Cách đó hơn năm thước, một chiếc xe màu đen đỗ lại lặng yên không một tiếng động. Từ trên xe đi xuống là mấy người đàn ông cao lớn áo đen vây quanh bảo vệ một gã trung niên. Gã trung niên này cao gần hai thước, tay để trần, tóc húi cua, tướng mạo hung ác, trên mặt có một vết sẹo dài màu đen tiến đến hỏi Tiêu Thần.
- Ngươi chính là người đả thương Tiểu Đông Đông nhà ta?
Người đàn ông trung niên vừa hỏi vừa ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ. Bọn thuộc hạ hiểu ý liền vội vàng chạy đi đỡ Trầm Tiểu Đông đứng lên, còn mấy tên nam sinh đi theo Trầm Tiểu Đông thì chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.
Mấy tên thủ hạ đỡ Trầm Tiểu Đông đến trước mặt người đàn ông trung niên. Người trung niên nhíu mày, nhưng lại phun ra một câu nói làm mọi người suýt ngã nhào:
- Tốt! Tốt lắm! Khiến Đông Đông nhà ta thành ra thế này! Ngươi làm rất tốt!
Lời nói cũng không có gì dọa người nhưng vấn đề ở đây là không ngờ hắn đổi giọng như một mụ đàn bà, làm người khác nghe được muốn buồn nôn.
- Ặc!
Tiêu Thần cũng hai người Tiểu Hà suýt nữa không nhịn được cười, ngay cả người rụt rè nhút nhát như Hinh Nhi cũng phải cố gắng lắm mới nhin được không cười to thành tiếng, vị Trầm thúc thúc này cũng thật sự quá ác tâm đi.
- Cha! Con đau chết mất! Cha nhất định phải giết hết bọn chúng!
Thấy ông bố oai phong của mình xuất hiện, Trầm Tiểu Đông bớt lo lắng trong đầu, cố chịu đựng cơn đau nhức, đẩy hai tên đại hán áo đen đang đỡ hắn ra.
- Được! Được! Giết hết bọn chúng! Nhất định phải giết hết bọn chúng.
Ông bố “ vĩ đại “ vội gật đầu an ủi thẳng con bảo bối của mình, xoa xoa cái mặt béo của Trầm Tiểu Đông rồi thở dài.
- Được rồi, Đông Đông ngoan của cha, để cha đưa con tới bệnh viện trước được không?
- Sặc!
Lúc này không chỉ có Tiêu Thần cùng hai người Hinh Nhi, Tiểu Hà cảm thấy buồn nôn mà ngay cả người bảo vệ trung niên kia cũng muốn ói ngay tại chỗ.
tyeg
- Mẹ kiếp! Cười cái gì mà cười! Chưa thấy ai đẹp trai như ta sao?
Ông bố của Trầm Tiểu Đông bị cười nhạo, tức quá liền buông thằng con bảo bối ra, hai tên đại hán áo đen rất nhanh nhẹn đỡ lấy, nhưng cũng không mang hắn đi mà vẫn đứng ở đấy, chỉ vào Tiêu Thần quát:
- Hôm nay tao sẽ giết mày! Mày muốn chết kiểu gì? Bị ném xuống sông Lĩnh Nam cho cá ăn hay bị một đám heo nái luân phiên cưỡng bức đến chết?
- Ách!
Đang ôm bụng cười to, Tiêu Thần nghe được cũng phải sợ run lên vài giây, không nghĩ đến hai cha con người này cũng rất biết thưởng thức, cười nói:
- Không nghĩ đến tyeg hai cha con các ngươi cũng có hứng thú với heo nái! Hay là ta lưu ngươi lại cho mấy bà heo nái ấy nhé!
- Kỳ thật ta rất tán thưởng ngươi, mặc dù còn đang nhỏ.
Trầm Đại Sơn cười nói.
- Ngươi là người thứ ba dám ở trước mặt Trầm Đại Sơn Ta kiêu ngạo như thế, nếu không phải vì con trai bảo bối của ta thì ta thật sự muốn cùng ngươi kết thành bằng hữu.
Trầm tyeg Đại Sơn có chút tiếc hận lắc lắc đầu. Hắn nghĩ rằng chỉ cần một tay cũng có thể tát chết thanh niên trẻ tuổi cao một thước tám trước mắt, Tiêu Thần căn bản không có một chút vọng hoàn thủ nào.
- Uh, ta hiểu rồi, người thứ tyeg nhất là đứa con tương lai chắc chắn giống heo như ngươi này, người thứ hai có lẽ chính là lão bà hình dạng giống khủng long của ngươi.
Tiêu Thần cười gật đầu, cảm thấy rất vui khi nói giỡn Trầm Đại Sơn.
- Ngươi không ngờ lại đoán được!
Trầm Đại Sơn há to miệng kinh ngạc trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia sát ý, tàn nhẫn nói:
- Nhưng ngươi sai rồi, lão bà của ta là người mẫu quốc tế, rất xinh đẹp, căn bản không phải là khủng long.
- A! Vậy thành thật xin lỗi ngươi, chỉ là ta nghe nói xã hội thượng lưu thì hay có quan hệ lăng nhăng. Ngươi cẩn thận lão bà của ngươi không khéo cắm sừng ngươi lúc nào tyeg không hay đâu! Vị đại ca này, ngươi tốt nhất nên về nhà điều tra một phen xem thế nào! Kẻo đến lúc mọi sự vỡ lở thì không hay đâu.
Tiêu Thần giả vờ có lòng tốt, thành thật khuyên nhủ Trầm Đại Sơn.
- Cha! Hắn đang mắng mẹ con kìa! Người không mau phế hắn đi, cùng hắn dây dưa làm gì?
Trầm Tiểu Đông ở một bên nghe vậy tức nghẹn lên, không nghĩ đến cha mình còn nói nhảm với Tiêu Thần lâu như vậy.
- tyeg Ta ngất!
Tiêu Thần lau mồ hôi trên trán, Trầm Tiểu Đông đúng là một tên não tàn.
- Được! Bây giờ ta sẽ đánh cho hắn tàn phế.
Trầm Đại Sơn rốt cục cũng quyết định động thủ. Hắn xiết chặt nắm đấm, hướng Tiêu Thần công tới.
Tiêu Thần vội vàng bước lui ra sau vài bước để tránh ngộ thương Hinh Nhi và Tiểu Hà. Trầm Đại Sơn đuổi sát theo sau Tiêu Thần, nhìn thân hình hắn to lớn như vậy nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ bước hai bước đã bằng Tiêu Thần bước ba bước rồi.
Lúc này khoảng sáu giờ tối, ánh sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời Lĩnh Hải, trường trung học số mười lăm là trường tiểu học và trung học nằm cùng một chỗ, buổi tối cũng không có học sinh học. Lúc năm giờ đã tan học rồi nên lúc này đoạn đường rất vắng vẻ, chỉ có hai ba người trong phòng bảo vệ nhưng không tên nào dám ho he tiến đến ngăn trở. Thậm chí lúc nhìn thấy xe của Trầm Đại Sơn tiến đến còn cười toe toét chạy ra đón, mở cửa cho bọn chúng tiến vào. Hiện giờ trên con đường lớn vào trường chỉ còn Tiêu Thần cùng Trầm Đại Sơn đang đối mặt với nhau.
Người bảo vệ trung niên đứng một bên, cũng không dám ho he tiếng gì, bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện nên hắn cũng đứng một bên bàng quang nhìn mọi việc.
- Cũng tyeg không tồi, tyeg nhìn ngươi như một con lợn rừng đang chạy trốn vậy.
Tiêu Thần đứng trước mặt Trầm Đại Sơn, không có một chút khẩn trương nào. Vừa rồi quan sát quyền của Trầm Đại Sơn hắn có thể thấy lực lượng không lớn, đối với chính mình không tạo thành một chút uy hiếp gì, nên hắn thoải mái đứng trêu chọc.
- Như vậy để ngươi nếm thử uy lực của một quyền này xem nhé!
Trầm Đại Sơn quát lớn một tiếng, thân thể như một viên đạn pháo bắn thẳng về phía Tiêu Thần.
- Chết tiệt! Hóa ra hắn chỉ đang dò xét ta.
Tiêu Thần trong lòng mắng to, bước sang bên một bước, tránh né quyền đầu của Trầm Đại Sơn, uy lực quyền này mạnh gấp hai lần vừa rồi, suýt chút nữa làm Tiêu Thần ăn quả đắng.
Trầm Đại Sơn một quyền không trúng, cũng không sốt ruột, vũ động cánh tay tráng kiện của mình,, dùng khuỷu tay từ bên hông thúc thẳng vào bụng Tiêu Thần, đồng thời chân cũng tung ra liên hoàn cước. Trầm Đại Sơn chỉ trong phút chốc đã hoàn thành một loạt động tác có độ khó cực cao.
Tiêu Thần lách người, mau chóng tránh né quyền cước của Trầm Đại Sơn, nhưng nắm đấm của Trầm Đại Sơn vẫn cứ đuổi theo. Người này công kích liên tục không ngừng, kín tyeg kẽ gió thổi không lọt, tựa như đang trùm một tấm lưới quanh kẻ địch, chỉ đợi cơ hội sẽ thu lưới tóm gọn con mồi.
- Hay lắm! Cha ơi! Giết chết hắn, đập bể đầu hắn.
Thấy ông bố của mình đại triển thần uy, lau lau vết máu trên mặt, Trầm Tiểu Đông vừa hò hét trợ uy, chỉ là kêu gào một lúc thì cơ mặt của hắn cũng bị cử tyeg động khiến cơn đau xông thẳng tới não.