Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

tyeg



- Tiêu Thần, làm sao cậu lại tới nơi này?
Uông Truyền Hùng thu hồi ánh mắt kỳ quái của mình, mỉm cười hỏi.
- À…
Tiêu Thần ngơ nhác một chút, lúc này mới nghĩ đến lần trước khi hắn đến nhà Uông Tiểu Kỳ, chính mình nói dối là làm trưởng phòng maketing của một xí nghiệp ở Lĩnh Hải, hơn nữa cũng ở tại phía tây thành phố. Nhưng hắn lập tức đi đến bên Uông Truyền Hùng nói:
- Là như thế này, một anh chàng cấp dưới của cháu cũng ở trong tiểu khu này, trong nhà cậu ấy lại có bà nội hơn bảy mươi tuổi đang ngã bệnh, nhưng hôm nay cậu ấy lại phải tăng ca, vì thế một trưởng phòng như cháu đây liền muốn đến thăm bà nội cậu ấy một chút. Nhưng xe của cháu hôm nay bị hỏng, nên mới mượn tạm chiếc mô tô này của một chú bảo vệ công ty cháu đi tới đây.
- Ồ, ha ha.
Uông Truyền Hùng gật gật đầu, nghi ngờ trong lòng cũng bớt đi rồi, lại hứng thú liếc mắt nhìn chiếc xe máy cũ kia một cái nói:
- Tuy là cậu mượn xe thì cũng mượn một chiếc tốt một chút chứ. Chiếc xe như vậy còn có thể đi sao?
- Ha ha, lúc đó cũng hơi vội mà, đâu để ý được nhiều như vậy.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, thấy Uông Truyền Hùng còn cầm trong tay một túi rau xanh liền nghi hoặc hỏi:

- Bác Uông, bác đi chợ sao?
Lúc này đã là xế chiều, nhưng mặt trời vẫn còn chưa tắt nắng, bình thường lúc này cũng không có mấy ai đi chợ, trừ phi là có khách đến nhà.
- Ách.
Mặt Uông Truyền Hùng lộ vẻ khó xử, nghĩ đến cái cậu đẹp trai đang ở trong nhà thì cảm thấy thật khó mở miệng.
- Trong nhà có khách đến chơi tyeg sao, còn là khách quý nữa? tyeg
Tiêu Thần cười cười, biết vị cha vợ tương lai này có cái gì đó khó nói, nên không có tiếp tục hỏi nữa mà liền cướp lời:
- Vậy bác Uông đi mau lên đi, cháu còn phải đi thăm hỏi người bà của đồng nghiệp, chỉ mong không xảy ra chuyện gì thì tốt rồi.
Nói xong Tiêu Thần liền muốn bước đi, nhưng Uông Truyền Hùng liền gọi hắn lại.
Uông Truyền Hùng nói với vẻ xấu hổ:
- Tiêu Thần này, cậu đừng đi vội, ta muốn đem tình hình thực tế nói cho cậu biết.
- Tình hình thực tế?
Tiêu Thần nghi hoặc hỏi, không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mà có thể có cái gì tình hình thực với giả ở đây?
Uông Truyền Hùng gật đầu, thở phào một cái, lập tức cười nói với Tiêu Thần:
- Chuyện là thế này, Tiểu Kỳ thì cậu cũng hiểu rõ, cho tới nay cũng đâu có thèm để ý đến tên con trai nào, thế tyeg nhưng chuyện cậu và Tiểu Kỳ cũng đâu chịu nói cho hai ông bà già chúng tôi biết, trước khi cậu tới nhà chúng tôi chơi, thì còn có một cậu thanh niên cũng rất thích Tiểu Kỳ, mà cậu ấy lại là con trai một người bạn tốt của ta, nhân phẩm cũng không tệ lắm. Khi cậu ta nghe nói Tiểu Kỳ đi Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, hôm nay lại tới nhà chúng ta, ta hiện tại đi mua đồ ăn chính là chuẩn tyeg bị làm cơm chiều để mời cậu ta đây.

- A!
Tiêu Thần thở nhẹ một tiếng, lập tức cười nói:
- Bác Uông ah, bác cứ nói thẳng đi, không phải là tình địch của cháu sao, vậy thì cũng không có gì, có rất nhiều người thích Tiểu Kỳ, cũng chứng minh là ánh mắt của cháu rất tốt.
- Ha ha, cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Khi nghe được Tiêu Thần nói, Uông Truyền Hùng cũng thoải mái hơn không ít, liền nói tiếp:
- Như vậy thì cậu cứ đi thăm người nhà của đồng nghiệp trước đi, nhanh mà đi thăm bà nội của người ta, đừng để xảy ra chuyện gì, buổi tối cũng tới nhà ta ăn cơm đi, ta cùng dì Mai đợi cậu, cậu cũng thuận tiện giải thích với tiểu tử kia một chút, để cậu ta sau này không nên vọng nữa, đỡ phải mỗi ngày đều đến làm phiền ta.
Khi Tiêu Thần nghe được tiểu tử kia là con trai một người bạn tốt của Uông Truyền Hùng thì cảm thấy không tiện mở miệng, hiện tại nghe được lời của Uông Truyền Hùng, liền muốn đánh cho tiểu tử kia một trận, để hai vị lão nhân gia nhìn xem Tiêu Thần này có phải rất có khí phách hay không.
- Tốt, bác yên tâm, con nhất định sẽ qua.
Tiêu Thần gật đầu cười nói, trong lòng lại oán hận mắng to, tên kia dám đánh chủ ý lên bà xã tương lai của ta, quả thực là không muốn sống rồi, xem buổi tối nay ta làm thế nào để thu thập ngươi.
- Tốt, ta cũng phải đi mua thức ăn đây. tyeg
Hai người mỉm cười cáo biệt, Tiêu Thần lại làm bộ ngồi lên xe máy lòng vòng một chút dưới tiểu khu, khi thấy Uông Truyền Hùng vừa ra khỏi tiểu khu thì hắn liền khẩn trương phóng xe về nhà mình.

- Em yêu! Mở cửa ra nào!

Về đến nhà Tiêu Thần liền đứng ngoài gõ cửa.
- Gọi loạn cái gì thế.
Chu Tử Y mặc một thân áo ngủ màu trắng mang theo bộ dáng còn ngái ngủ đi ra mở của, đoán chừng là vừa rồi còn đang ngủ trưa, dụi dụi mắt nhìn Tiêu Thần hỏi:
- Cậu không phải là có chìa khóa sao, gõ cửa làm cái gì chứ, làm người ta thức giấc.
- Muốn giết ông xã đây mà!
Tiêu Thần tiến lên, đem Chu Tử Y ôm vào lòng, hung hăng hôn lên trên đôi môi anh đào của cô.
- Ai nha, cậu làm cái gì thế!
Chu Tử Y mạnh mẽ đẩy Tiêu Thần ra, dùng tay lau lau khóe miệng dính đầy nước miếng, giận giữ trừng mắt nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần mỉm cười đánh giá tyeg thân hình của Chu Tử Y, nghe cô nói chuyện bằng giọng điệu làm nũng, xem ra là cảm xúc ngày hôm qua khôi phục lại rồi, lại trở thành Hot Girl như trước kia rồi.
- Ha ha, đây không phải là do nhớ chị hay sao?
Tiêu Thần cười cười, tiến lên một bước ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Chu Tử Y kéo cô ngồi xuống ghế.
- Hừ hừ, chị không có nhớ đến cậu.
Chu Tử Y trợn trắng mắt liếc Tiêu Thần một cái, nhưng vẫn ôn nhu ngồi trên đùi của Tiêu Thần, hai tay ôm vòng lấy cổ của Tiêu Thần.
Bạn học Tiêu Thần của chúng ta thấy điệu bộ này của Chu Tử Y, cả người liền nóng lên, liền hôn cô một cái, nhưng không phải là hôn môi mà là hôn lên mu bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của Chu Tử Y.
- Mới buổi chiều đã nghĩ đến chuyện xấu rồi. Quả nhiên là một tênbại hoại.
Chu Tử Y cười mắng mấy câu, cô không phải là không muốn cùng Tiêu Thần ôm hôn mãnh liệt, chỉ là vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt còn có chút bẩn, nên cô cũng không muốn quấn quít cùng Tiêu Thần, với lại cô cũng có chút mệt, đêm qua thức trắng nhớ đến Tiêu Thần, giờ gặp được Tiêu Thần rồi cô muốn ôm ấp Tiêu Thần một lúc.

- Ha ha, ở trước mặt chị Tử Y thì dù làm một tên bại hoại cũng có là gì đâu, dù có là làm cứt trâu em cũng không ngại.
Tiêu Thần cười cười, hắn thật ra cũng là tính tình thẳng thắng, nếu nhớ đến chị, chị lại ở trước mặt em, vậy hôn môi một cái, vuốt ve vài cái, rất bình thường à
Tiêu Thần cọ cọ vào trán của Chu Tử Y, nhìn vào ánh mắt mê người đầy nhu tình của cô nói:
- Nếu chị Tử Y vui thì em nguyện ý cả đời làm cứt trâu, giúp cho đóa hoa tươi này cả đời đều có dinh dưỡng để sinh trưởng thật tốt, sẽ luôn luôn kiều diễm động lòng người, luôn luôn tỏa hào quang khiến người người chói mắt.
Vừa nghe vậy, trong lòng Chu Tử Y cảm động và đầy ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tiêu Thần, cười mắng:
- Cậu nha, chính là mồm chó không mọc được ngà voi! Cái gì mà *** trâu chứ, nào có ai lại nói khó nghe như vậy, cái câu hoa nhài cắm trên tyeg bãi phân trâu thật là ghê tởm mà, lại còn cái gì mà hào quang chói mắt chứ, nếu thật thế thì đã sớm dọa chạy người khác rồi.
- Ha ha, trong mồm chó thì đương nhiên không thể mọc được ngà voi rồi, bằng không con chó kia có khi còn có giá trị hơn cả con người ấy chứ?
Tiêu Thần cười cười.
- Cậu vẫn còn nói linh tinh.
Chu Tử Y giơ hai tay bóp lấy cổ của Tiêu Thần, Tiêu Thần lại mạnh mẽ đem cô kéo vào lòng, thân thể hai người gắt gao dính chặt vào nhau, miệng rộng của hắn hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Chu Tử Y, lúc này đây Chu Tử Y cũng không có cự tuyệt, mà nhẹ nhàng hưởng thụ lấy sự nồng nhiệt của người yêu.
- Tiêu Thần, cậu biết không?
- Biết cái gì?
- Chị tyeg thật sự yêu cậu rồi.
- Em biết, em thật sự biết…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận