Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

“Tên khốn này còn chưa bỏ cuộc sao”.
Trong lòng Tiêu Thần thầm mắng một câu, trong kính chiếu hậu, sát thủ kia đã giơ khẩu pháo xung kích mini lên, chuẩn bị bóp cò, Tiêu Thần hét lớn một tiếng:
- Nắm chắc. Lần này phải đua xe rồi.
“Ụynh” một tiếng, xe máy của Tiêu Thần liên tục dẫm năm lần, ống bô xe đồng thời toát ra một màn khí đen, xe máy “vù” một tiếng bay vọt lên.
- Má ơi.
Xe máy đột nhiên vọt lên, Đường Diệm Vân thiếu chút nữa bị ngã, nhưng lập tức nghe một tiếng nổ lớn truyền tới, phía sau một cỗ sóng khí lướt qua, đúng là một khẩu pháo xung kích mini, nổ trùng vị trí của xe Tiêu Thần trước đó, bắn ra một vài hòn đá nhỏ đập vào trên lưng Đường Diệm Vân, Đường Diệm Vân hừ hừ kêu vài tiếng, có một viên đá nhỏ đập vào trong thịt, bị trọng thương, cô đành phải ôm Cao Thi Nhu, không dám lộn xộn nữa.
- Đó là âm thanh gì.
Cao Thi Nhu bị tiếng nổ lớn phía sau làm cho sợ tới mất hồn, mà eo của mình cũng bị Đường Diệm Vân ở phía sau ôm chặt.
- Thi Nhu không cần nhìn.
Tiêu Thần hét lớn một tiếng, loại pháo xung kích mini này có khả năng gây tổn thương rất mạnh, cho dù vừa chạy khỏi trung tâm vòng sóng khí, nhưng khó tránh khỏi sẽ bị một ít đá cát bay tới, nếu quay đầu lại, trực tiếp bị đập vào mặt hoặc là đâm vào trong mắt, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Cô giáo Đường, cô không sao chứ?
Tiêu Thần hiện tại lo lắng nhất chính là Đường Diệm Vân, đạn pháo vừa rồi tới quá nhanh, cho dù mình dùng toàn lực, nhưng xe máy cũ này vẫn không đủ lực, xe máy thiếu chút nữa bị sóng khí lật ngược, nếu không phải mình dùng hai chân kẹp chặt thân xe chỉ sợ hiện tại xe đã bị lật ngược.
- Tôi … tôi hình như trúng đạn.
Đường Diệm Vân thanh âm rất yếu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, đầu cũng đặt trên lưng Cao Thi Nhu, cục đá nhỏ phía sau lưng đâm vào thịt, máu liền không ngừng chảy ra, hiện tại cô không trông thấy, nếu trông thấy đoán chừng đã bị giật mình, cả bộ váy màu lam đều bị nhuộm thành máu đỏ

- Cái gì?
Tiêu Thần kinh hãi, liền tranh thủ quẹo vào trong một ngõ nhỏ, sát thủ nước ngoài ở phía sau cũng không thấy đâu nữa.
- Cô giáo Đương, có nặng lắm không?
Khi xe quẹo vào trong ngõ nhỏ, Cao Thi Nhu liền muốn quay đầu nhìn Đường Diễm Vân.
- Thi Nhu, em trước tiên không nên cử động, để cô dựa vào một lát.
Đường Diệm Vân đầu óc rất nặng nề, tiếng nói chuyện cực kỳ suy yếu, vừa dựa vào lưng Cao Thi Nhu liền ngủ.
- Làm sao bây giờ Thần ca, Cô giáo Đường bộ dạng dường như rất yếu, mau chóng tìm bệnh viện
Cao Thi Nhu cũng không dám động, bàn tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy Đường Diệm Vân, sợ Đường Diệm Vân từ trên xe máy ngã xuống.
Tiêu Thần gật đầu, từ trong kính chiếu hậu cũng không thấy bóng dáng tên sát thủ kia, lúc này mới lái xe chậm lại, chạy tới một chỗ không người liền ngừng lại.
- Thi Nhu, em trước tiên không nên cử động, anh ôm Cô giáo Đường xuống
Tiêu Thần xuống xe trước, đi tới sau xe, nhìn một mảng vệt máu lớn trên lưng Đường Diệm Vân, hận tới mức ngứa răng, đem Đường Diệm Vân ôm xuống, ba người chen vào nơi hẻo lánh này.
Đã là rạng sáng rồi, đoạn đường này lại không tìm được bệnh viện, Đường Diệm Vân chảy nhiều máu như vậy, Tiêu Thần liền định ở trong này trước tiên khiến máu của cô ngừng chảy.
- Tại sao có thể như vậy? Cô giáo Đường chảy nhiều máu quá.
Cao Thi Nhu cũng là lần đầu thấy nhiều máu như vậy, sắc mặt Đường Diệm Vân tái nhợt, người đã hôn mê rồi, Cao Thi Nhu vội vàng hô:
- Cô giáo Đường, Cô giáo Đường, cô tỉnh đi
- Thi Nhu không nên gấp, Cô giáo Đường chỉ do mất máu quá nhiều thôi, em trước tiên đỡ lấy cô ấy.
Tiêu Thần để Đường Diệm Vân xuống, Cao Thi Nhu vội vàng đỡ lấy cô.
Tiêu Thần cởi áo khoác ra, đặt trên mặt đất, lại ôm Đường Diệm Vâ qua, để mặt cô nằm lên áo khoác của mình, lấy tay xé áo sau lưng cô, bên trên có một khối máu bắt đầu đen, đúng là hòn đá nhỏ kia, hòn đá nhỏ kia đã chui vào trong thịt vài phân.
- A.
Cao Thi Nhu chưa thấy qua trường hợp máu tanh như vậy, bụm mặt không dám nhìn.
- Thi Nhu, hay em tới bên kia đợi đi, anh lấy hòn đá này ra dùm Cô giáo Đường
Tiêu Thần cũng không muốn Cao Thi Nhu thấy máu, vội vàng nói.
- Không cần, em sẽ ở đây.

Cao Thi Nhu không chịu đi, bàn tay nhỏ bé nắm lại, tiến tới bên người Đường Diễm Vân.
- Tốt lắm, thì ở lại đây đi, ở lại giúp anh một tay.
Tiêu Thần gật đầu, hôn lên trán Cao Thi Nhu một cái.
Đây mới là người phụ nữ của Tiêu Thần, gặp chút máu thì sợ cái gì. Có tình nghĩa mới là quan trọng nhất.
Tiêu Thần móc mấy cây châm ra, ghim vào xung quanh miệng vết thương sau lưng Đường Diệm Vân, tạm thời cầm máu, nhưng châm cũng không thể để lâu lắm, chỉ chốc lát sau sẽ bị lực đàn hồi của cơ thể bài trừ, đến lúc đó chỉ sợ xuất huyết càng nhiều.
- Thi Nhu, em cố sức giữ lấy người Cô giáo Đường, lát nữa cô ấy bị đau sẽ tỉnh lại, ngàn vạn lần không để cô cử động, không thể để châm kia bị bắn ra.
Tiêu Thần chau mày, rất nghiêm trọng nói cho Cao Thi Nhu.
- Ừm, Thần ca, anh yên tâm.
Cao Thi Nhu gật đầu, bắt đầu ngồi yên giữ lấy hai vai Đường Diễm Vân.
Tiêu Thần đứng lên, ngồi xổm trên lưng Đường Diễm Vân, phòng ngừa Đường Diễm Vân đau quá dùng sức bên hông, ngón tay cái đo lường vị trí, lựa chọn hai bên miệng vết thương, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve, Đường Diệm Vân cũng không có phản ứng quá lớn.
- Thi Nhu, giữ tốt lắm, anh phải ấn xuống đây
Tiêu Thần nói, Cao Thi Nhu dồn hết sức lực, gắt gao giữ chặt hai vai Đường Diễm Nhu.
Tiêu Thần ấn hai ngón tay xuống.
- A.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Đường Diệm Vân đau quá tỉnh dậy, theo bản năng hai vai muốn dùng sức đứng dậy, Cao Thi Nhu thấy tình thế khẩn trương dùng sức đè lại, hai chân Đường Diệm Vân cũng cử động, bên hông vừa vặn bị Tiêu Thần ngăn chặn, hai chân đạp loạn.
Hòn đá nhỏ kia cũng không bị Tiêu Thần ấn một cái liền bắn ra, còn thiếu chút nữa mới có thể lấy ra, Tiêu Thần không có cách nào, đành phải dùng sức đè xuống.
- A.

Một tiếng kêu thê lương vang lên, Đường Diễm Vân rốt cuộc không đạp loạn nữa, đau tới hôn mê bất tỉnh, hòn đã nhỏ theo một đoàn máu đen bắn ra ngoài, Tiêu Thần lại đâm thêm mấy châm sau lưng Đường Diệm Vân, đem mấy châm rút ra, đồng thời từ trong túi quần móc ra một bịch thuốc bột, lấy ra một cái khăn giấy cho vào ít thuốc bột, phun vào đó một chút nước miếng hòa tan, sau đó đem khăn giấy đặt lên miệng vết thương của Đường Diệm Vân.
- Thần ca, Cô giáo Đường không sao chứ? Em thấy cô đã ngất đi rồi, vừa rồi cô la lớn như vậy làm em sợ muốn chết.
Cao Thi Nhu thấy Tiêu Thần lấy ra hòn đá đó, lo lắng hỏi
- Không có gì, yên tâm đi, cô chỉ đau quá nên bất tỉnh thôi, hiện tại máu đã cầm, chỉ cần đưa cô tới bệnh viện vài ngày là hết thôi.
Tiêu Thần nói, rút mấy cây châm ở sau lưng Đường Diệm Vân ra, cẩn thận cõng Đường Diệm Vân lên, hai tay bám chặt vào phần mông của Đường Diệm Vân lên.
Đừng hiểu lầm, thời khắc này Tiêu Thần thật không có ý nghĩ khác, chỉ có điều hắn rất phẫn nộ, trong mắt tràn ngập lửa giận.
- Mau chóng đưa Cô giáo Đường đi bệnh viện đi, làm em sợ muốn chết.
Cao Thi Nhu nghe Tiêu Thần nói Đường Diễm Vân không có chuyện gì, trong lòng mới yên tâm, vừa rồi khiến cô kinh sợ không nhẹ à
- Ừ.
Tiêu Thần gật đầu, ánh mắt quét bốn phía một vòng, sát thủ nước ngoài kia đã biến mất không thấy đâu rồi.
Ta nhất định phải giết ngươi! Tên ngoại quốc kia!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận