Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Tiểu tử thối! Xem chiêu!
Một cước của Lưu Trường Hà không đá trúng Tiêu Thần, lập tức hét lớn một tiếng, tiến lên túm lấy tay phải của Tiêu Thần giật về phía trước, còn chân lão thì đã quét đến cổ chân Tiêu Thần.
- Hay cho một chiêu Hạt Tử Cái Vĩ (bò cạp quét đuôi).
Tiêu Thần hoảng hốt, tốc độ của lão già này chẳng những rất nhanh, lực lượng trên tay lại lớn đến kinh người, cho dù hắn dùng hết toàn lực thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Mắt thấy chân của Lưu Trường Hà sẽ quét trúng cổ chân mình, Tiêu Thần mượn thế nhảy dựng lên, vọt qua người Lưu Trường Hà hai thước, ổn định lại trọng tâm một lần nữa. Dùng ba phần Súc Cốt công rút cổ tay ra khỏi bàn tay của Lưu Trường Hà.
Tiêu Thần bước lên trước, hai tay mở lớn, khóa ngược cánh tay của Lưu Trường Hà lại, nâng khủyu tay lên thúc mạnh về phía ngực của Lưu Trường Hà.
Lưu Trường Hà cũng chẳng phải ngồi không, mắt thấy sẽ bị đánh, lão mượn lực bị khóa thuận thế kéo Tiêu Thần về gần người mình, đầu gối trái đá về phía bụng Tiêu Thần.
- Móa! Lão già này bị điên à!
Lưu Trường Hà dùng một chiêu này chính là đấu pháp lưỡng bại câu thương. Nếu giao thủ, Tiêu Thần cũng sẽ bị đầu gối trái của Lưu Trường Hà đá vào bụng, còn Lưu Trường Hà sẽ ăn trọn một cùi trỏ của Tiêu Thần.
Mắt thấy Lưu Trường Hà không có ý gì là sẽ thu chân lại, lão già này thật ra cũng là một người cứng rắn. Nhưng Tiêu Thần lại không định kết oán quá sâu với lão, dù sao nhìn lão ta cũng hơn sáu mươi rồi, nếu không cẩn thận bị một trỏ của mình đánh chết, vậy sẽ rắc rối rất lớn. Ít nhất là sau này hắn sẽ chẳng thể ở lại trung học số 6 nữa.
Không đành lòng đánh bị thương lão già này, Tiêu Thần đẩy mạnh tay lão ra, đồng thời thân hình nhanh chóng lùi về sau vài bước, tránh khỏi đầu gối trái của Lưu Trường Hà.
- Là ai dạy cậu Hồng Quyền của Thiếu Lâm?
Lưu Trường Hà thu tay lại, đứng một bên khiếp sợ nhìn Tiêu Thần. Cậu học sinh lưu manh này tuy chẳng cao lớn gì, nhưng lại là một cao thủ nội gia! Mà nhất là một chiêu vừa dùng kia, chính là một chiêu có tính công kích cực cao trong Hồng Quyền của Thiếu Lâm, Kê Hình Bộ!
- Hồng Quyền của Thiếu Lâm cũng cần người khác dạy? Ông quá coi thường tôi rồi.

Tiêu Thần nhếch miệng cười.
- Tuổi thì không lớn, nhưng giọng điệu lại hơi lớn rồi đấy.
Lưu Trường Hà hừ lạnh nói, tuy trong lòng lão cũng khâm phục người học sinh này, ít nhất một chiêu Kê Hình Bộ kia cũng rất có dáng có vẻ, có khí thế cương mãnh của Hồng Quyền Thiếu Lâm.
Tiêu Thần khoát tay, trong lòng không cho là đúng. Bộ Hồng Quyền này hắn học được khi xem cũng chẳng mất bao nhiêu công phu.
- Được rồi, ông cũng dừng lại một chút đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, đánh đánh giết giết cũng không tốt, xã hội hiện giờ là hòa bình.
Tiêu Thần cười cười, thật ra hắn rất thưởng thức vị Phó hiệu trưởng này. Trong tay lão có công phu thật, tính cách lại nóng như lửa, quyền pháp còn cương mãnh hơn người trẻ tuổi.
- Tốt, để tôi xem cậu muốn nói điều gì.
Lưu Trường Hà hừ một tiếng, ngồi xuống trước bàn trà. Tiêu Thần cũng làm theo tinh thần kính già yêu trẻ, rót cho lão một chén nước, hai người ngồi xuống nói chuyện.
- Nói đi, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?
Lưu Trường Hà uống một hớp nước, nhanh chóng hỏi.
Tiêu Thần nhún vai, nói:
- Tôi cũng không quay cóp, là mụ kia hãm hại tôi. Tôi không cho rằng mụ ta là một phụ nữ, đó chỉ là một động vật mọc ra khí quan của nữ mà thôi.
- Tại sao có thể nói như vậy! Dù sao cô ta cũng là giáo viên, cậu là học sinh, học sinh phải tôn trọng giáo viên! Bọn họ là những người truyền tải tri thức!
Lưu Trường Hà quát Tiêu Thần.
- Truyền tải tri thức là một việc vĩ đại, nhưng có loại giáo viên như vậy trong hàng ngũ giáo viên, chỉ tổ làm mất mặt cái nghề nghiệp được người ta tôn trọng này.
Tiêu Thần cũng không chút yếu thế, ỷ vào mình là giáo viên mà gây khó dễ cho học sinh, khinh thường những học sinh xuất thân nghèo khó, dùng âm mưu quỷ kế hãm hại học sinh, giáo viên như vậy không xứng với hai chữ “giáo viên”.
- Cậu!
Lưu Trường Hà còn chưa uống xong chén nước mà đã muốn nổi giận lần nữa, giận đến mức chòm râu cũng rung lên.
- Cộc cộc cộc!
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ lên.
- Phó hiệu trưởng Lưu! Thầy mau mở cửa, tôi là Tiểu Đường đây!
Bên ngoài phòng vang lên tiếng gọi gấp gáp của Đường Diệm Vân.

- Chủ nhiệm lớp cậu đến rồi, để tôi xem cậu định giải thích thế nào!
Lưu Trường Hà chỉ vào Tiêu Thần quát, đứng dậy đi mở cửa.
- Phó hiệu trưởng Lưu...
Đường Diệm Vân mặc bộ váy màu lam vội vã đi vào văn phòng, vừa vào đã chỉ Tiêu Thần mắng:
- Hay lắm, thằng nhãi không có chí tiến thủ này, cậu lại gây rắc rối cho tôi rồi!
- Ách!
Tiêu Thần chính đang uống nước, thiếu chút nữa đã bị nghẹn, bị Đường Diệm Vân trừng mắt thêm vài lần, chợt nghe cô cười làm lành với Lưu Trường Hà:
- Phó hiệu trưởng Lưu, thật là xin lỗi thầy, cậu Tiêu Thần này nghịch ngợm quen rồi, lần này mang đến phiền phức lớn như vậy, xin thầy tha thứ cho cậu ta. Sau khi về, nhất định tôi sẽ quản lý chặt hơn.
- Tiểu Đường à! Không ngờ lớp học của cô lại xuất hiện một học sinh không tốt như vậy, đó đúng là bất hạnh của lớp cô rồi. Điều này chứng tỏ bình thường cô quản lý không nghiêm, quay cóp trong giờ thi, tát giáo viên trước mặt mọi người, nếu chuyện này bị giới truyền thông biết thì chỉ sợ đây sẽ là vết nhơ lớn nhất năm nay của ngành giáo dục rồi. Danh dự của trung học số 6 Lĩnh Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!
Giọng điệu của Lưu Trường Hà cũng không mềm xuống, vẻ mặt của Đường Diệm Vân cũng trở nên khó nhìn, hơi đỏ lên cúi đầu nghe Lưu Trường Hà giáo huấn.
Đợi Lưu Trường Hà nói xong, Đường Diệm Vân mới ngẩng đầu lên nói:
- Phó hiệu trưởng Lưu, thầy nói rất đúng, về sau nhất định tôi sẽ quản chặt học sinh này. Nhưng về việc quay cóp thì chỉ sợ vẫn có ẩn tình khác, chỗ này có một đoạn video quay bằng di động, xin thầy xem qua một chút.
Đường Diệm Vân cười đưa lên một chiếc di động hãng Nokia, trên màn hình chính đang dừng ở một hình ảnh, đúng là giáo viên nữ kia.
- Đây là thứ gì?
Lưu Trường Hà nhíu mày hỏi.

- Là thế này, lúc ấy Tiêu Thần và cô Trần Phương phát sinh xung đột, có học sinh trong phòng thi dùng di động quay lại. Trong đó có một số chỗ đáng để xem lại, xin thầy phó hiệu trưởng xem kỹ một chút.
Đường Diệm Vân nói.
- Ồ, còn có thứ này cơ à...
Lưu Trường Hà gật đầu rất có hứng thú, bản thân lão xài di động cũng chưa bao giờ dùng đến chức năng quay video, chỉ là nghe gọi mà thôi, ngay cả tin nhắn cũng không dùng. Cầm điện thoại hơn mười giây, Lưu Trường Hà vẫn không biết phải xem kiểu gì.
- Là thế này.
Đường Diệm Vân vươn ngón tay trắng nõn ra ấn xuống màn hình một cái, đoạn video đã bắt đầu chạy.
Nội dung của đoạn video chính là lúc Trần Phương muốn kiểm tra Tiêu Thần, đầu tiên hai người bắt đầu cãi nhau, sau đó Tiêu Thần đứng lên, mà đoạn hình ảnh sau đó lại làm Lưu Trường Hà thất thần, hai mắt lóe lên lửa giận.
Trần Phương thừa dịp Tiêu Thần nói chuyện với mình, đưa tay mò lên bàn hắn, chỉ mất mấy giây đã viết xuống vài chữ. Trong đoạn video, sau khi làm việc này thì Trần Phương liền dùng mấy từ tiếng Anh đó làm lý do, chỉ trích Tiêu Thần quay cóp.
- Quá đáng! Thật quá đáng!
Lưu Trường Hà giận dữ, bàn tay khô vàng quăng mạnh di động xuống đất. “Bộp” một tiếng, điện thoại Nokia nổi tiếng bằng độ bền và rắn chắc cũng bị ném vỡ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận