đỏ lên.
"Việc này có gì mà phải cảm ơn a."
Dịch Trần sắc mặt lại trở nên nghiêm túc:
"Nhưng mà, ba ba cũng không thể giấu con như vậy, trong nhà chỉ có một mình người, nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa lúc đầu mang thai sẽ rất khó ăn phải không? Thời điểm ba ba khó chịu con đều không có ở bên cạnh chăm sóc người, ba ba tước bỏ đi quyền lợi của con, giờ ba ba tính bồi thường con ra sao đây?"
Dịch Văn Bách bị dọa có chút sững sờ.
"Ta...!Ta không có khó ăn a, cũng không có khó chịu, so với bình thường thì cũng không khác là bao."
Dịch Trần nhìn y đã béo lên một vòng, tạm thời tin tưởng lý do thoái thác của y, nhịn không được đem y ôm lên, ngồi xuống sô pha, để y ngồi trên đùi hắn, nhắm ngay đôi môi đỏ bừng kia hôn lên.
Cách vài tháng không gặp, đối với hai người mà nói là một khoảng thời gian cực kỳ gian nan, hai cánh môi vừa mới tiếp xúc, nụ hôn ôn nhu cũng liền trở nên kịch liệt, điên cuồng trao đổi nước miếng với đối phương, đầu lưỡi cũng không biết mệt mỏi mà quấn lấy nhau, hôn đến hô hấp thô nặng mới lưu luyến dừng lại.
Dịch Văn Bách trong mắt phiếm sương mù, trên má hồng hồng, cánh tay ôm lấy cổ nam nhân, ngữ khí lại có chút đáng thương:
"Ông xã, thực sự rất nhớ anh."
Dịch Trần nhẫn nại không được tiếp tục hôn lên bờ môi của y, sau đó là một màn hôn lưỡi kịch liệt.
Dịch Văn Bách bị hắn hôn môi đến đỏ bừng, miệng hơi hơi mở ra, còn đang không ngừng thở hổn hển.
Dịch Trần sờ sờ mặt y, thở dài nói:
"Ba ba không nên giấu con a, nếu người xảy ra chuyện gì thì con phải làm gì bây giờ?"
Dịch Văn Bách trong ánh mắt dần hiện ra cảm xúc áy náy, dùng mặt mình đi cọ cọ gương mặt của đối phương, thanh âm lại đáng thương lại mềm mại:
"Thực xin lỗi, ông xã, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Ừm, năm sau con sẽ từ chức ở công ty kia, tìm công ty ở bên này thực tập."
"Được."
Dịch Trần vẫn là nhịn không được muốn âu yếm y, hai người ôm nhau hôn hơn một giờ đồng hồ, đem người ở trong lòng hôn đến mềm nhũn.
Dịch Trần thăm tiến vào trong quần áo của y, đi sờ bụng y, cảm nhận được nơi đó đang phình phình, lại cảm thấy mới lạ.
Dịch Văn Bách lại bắt lấy tay hắn đưa xuống dưới thân, thanh âm giống phát mèo con phát tình mê hoặc lòng người.
"Ông xã, sờ sờ phía dưới...!Ưm a...!Tiểu huyệt đã ướt rồi..."
Dịch Trần đôi mắt tối sầm lại, tình dục trong người cháy bừng lên, hắn duỗi tay sờ lên dương v*t nhỏ đang cương của ba ba, trên đỉnh đầu quả nhiên đã chảy ra một ít chất lỏng dính nhớp, chỉ loát động vài cái, Dịch Văn Bách đã liền mềm mại dâm kêu.
"Ưm...!A ha...!Thật thoải mái, xoa xoa nhiều một chút...!"
Dịch Trần liếm liếm lỗ tai y, cố tình đè thấp thanh âm.
"Ba ba chỉ muốn xoa xoa thôi sao?"
Dịch Văn Bách lông mi run rẩy, rất nhanh liền đọng một giọt nước mắt, thoạt nhìn phi thường gợi cảm.
Dịch Trần hướng tới môi y liếm một ngụm, âm thanh đều khàn khàn.
"Muốn ông xã cắm vào hay không, đem d*m thủy của ba ba lấp kín?"
"A ha...!Muốn..."
Dịch Văn Bách đôi mắt liền ướt lợi hại hơn, sau khi y mang thai khẩu vị ăn uống gì đó thực sự không có thay đổi, nói cách khác là ăn uống càng tốt hơn trước, đều không có gì khó chịu, chỉ là dục vọng trở nên mãnh liệt hơn trước, nếu không phải vì suy nghĩ đến tương lai của Dịch Trần, y đã sớm muốn kêu hắn trở về, để hắn an ủi y.
Y mỗi ngày đều phải đổi vài cái quần lót, nếu không phải vì cật lực chịu đựng, thật sự liền sẽ nhịn không được mỗi ngày đều tự an ủi, giờ phút này khi thấy người yêu, lại cùng hắn hôn môi lâu như vậy, quần lót đã sớm bị d*m thủy làm cho ướt sũng, nơi nào cũng đều kêu gào muốn được nam nhân an ủi.
Dịch Trần vuốt ve da thịt y, bàn tay hắn có chút thô ráp lại vừa nóng bỏng, Dịch Văn Bách cơ khát đến mức muốn lập tức cởi sạch quần áo để cùng nam nhân hợp thành một thể, nhưng lại bị Dịch Trần chặn lại.
"Không thể làm ở chỗ này, về phòng đi, con sợ người bị cảm lạnh."
Dịch Văn Bách cũng biết bản thân phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng, tận lực không để bản thân sinh bệnh, nhưng trong lúc này, y lại có chút không hài lòng, trong miệng phát ra âm thanh nức nở, khi Dịch Trần ôm y lên lầu, y liền dùng lực cắn lên cổ nam nhân.
Dịch Văn Bách nặng hơn xua, nhưng đối với người cường tráng như Dịch Trần mà nói, nhiêu đây vẫn chưa nhằm nhò gì, ngược lại khi sờ đến da thịt mềm như bông của cha nuôi, dục vọng lại càng thêm nóng bỏng.
Đem Dịch Văn Bách ôm lên trên giường, đem quần áo của y cởi bỏ, giờ phút này mới tính là chân chính nhìn thấy thân thể của y.
Cái bụng trắng nõn nhô cao lên, bụng y cũng không tính là quá lớn, nhưng đã hoàn toàn biểu hiện ra trạng thái mang thai.
Dịch Trần hướng tới bụng y hôn hôn, sắc mặt ôn nhu.
"Xin lỗi, cha bây giờ mới trở về, hiện tại mới biết được sự tồn tại của con."
Dịch Văn Bách cười tủm tỉm sờ sờ đầu của hắn, lại đỉnh đỉnh hạ thân.
"Ông xã, giúp em cởi quần ra."
Dịch Trần bị lời nói của y khơi dậy tính dục, nhẫn nại không được giúp y đem quần lột ra, làm cho toàn thân cha nuôi trần trụi bại lộ ở trước mặt hắn.
Đôi mắt của hắn liền chú ý tới ngực của cha nuôi, trong mắt lóe lên kinh hỉ.
"đầu v* của ba ba hình như to lên."
Ban đầu không có chú ý, giờ phút này khi cởi quần áo mới nhìn ra, bộ ngực ngày xưa chỉ cần một tay là ôm trọn nay lại to gần gấp đôi, một bàn tay vừa vặn ôm trọn một bên ngực.
"Ưm...!Hức...!Không cần xoa a, thật trướng..."
Dịch Văn Bách liền chảy nước mắt, y quá nhạy cảm, hiện tại nam nhân chạm vào nơi nào của y thì y đều cảm thấy thoải mái, nhưng lại cảm thấy kia cỗ thoải mái kia làm y không chịu nổi.
Đặc biệt là đầu v*, ngày thường chính y cũng không dám xoa, bởi vì nó luôn trướng trướng, bên trong như có cái gì đó tiết ra, mỗi ngày đều phồng lên, y sợ hãi một ngày nào đó ngực của mình sẽ bị căng hỏng.
Dịch Trần đôi mắt híp lại, trong ánh mắt hàm chứa hưng phấn cùng kích động mãnh liệt.
"Ba ba đây là bị trướng sữa sao? Mới có sáu tháng a, xem ra ba ba thật đúng là thiên phú dị bẩm.".