Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Ực.
Cả ba người đều ngẩn ra, Hồ Trường Nghĩa cũng không dám lên tiếng, lão có thể tưởng tượng ra cháu gái bảo bối của mình sợ rằng chuẩn bị nổi bão, vẻ mặt có chút hả hê nhìn về Tiêu Thần.
Hắc hắc, vị tiểu ma nữ nhà ta nếu nổi bão lên thì rất khó đối phó, Tiêu Thần người tự cầu phúc đi.
- Ha ha, không nghĩ tới một người đẹp trai như anh cũng là một kẻ thích quản chuyện giày cao gót.
- Cô đoán sai rồi! Thực ra không chỉ giày cao gót đâu, tôi còn là một người quan tâm tới những đóa hoa đẹp, thiếu phụ, thục nữ, chuyện của chị em. Ực, tôi thích nhất là quản chuyện sung sướng khoái hoạt đó.
Tiêu Thần hắc hắc cười nói, hắn tự thưởng thức những lời tốt đẹp mình vừa nói ra.
- Hừ ! Đồ nhiều chuyện.
Hồ Tư Doanh hừ một tiếng, ngồi vắt một chân lên bàn, tự rót cho mình một chén trà.
- Được rồi, Tư Doanh, con không nên ở chỗ này làm trò ngốc nữa, ta với Ngụy gia gia, còn có Tiêu Thần muốn bàn bạc ít công chuyện.
Thấy Hồ Tư Doanh cũng uống trà xong rồi, Hồ Trường Nghĩa lập tức đứng hạ lệnh tiễn khách.
- Hừ! Gia gia xấu.
- Tên nhóc xấu xa! Xem ta sau này thu thập ngươi thế nào!
Hồ Tư Doanh đi còn không quên làm mặt quỷ với hai vị gia gia, thuận tiện đe dọa Tiêu Thần đồng học.
- Tiêu Thần, ngươi không nên để ý, tính tình Tư Doanh luôn như vậy.
Thấy tiểu ma nữ đi rồi, Hồ Trường Nghĩa vừa cười vừa nói, đối với đứa cháu gái bảo bối này, lão cũng không có biện pháp nào.
- Ha ha, do chiều chuộng quen rồi thôi mà.
Tiêu Thần buông chén trà,làm bộ đứng đắn nghiêm chỉnh nói.
- Có việc gì thì nói đi, không có gì thì tôi còn phải về, trong nhà còn có một đám chị em cần tôi lo lắng nữa.
- Ực!
Hai ông già nghe vậy cũng sợ run vài giây. Bốn mắt nhìn nhau, thật là, bây giờ thanh niên quá cởi mở đi! Lại còn một đám chị em, tên nhóc như ngươi lo nổi không đây?
- Kỳ thật lần này mời ngươi đến đây, không chỉ là để cứu ngươi ra.
Hồ Trường Nghĩa nghiêm mặt nói, hai tròng mắt phát sáng giống như hồ ly.
- Ha ha, lão già lúc nào mà chẳng nói vậy, nói đi, muốn tôi làm gì?
Tiêu Thần hừ lạnh nói.
- Ha ha, Thần giữ cửa Hoa Hạ, người sảng khoái thì nói chuyện cũng sảng khoái.
Hồ Trường Nghĩa vân vê cằm nở nụ cười.
- Sao? Lão nói hắn chính là Thần giữ cửa Hoa Hạ?
Ngụy Trung Quốc vừa nghe những lời này, lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Tiêu Thần, vẻ mặt không thể tin được.
Mới vừa rồi thấy Tiêu Thần ngồi cũng bọn họ, Ngụy Trung Quốc còn tưởng rằng Tiêu Thần cũng lắm chỉ là thân thích gì đó của Hồ Trường Nghĩa thôi. Thật không nghĩ tới cái tên nhóc kiêu ngạo chết tiệt này lại chính là Thần giữ cửa Hoa Hạ.
Biết đến ngoại hiệu này cũng không nhiều, toàn bộ cả nước cũng chỉ có mười mấy đại nhân vật biết mà thôi. Năm ngoái tỉnh X có vụ khủng bố bắt cóc tại quảng trường lớn, chính người này đơn thương độc mã đi giải cứu. Cuối cũng chỉ có một người bị thương, còn lại thì bình an vô sự. Năm trước đó có một vụ cướp máy bay, trên máy bay có hơn ba trăm con tin, cũng là vị Thần giữ cửa Hoa Hạ này cũng với mấy vị đặc công đi giải quyết. Mấy năm nay, trong nước đều tặng cho nam nhân này danh hiệu Thần giữ cửa Hoa Hạ. Hơn nữa, chính phủ cũng bí mật trao huân chương Hoa Hạ, để biểu dương cống hiến to lớn của hắn đối với đất nước.
Ngụy Trung Quốc làm việc trong quân đội và chính phủ cũng được tham gia vào công việc của bộ tham mưu. Đối với vị thần giữ cửa Hoa Hạ này cũng chỉ là nghe nói qua, chưa gặp mặt lần nào. Vốn dĩ lão còn tưởng người này là một trung niên khôn khéo lão luyện hoặc là một lão đặc công âm hiểm độc ác, thật ngoài ý muốn lại là một thanh niên nhìn qua còn chưa thấy trưởng thành, không hề có chút phong thái quân nhân nào.
- Ngoại hiệu các người đặt cho tôi quả thật khó nghe nhất rồi.
Tiêu Thần đối với cái cái tên này không thích thú cho lắm.
Nếu gọi ta là Hoa Hạ đệ nhất mãnh nam, như vậy còn có một chút phong cách, đằng này lại là Thần giữ cửa Hoa Hạ, Tiêu đại gia ta có cảm giác mọi nhà đều có thể dán tranh lão tử lên cửa lớn.
- Ha ha, ngươi không thích thì cũng không có biện pháp đâu, đây là do toàn thể quân dân trong nước tri ân thừa nhận ngươi đó.
Hồ Trường Nghĩa lạnh nhạt cười. Đối với Tiêu Thần này lão cũng không có biện pháp, mười bảy mười tám tuổi rồi mà tác phong vẫn rất phóng đãng không kìm chế được, lời nói thì quá sắc bén cuồng vọng, tuy nhiên hắn cũng có một thân bản lãnh, sau này lớn lên cũng có thể bù đắp được, bây giờ mọi thứ còn có thể cứu vãn được.
- Sao có thể nói như vậy? Thần giữ cửa Hoa Hạ, đây là danh hiệu rất uy phong mà.
Ngụy Trung Quốc thở dài một hơi, ngồi yên trên ghế. Thời trẻ lão cũng ra tiền tuyến, cũng có trái tim nhiệt huyết giết giặc đền nợ nước, nhưng sau khi học tập tại trường đảng xong chỉ còn tham gia công việc trên phương diện tham mưu về quân sự và chính trị.
- Không nói nhiều lời nữa! Có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, tôi thật sự phải đi, trong nhà còn có mấy người đang chờ.
Tiêu Thần không nhịn được khoát tay áo quát, bây giờ hắn còn có Chu Tử Y, hai mẹ con Cao Thi Nhu, Đường Diễm Vân, còn có cả đám người đang lo lắng cho hắn, trở lại sớm chút nào, bọn họ đỡ lo lắng hơn chút ấy.
- Ta cũng không nói nhiều nữa.
Hồ Trường Nghĩa cũng không có ý định tiếp tục cũng Tiêu Thần nói giỡn. Hai tay vỗ vài cái, một cấp dưới đi vào sân, mang theo một túi tài liệu.
- Cậu xem đi.
Hồ Trường Nghĩa đem túi tài liệu đặt trước mặt Tiêu Thần. Tiêu Thần trực tiếp mở ra xem, bên trong có một xấp ảnh chụp, nhìn ảnh thì dường như vừa mới rửa xong.
Phần lớn ảnh chụp đều thể hiện hình ảnh một số thế lực ngầm đang giao dịch. Trong đó dính dáng dến vũ khí, đạn dược, còn có thuốc phiện. Cuối cùng trên ảnh là một người. Tiêu Thần càng nhìn càng thấy người này quen mặt, đúng là người mà chính mình cùng Ngân Ti Mân Côi sắp sửa đi ám sát, trùm ma túy phương Bắc, Vương Thiết Lâm.
- Thấy rồi chứ? Đây là lũ sâu bọ độc hại phá hủy nền xã hội chủ nghĩa! Bọn chúng đang làm suy đồi thanh niên, những trụ cột tương lai của đất nước.
Hồ Trường Nghĩa vừa gõ gõ bàn vừa rất tức giận nói.
- Muốn tôi đi xử lý bọn này sao?
Tiêu Thần nhíu mày.
- Không phải đi xử lý toàn bộ, mà chỉ cần tiêu diệt người này!
Hồ Trường Nghĩa nhìn tấm ảnh Vương Thiết Lâm trong tay Tiêu Thần, lạnh giọng nói.
- Người này là ai?
Tiêu Thần hỏi.
Tiêu Thần làm bộ không biết Vương Thiết Lâm là ai, một khi thừa nhận mình vốn cùng Ngân Ti Mân Côi có dính dáng đến Vương Thiết Lâm thì sợ rằng tới lúc làm xong, một đồng thù lao cũng không có, lại chỉ được coi như thuận tay vì nước lập công.
- Vương Thiết Lâm!
Hồ Trường Nghĩa nói.
- Người này là trùm ma túy lớn nhất ở vùng Tây Bắc, không chỉ buôn bán thuốc phiện không kiêng nể gì mà còn buôn lậu cả vũ khí. Nghe đồn bọn chúng còn đi bắt trẻ con lang thang quanh vùng giết lấy bộ phận cơ thể buôn lậu sang Âu Mỹ, làm đủ chuyện ác khiến trời đất phẫn nộ.
- Sao?
Tiêu Thần cũng nhíu mày, chuyện Vương Thiết Lâm bắt trẻ con giết lấy bộ phận cơ thể thì thật ra hắn cũng không nghe nói đến, có điều chuyện như vậy mà cũng làm được thì đúng là không bằng cầm thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui