Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Mặc dù là một con trâu, sau khi uống hai bình rượu vang 14 độ 750ml thì cũng sẽ sinh ra một chút phản ứng.
Lúc này Tiêu Thần giống như một con trâu lớn, đầu rất nặng, rất nặng. Hai mẹ con nhà này không ngừng chuốc rượu mình, trong chốc lát lại bảo mình nói sai, phạt một ly, chỗ này làm không đúng, phạt thêm hai chén, Tiêu Thần thật đẹp trai, vì đẹp trai nên cạn thêm ba chén. Trong những một chén, hai chén, ba chén này, Tiêu Thần say rồi.
Tiêu Thần không nhớ được gì khác, chỉ biết sau khi mình nhắm mắt lại, bên tai vang lên một giọng nữ tuyệt vời mang theo vẻ giận dữ và u buồn.
- Tiểu tử thối! Uống đến say như vậy.
- Vậy đêm nay ở lại đây đi!
Người nói tất nhiên là nữ sĩ Hà Phương Nhã. Cô không hổ cái danh xưng ngàn chén không say, uống với Tiêu Thần không ít, cuối cùng khi Tiêu Thần gục thì vẫn duy trì được tỉnh táo. Đương nhiên, con gái Cao Thi Nhu của cô đã sớm say, cô nhóc cũng không kế thừa được tửu lượng của cô, sau khi uống hai chén nhỏ thì mặt đã đỏ hồng, nằm ngủ gục trên bàn.
...
Canh ba nửa đêm, Tiêu Thần nằm trên giường dần dần mở hai mắt ra, cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu chợt tập kích đến, làm hắn ôm đầu thống khổ nhịn nửa phút mới cảm thấy đỡ hơn.
- Móa! Sau này không thể uống rượu với chị Phương Nhã, thì ra chị ấy là một cao thủ, đây rõ ràng là có dự mưu mà.
Tiêu Thần dùng sức vỗ vỗ trán, hơi ngồi dậy.
Đây là một gian phòng cho khách, nhưng cho dù là vậy thì nó vẫn sạch sẽ hơn phòng ngủ ở nhà Tiêu Thần, trong phòng thoang thoảng hương hoa nhài.
Tìm được một bộ áo tắm màu trắng trong tủ quần áo, Tiêu Thần liền đi tìm phòng tắm.
- Chị Phương Nhã không dịu dàng chút nào cả, mình uống nhiều vậy mà cũng không tắm cho mình một cái.

Tiêu Thần có chút oán hận đi vào phòng tắm.
- Mái tóc dài, đôi mắt đẹp, anh đây rất yêu em là lá la…
Trong phòng tắm, bạn học Tiêu Thần rất thích ý tẩy rửa tiểu huynh đệ của mình, trong miệng lẩm bẩm mấy câu hát rất hoa lệ.
- Ọe!
Khi vừa hát đến đoạn cao trào, Tiêu Thần liền nghe được bên ngoài có tiếng nổn mửa.
- Ọe!
Tiếng nôn mửa càng lớn hơn, hình như là tiếng của Hà Phương Nhã. Tiêu Thần khẩn trương với lấy khăn tắm quấn vào người rồi đi ra.
Phòng tắm và phòng vệ sinh trong nhà Hà Phương Nhã đối diện nhau, Tiêu Thần vừa ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Hà Phương Nhã ghé mặt vào bồn rửa mặt mà nôn mửa.
- Chị Phương Nhã, chị không sao chứ?
Tiêu Thần khẩn trương vọt vào, vỗ vỗ lưng Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ, chỉ che đến phần đùi, hắn vỗ lưng Hà Phương Nhã cũng không cảm thấy chạm phải dây áo hay gì khác, hóa ra là cô không mặc đồ lót.
- Thật khó chịu.
Hà Phương Nhã có vẻ rất say, vừa rồi cô cũng uống khá nhiều với Tiêu Thần, gắng gượng không nôn ra. Nhưng hiện giờ hơi rượu mới ngấm, vô cùng muốn nôn, nhưng cố sức vẫn không nôn được ra, loại cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
- Không nôn được sao?
Nhìn vẻ mặt Hà Phương Nhã nghẹn đến đỏ bừng, hai ngón tay Tiêu Thần nhẹ nhàng đặt lên cổ cô, ấn xuống.
- Ọe!
Rốt cuộc Hà Phương Nhã cũng nôn được ra, ngón tay Tiêu Thần lại ấn vài cái nữa, Hà Phương Nhã nôn sạch những thứ mình ăn buổi tối ra, cơ thể và đầu óc cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
- Hộc, hộc...
Sau khi nôn xong, Hà Phương Nhã thở hổn hển vài hơi, vộc một ít nước lên rửa mặt, Tiêu Thần lại đưa một chiếc khăn sạch đến, cô nhìn Tiêu Thần một cái rồi lập tức lau khô nước đọng trên mặt.
- Tiêu Thần, cảm ơn cậu, tôi thấy tốt hơn rồi.
Hiếm được một lần Hà Phương Nhã cười rất dịu dàng.
Tiêu Thần ngẩn ngơ một lát, lập tức cười nói:
- Chị Phương Nhã nói đùa rồi, chăm sóc chị là việc nên làm mà.

Lời này của Tiêu Thần thực ra cũng có chút ám chỉ, nói rất khéo léo, từ chăm sóc này cũng cực kỳ mập mờ.
Hà Phương Nhã cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn nhìn Tiêu Thần, lúc này trên người hắn chỉ có một chiếc khăn tắm, bọt xà phòng trên người còn chưa lau sạch, đoán chừng là đang tắm mà nghe thấy tiếng cô nôn nên mới chạy ra đây.
- Cậu vẫn mau tắm rồi ngủ đi một chút, nghe Thi Nhu nói tối nay lớp mấy đứa còn định đi KTV cơ mà.
Hà Phương Nhã nói.
- À, được.
Tiêu Thần gật gật đầu, tiếp theo lại ném ra một câu làm người khác giật mình.
- Chị Phương Nhã, hay chúng ta cùng tắm đi, em thấy chị vừa nôn xong, tốt nhất nên tắm một chút.
- Cút!
Hà Phương Nhã nổi giận, hai đấm nắm chặt đánh về phía Tiêu Thần.
Tiêu Đại Pháo đồng học vốn là một thế hệ tông sư võ học, sao có thể sợ một quyền nho nhỏ này? Hắn thuận thế bắt lấy nắm tay nhỏ nhắn của Hà Phương Nhã, kéo cô vào lòng mình. Khoảng cách giữa môi hai người chỉ có 1cm, lông mi cũng đã tiếp xúc.
Bị Tiêu Thần đột ngột tập kích, Hà Phương Nhã lập tức lúng túng, hai tay cố gắng giãy dụa khỏi vòng tay Tiêu Thần, nhưng lại càng bị hắn ôm chặt hơn, đến nỗi có thể nghe tiếng tiếng tim đập thình thạch của hắn. Khuôn mặt Hà Phương Nhã đỏ bừng, tim đập còn nhanh hơn Tiêu Thần.
- Tiêu Thần!
Hà Phương Nhã bắt đầu có chút bối rối, cô lập tức nhớ tới việc mình mà mẹ của Thi Nhu!
- Phương Nhã, chị thơm quá.
Tiêu Thần không để ý đến sự phẫn nộ của cô, mê say hít sâu một hơi, rất thơm, rất thành thục.
- Cậu muốn làm gì! Mau buông tôi ra!

Hà Phương Nhã nổi giận nói, cô không nghĩ rằng sự tình đang đi theo chiều hướng mà cô không mong muốn nhất, rượu cồn cũng chẳng thể hoàn toàn cắn nuốt lý trí của cô.
- Em đùa chị đấy, ha ha, chờ em tắm xong rồi chúng ta tán gẫu sau.
Tiêu Thần cười buông lỏng Hà Phương Nhã ra. Dứt lời, hắn liền xoay người đi vào phòng tắm. Hà Phương Nhã thở phào một hơi, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Thần. Cô không nhìn thấy vẻ mất mát, đau khổ khi hắn xoay người đi.
Gông cùm của truyền thống thực sự có lực lượng lớn đến như vậy? Có thể ngăn cản sự cô đơn tịch mịch và tình yêu của một người?
Có lẽ thật sự là quỷ thần xui khiến, hay đầu óc hà Phương Nhã có vấn đề, không ngờ cô thực sự ngồi trong đại sảnh chờ Tiêu Thần. Sau khi đi ra từ phòng tắm, Tiêu Thần chỉ thấy Hà Phương Nhã cầm một ly nước tranh ngồi trên lại trở thành nữ thần thành thục gợi cảm lúc trước, gây cho người ta cảm giác xa xăm không dám khinh nhờn.
- Tịch mịch vô tội a! Trống vắng càng thêm vô tội a! Chị Phương Nhã cần gì phải như vậy, làm con rể này nhìn cũng đau lòng.
Tiêu Thần mặc bộ quần áo ngủ hơi ngắn một chút, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Hà Phương Nhã.
- A!
Vừa ngồi xuống, cùi trỏ của Hà Phương Nhã đã thúc ra. Tiêu Thần không có ý định trốn, ăn trọn một cú này, cũng may là Hà Phương Nhã không dùng nhiều sức.
- Cậu nói ai tịch mịch, ai trống vắng?
Đôi mắt đẹp của Hà Phương Nhã trợn trừng lên nhìn Tiêu Thần. Trong suy nghĩ của cô, khi dùng mấy chữ tịch mịch, trống vắng cho phụ nữ thì đều là nghĩa xấu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận