Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Nghe thấy cái tên tôm hấp dầu, tên tiêu tử đó ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Thần một cái, đó là một cặp mắt biết nói, mang theo một nỗi băn khoăn tang thương, chỉ là ánh nhìn đầu tiên, Tiêu Thần đã thích tên tiểu tử này rồi, chính là giống như hắn hai năm về trước, chính là ánh mắt bàng hoàng tang thương sau khi bàn tay đã dính máu.
Đầu tóc tên tiểu tử bù xù dài đến vai, mặt mũi bẩn vô cùng, không biết đã bao nhiêu ngày không tắm giặt rồi, anh ta chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thần một cái, rồi gắp lấy mấy miếng khoai tây, tiếp tục ăn, chỉ trong chốc lát, cả một bát cơm đầy đã yên ổn nằm trong bụng.
Anh ta lau miệng, vẫn chưa được ăn no, lại đứng dậy đi về phía nồi cơm của quán ăn, khi anh ta đi lại, Tiêu Thần lại nhìn ra một vấn đề, hóa ra tên tiểu tử này lại là một người giỏi võ, bước chân vững trãi có lực, không chút bồng bềnh, cánh tay đong đưa cũng rất có quy luật, chỉ chốc lát anh ta lại lấy một bát cơm đầy rồi ngồi xuống, lại ăn tiếp.
- Này, người anh em! Đừng ăn vội như vậy!
Tiêu Thần mở miệng quát.
Tên tiểu tử ngẩng đầu lên, nhẫn nhịn nhìn Tiêu Thần một cái, trong mắt hiện lên thái độ thù địch, rồi lại cúi đầu lấy đũa bắt đầu và cơm vào miệng.
“Đúng là một con lừa bướng bỉnh!”
Tiêu Thần trong lòng thầm chửi, nhanh chóng cầm lấy một đôi đũa gắp qua!
- Hừ!
Tên tiểu tử hừ một tiếng, đôi đũa bị Tiêu Thần dùng đũa của mình kẹp lấy, nhưng anh ta cũng không nói gì, ngón giữa lại lật lại đè đôi đũa xuống, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra nụ cười đắc ý, cũng không yếu thế, rút chiếc đũa ra, rồi lại đè lại đôi đũa của tên tiểu tử.
Hai người đè tới đè lui mười mấy hiệp, chẳng ai gắp được một miếng khoai tây trên đĩa cả.
“Bặt” một tiếng, đôi đũa trong tay hai người đồng thời rơi xuống, đúng lúc hất cái đĩa ra khỏi bàn, chiếc đĩa bị vỡ, toàn bộ khoai tây bị rơi xuống nền nhà.

- Mày!
Thấy hơn nửa đĩa khoai tây bị rơi xuống đất, tên tiểu tử tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thần.
Tiêu Thần nhếch miệng cười nói:
- Ha ha, nếu đã rơi rồi, vậy thì ăn cơm cùng tôi đi, có sao không?
Tiểu tử nhìn Tiêu Thần, hung hăng trợn mắt nhìn trong chốc lát, sau đó muốn bước chân xoay người rời khỏi.
- Bệnh của người trong nhà đừng để ý?
Thấy tên tiểu tử quay người định đi, Tiêu Thần cười nói.
Tiểu tử mặc dù thân người bẩn thỉu, nhưng lại thoang thoảng mùi thuốc đông y, tên tiểu tử này tiết kiệm như vậy, tiếc rẻ đĩa khoai tây kia, không cần phải nghĩ cũng có thể mơ hồ đoán ra rằng, trong nhà nhất định có người ngã bệnh rồi, tên tiểu tử này chắc là không có tiền đi chữa bệnh.
Vừa nghe thấy vậy, tên tiểu tử lập tức dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Thần, trầm giọng nói:
- Sao anh lại biết mẹ của tôi bị bệnh?
- Ha ha, ngồi xuống đi, vừa uống vừa nói chuyện!
Tiêu Thần giơ tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, tên tiểu tử chần chừ một lát, cuối cũng vẫn ngồi xuống.
- Ơ, hai người vẫn còn nói chuyện à, thật đúng lúc, hai người đợi chút, thím vào trong lấy một bình rượu ra!
Đúng lúc này bà chủ cũng bưng một đĩa tôm hấp dầu vàng ngậy lên, thấy Tiêu Thần và tên tiểu tử kia vẫn đang nói chuyện, cũng vui vẻ nhìn tên tiểu tử kia.
- Nào, ăn trước đã!
Tiêu Thần vất một đôi găng tay mỏng cho tên tiểu tử, rồi tự mình đưa một con tôm to nhất cho tên tiểu tử.
Tên tiểu tử nhìn con tôm to trong bát một lát, đơ ra một lát, nước miếng chảy đầy trong miệng, nhưng lại không dám động tay vào, ngẩn đầu lên trừng trừng cảnh giác nhìn Tiêu Thần:
- Anh rốt cục là ai? Sao lại mời tôi ăn?
- Thím nói này Nhị Oa Tử, sao con lại ăn nói như vậy chứ!
Lúc này bà chủ mang vài chai bia lạnh đến, vừa nghe thấy Nhị Oa Tử có ý thù địch mà hỏi vậy, liền trách cứ.

Tên Nhị Oa Tử này là con của một người bạn tốt ở quê cũ của bà, mẹ của anh ta bị bệnh mấy năm nay, bây giờ cuộc sống của hai mẹ con họ rất khó khăn, nếu như quen biết Tiêu Thần nói không chừng hắn có thể giúp anh ta được chút ít, bà cũng không quên một lần Tiêu Thần đã giúp bà đuổi bắt bọn lưu manh đánh cho chúng một trận, bà chủ mãi mãi không quên, Tiêu Thần này chắc chắn là một người thanh niên rất có thế lực, nếu không những tên lưu manh đó sau đó sớm đã tìm đến quán của bà gây phiền phức rồi.
- Tiểu Thần à, cháu đừng chấp nó, nó ấy à, là vì chưa được đi học, không có văn hóa gì, nói năng cũng không suy nghĩ, những người bình thường cũng có người không ưa tính nó.
Bà chủ vội vàng giải thích với Tiêu Thần, trừng mắt nhìn Nhị Oa Tử một cái, Nhị Oa Tử thấy ánh mắt Đại Thẩm nghiêm lại cũng có chút gì đó hiền lành trở lại.
- Nhưng cháu cũng đừng cho rằng ánh mắt của Nhị Oa Tử giống như ác quỷ, nhưng thằng này là một đứa con có hiếu, mẹ của nó là bạn cũ của thím, mấy năm gần đây không biết đã mắc bệnh gì, mà chữa mãi cũng không khỏi, bao nhiêu của cải tích cóp trong nhà cũng tiêu gần hết rồi, những gia sản có giá trị trong nhà cũng mang đi cầm cố hết rồi, cuộc sống của hai mẹ con khổ cực lắm!
Bà chủ nói mà như gần khóc, ánh mắt đọng nước.
- Thím à, thím bình tĩnh đã!
Tiêu Thần vội vàng an ủi Đại Thẩm, đồng thời tấm thân lùi về phía sau một chút, hắn sợ cái áo T-shirt này của mình sẽ bị Đại Thẩm lấy làm khăn lau nước mắt mất.
- Uhm, thím phải bình tĩnh lại đã.
Bà chủ cũng ngồi xuống, sụt sịt mũi, nói với Tiêu Thần:
- Gần đây, cuộc sống của hai mẹ con nó đúng là không thể cầm cự nổi nữa rồi, thím liền gọi hai mẹ con nó đến chỗ thím, ít nhất cũng có cơm mà ăn. Nhưng cháu vừa nãy cũng nhìn thấy rồi đấy, tên tiểu tử này vẫn còn khách sáo với thím lắm, luôn cảm giác ngại ngùng, thím muốn nấu cho nó vài món để cho nó ăn, thì nó lại không đến ăn, không còn cách nào khác, cháu cũng thấy rồi đấy, bữa cơm cũng chỉ có chút rau, thím đây làm thím nhìn cũng đau lòng lắm!
Tiêu Thần gật gật đầu, nhìn nhìn Nhị Oa Tử vẫn còn đang cắm đầu cắm cổ ăn không dám nói gì, tiểu tử này không thể tưởng tượng được lại là một đứa con rất có hiếu.
- Thím vốn nhờ người tìm cho Nhị Oa Tử một việc làm, nhưng tên tiểu tử này lại không hăng hái tranh giành, động một chút là lại cãi vã với chủ, hoặc lại trực tiếp đánh người ta, thím cũng hết cách rồi!
Bà chủ nói tiếp, trừng mắt nghiêm nghị nhìn Nhị Oa Tử vài lần.
- Ha ha, thím à, thím cũng không phải vội, anh ta chỉ là chưa thích ứng được với cuộc sống nơi thành thị mà thôi, thanh niên mà, kích động là chuyện bình thường.

Thằng nhãi Tiêu Thần mặt dày thật, nói chuyện rất ra vẻ, cứ như hắn già lắm rồi vậy.
- Uhm, có lẽ là vậy.
Bà chủ thở dài, nói với Tiêu Thần:
- Cháu nói chuyện với nó đi, hai đứa cũng trạc tuổi nhau, có lẽ có thể giúp thím giảng giải cho nó hiểu được.
Tiêu Thần gật gật đầu, bà chủ liếc nhìn Nhị Oa Tử vẫn còn đang cúi đầu, rồi quay người vào trong quán ăn đang đông khách.
- Bệnh của mẹ anh có biểu hiện thế nào?
Tiêu Thần mở miệng nói.
- Anh biết khám bệnh?
Vừa nghe thấy vậy, Nhị Oa Tử lập tức ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần, ánh mắt tràn đầy hào quang và sinh khí, dường như khác hoàn toàn với con người của anh ta vừa nãy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận