Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- A, Tiểu Thần, giúp tôi lấy bình xì dầu mới trong tủ bếp lại đây.
Hà Phương Nhã chính đang mặc tạp dề, chỉ huy Tiêu Thần ở một bên.
- Anh Thần, giúp em lên phòng lấy mấy chiếc kẹp tóc với, cứ thế này hơi khó rửa rau.
Cao Thi Nhu đang rửa rau trong phòng bếp, để tóc dài cũng không tiện lắm.
- Tôi nói này hai bà cô, tôi cũng không biết phân thân. Mẹ bảo tôi đi tủ bếp, con gái bảo tôi đi lên phòng. Tôi biết làm gì bây giờ?
Bạn học Tiêu Thần rất uất ức, còn hai mẹ con nghe vậy lại nhìn nhau cười.
- Vậy anh giúp mẹ lấy xì dầu trước, sau đó lấy kẹp tóc cho em.
Cao Thi Nhu cười nói với Tiêu Thần.
Đây là lần đầu ba người hợp tác trong phòng bếp. Con gái rửa rau, con rể tương lai thái rau, mẹ vợ làm cơm. Một giờ sau, cả bàn thức ăn phong phú đã được ba người tạo ra. Có món ăn, có súp, có trái cây, có món nguội, rất ra dáng.
- Mẹ, ngày đẹp như vậy, chúng ta uống ít rượu đi.
Cao Thi Nhu thử thăm dò Hà Phương Nhã một chút. Bình thường Hà Phương Nhã vẫn cấm cô uống rượu.
Hà Phương Nhã gật gật đầu, nói:
- Được rồi, con đi lấy bình rượu vang năm 80 trong tủ ra đi, chúc mừng các con qua một học kỳ vui vẻ.
- Mẹ yêu vạn tuế!
Cao Thi Nhu ôm Hà Phương Nhã hôn chụt một cái, làm Hà Phương Nhã xấu hổ đến mức đỏ mặt lên. Tiêu Thần ở một bên nhìn đến si mê, hai mẹ con đều có phong tình riêng. Mẹ thì thành thục quyến rũ, con gái thì thanh thuần dịu dàng, thật là một đôi mẹ con cực phẩm.
Vậy bây giờ phải đến tạo quan hệ hữu nghị? Hắc hắc.

- Tiểu Thần, cậu đang suy nghĩ gì vậy?
Hà Phương Nhã bắt được vẻ đen tối trên mặt Tiêu Thần, giọng điệu bất thiện hỏi.
- Ách, đẹp tuyệt vời.
Tiêu Thần còn đang say mê trong tưởng tượng của mình, nhưng vừa chạm đến ánh mắt sắc bén của Hà Phương Nhã, hắn lập tức phản ứng lại, vội vàng nói:
- Ách, chị Phương Nhã, chị hiểu nhầm rồi, em không suy nghĩ điều gì không lành mạnh cả.
- Tôi cũng không hỏi đến vấn đề đó mà? Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Hà Phương Nhã cười hỏi, người này cũng dám thèm muốn mình, quá tà ác rồi, xem chị đây xử nhóc thế nào.
Tiêu Thần lập tức chuyển chủ đề đánh lạc hướng Hà Phương Nhã, bày ra dáng vẻ đáng thương, than thở nói:
- Chị Phương Nhã, ngày mai em phải đi một nơi rất xa đấy, trong vòng mấy tháng cũng chưa chắc đã về gặp hai người được.
- Đi đâu? Mà phải mấy tháng?
Hà Phương Nhã có chút khẩn trương hỏi.
Tiêu Thần nói:
- Là thế này, cuối tuần em phải đi phía bắc có chút việc, việc rất gấp. Cho nên kỳ nghỉ này em phải đi đến đây, về phần khi nào mới về thì cũng không chắc được.
Đi ám sát trùm ma túy lớn nhất cả nước – Vương Thiết Lâm. Đây là một lần hành động cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Tiêu Thần cũng không thể cam đoan mình có thể sống mà trở về hay không. Vốn hắn muốn mượn đề tài này để đánh lạc hướng Hà Phương Nhã việc mình thèm muốn hai mẹ con cô ấy. Nhưng nói đến đây, Tiêu Thần cũng có chút thương cảm. Một loại u sầu trước khi biệt ly bao phủ trong lòng hắn. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rất lớn mật, rất nóng bỏng nhìn chằm chằm Hà Phương Nhã, không biết đang suy nghĩ gì.
- À...
Cứ việc Hà Phương Nhã đã sắp bốn mươi, nhưng bị Tiêu Thần nhìn chăm chú như vậy thì trên mặt cũng không khỏi nóng lên. Cô vội vàng trốn tránh ánh mắt của Tiêu Thần. Lúc này vừa hay Cao Thi Nhu đã cầm một chai rượu vang trở lại, Hà Phương Nhã liền tranh thủ chuyển ánh mắt lên người con gái mình.
- Thi Nhu, lấy cái khui rượu chưa?
Hà Phương Nhã hỏi một câu rất ngốc nghếch.
- Con để trước người đây mà, mẹ còn hỏi nữa.
Cao Thi Nhu ngơ ngác một chút, rõ ràng là một tay cô cầm rượu vang, một tay cầm khui rượu. Hơn nữa khui rượu còn đang để trước người, mà sao mẹ lại đỏ mặt như vậy.
- Ồ, có là được rồi.
Hà Phương Nhã có chút hoảng hốt.
- Mẹ, mẹ không sao chứ? Con thấy sắc mặt mẹ có chút không ổn lắm.
Cao Thi Nhu đưa cái khui rượu cho Tiêu Thần, sau đó quan tâm nhìn mẫu thân.
Không phải hôm nay mẹ tới tháng đấy chứ, khí huyết không tốt làm cho sắc mặt hồng nhuận?
- À, không có gì đâu, chắc là vừa rồi xào rau bị mùi khói dầu xộc vào mũi ấy mà.

Hà Phương Nhã vội vàng nói với con gái, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Thần, ra lệnh:
- Còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì? Mau khui rượu đi.
Tiêu Thần chính đang vui đến quên cả trời đất, thưởng thức mẹ vợ tương lai đỏ mặt. Không ngờ rằng ánh mắt của mình lại sắc bén như vậy, không ngờ lại khiến cho nhạc mẫu đại nhân sợ hãi hoảng hốt, Đại Pháo Ca quá trâu bò rồi.
- À, được.
Tiêu Thần gật gật đầu, khui nắp chai rượu vang ra, một mùi nho độc đáo nhẹ nhàng bay ra, rất thơm.
- Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon.
Ngửi mùi thơm này, Tiêu Thần không nhịn được mà tán thưởng. Xem ra chai rượu vang này tiêu mất không ít tiền của Hà Phương Nhã.
- Ha ha, không nghĩ cậu cũng là một người am hiểu về rượu, nếu rượu ngon thì uống nhiều một chút.
Hà Phương Nhã cười nói, trong nụ cười mang theo một chút quỷ dị. Trong lòng Tiêu Thần có một dự cảm không tốt.
Vừa rồi cũng dám trêu trọc chị, để chị cho ngươi say ngã, say đến nôn hết cả ra. Phải biết rằng chị đây được xưng là ngàn chén không say đấy.
- Mẹ, hôm nay mẹ đẹp nhất trên đời!
Cao Thi Nhu cũng có mặt nghịch ngợm của mình, thấy hôm nay mẹ hào phóng gỡ bỏ lệnh cấm uống rượu, cô rất hào hứng khen Hà Phương Nhã vài câu.
- Được rồi, hai đứa đừng mất thời gian nữa, Tiêu Thần rót cho chúng ta mỗi người một ly đi.
Hà Phương Nhã cười nói.
Ba ly giơ lên, nhẹ nhàng cụng vào nhau. Vì buổi tối ấm áp, vì bữa tối ấm áp, vì ngôi nhà ấm áp này.
- Cụng ly! Chúc các con học hành tiến bộ!
Hà Phương Nhã nâng chén lên đọc diễn văn, lại bồi thêm một câu có chút vị chua:
- Tình yêu mỹ mãn!
- Mẹ, con yêu mẹ!

- Chị Phương Nhã, em cũng yêu chị!
Tiêu Thần cũng hô rất hứng khởi, vừa hô xong thì mới phát hiện có chút không đúng, vội vàng bổ sung một câu:
- Ách, hai người đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi chỉ có ý kia mà thôi. Thật ra không phải là ý này, hai người cũng hiểu được ý của tôi đấy...
- Ha ha, nói sai, phạt một ly!
Hà Phương Nhã bắt được cơ hội, cũng không thể buông tha dễ dàng.
- Ách, được, chịu phạt!
Tiêu Thần cảm giác nói miệng đã rất khó giải thích rồi, hơn nữa quả thật là mình cũng có ý kia, nếu đã nói sai thì chịu phạt đi.
Ực!
Rượu vang vào cổ, cảm thấy có chút chua chua cay cay, hương vị rất nồng hậu.
- Ách, rượu ngon, Cabernet 80 cực phẩm như vậy, tôi phải uống thêm một ly!
Tiêu Thần bị phạt một ly, vốn đang cảm thấy có chút oan uổng, nhưng một ly này xuống bụng, hắn lại cảm giác mình đang lời. Rượu này là cực phẩm nha, một chai hơn trăm ngàn, một ngụm này chính là vài ngàn, mà lại phải thêm ly nữa.
- Anh Thần, anh...
Cao Thi Nhu còn chưa nói xong một câu, tên gia súc này đã khẩn trương rót một ly lớn, thỏa mãn liếm liếm môi, sau đó lại rót thêm một ít, tiếp tục giơ ly lên.
- Ha ha! Chị Phương Nhã, em yêu chị! Cạn đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận