Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Thương thế của Đường Diệm Vân tốt lên rồi, Tiêu Thần cũng biết khối Thiên Dương Ngọc này là đại bảo bối rồi, nắm trong tay vui đến quên cả trời đất, một hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, bất kể tổn thương nặng thế nào, đeo nó một đêm là có thể khỏi hẳn, Thiên Dương Ngọc này chính là mạng sống đấy, còn tốt hơn so với thuốc trường tinh.
Thương thế của Diệm Vân tỷ tỷ thì ổn rồi, nhưng về phần sát thủ ngoại quốc kia Tiêu Thần vẫn không có đầu mối, tên kia bắn một phát pháo liền chạy mất. Suy trước tính sau, Tiêu Thần cảm thấy tên kia rất có khả năng là do Ngọc gia phái tới, bởi vì lần trước mình chặt đứt cánh tay phải của thiếu niên mặt đen kia, mà thiếu niên mặt đen kia lại là người của Ngọc gia
Ngày mốt sẽ ra bắc rồi, Tiêu Thần cũng không có thời gian điều tra sát thủ ngoại quốc cùng Ngọc gia, đành phải mặt dày đi đến trụ sở quân đội Lĩnh Hải của Hồ Trường Nghĩa.
Trụ sở Quân đội.
- Đây chính là cái mà các ngươi gọi là bảo hộ sao, Lão tử đêm qua thiếu chút nữa đã mất mạng.
Tiêu Thần vỗ bàn giận dữ hét lớn, nghĩ tới đêm qua Đường Diệm Vân chịu tổn thương nặng như vậy, trong lòng liền phát ra lửa giận.
- Một cái đường đường là đại quân khu, ngay cả vài người cũng không bảo hộ tốt, thực là một đám ăn hại.
Tiêu Thần chỉ vào mũi Hồ Trường Nghĩa mắng, không hề nể mặt Hồ Trường Nghĩa chút nào.
Hồ Trường Nghĩa bị Tiêu Thần răn dạy như vậy, cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt vui tươi hớn hở, thấy Tiêu Thần giáo huấn xong rồi, mắng xong rồi, đưa cho Tiêu Thần một chén trà, cười hì hì nói:
- Ai ya, cậu còn nhỏ tuổi như vậy mỗi ngày tức giận làm gì chứ, không phải chỉ là một sát thủ thôi sao? Còn phải dùng người của quân khu chúng ta? Hơn nữa, cậu cũng nói quân khu chúng tôi phần lớn là ăn hại, gặp phải sát thủ chuyên nghiệp như vậy chính là đi chịu chết rồi, nếu bị môn thần Hoa Hạ cậu đây đụng phải, cậu còn không phải một hai chiêu sẽ đem hắn làm thịt sao? Đâu cần sử dụng những thứ ăn hại ở quân khu của chúng tôi phải không nè.
- Hồ lão đầu, ông ít châm chọc khiêu khích đi. Nói một chút coi bồi thường ta thế nào, lão tử thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất.

Tiêu Thần ngồi bịch xuống, chuẩn bị công phu sư tử ngoạm rồi.
- Ha ha, tiểu tử ngươi rốt cuộc lộ ra cái đuôi cáo rồi nha? Có gì cần cậu cứ nói ra là được, không phải là một người thân cận của cậu bị thương sao, hơn nữa theo ta được biết, cô bé kia trong một đêm liền được chữa trị khỏi hoàn toàn
Hồ Trường Nghĩa nhếch miệng cười, lão vẫn tưởng Tiêu Thần là đồ ngu ngốc, tuy nhiên tiểu tử này chính là một chút thiệt thòi cũng ăn không tiêu, quá gian manh.
- Không cần nghĩ ta hèn mọn như vậy,1 có được không. Ta phải nghiêm chỉnh một chút, ta là một người ngây thơ, ta trước mắt còn là một xử nam.
Tiêu Thần bĩu môi nghiêm chỉnh thanh minh.
- Rồi rồi, cậu cũng đừng khiến ta buồn nôn, rõ ràng là một con ngựa giống, lại còn xử nam cái gì? Cũng không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu thiếu nữ.
Hồ Trường Nghĩa không tin lời Tiêu Thần, đồ chơi trong đũng quần của người này cũng không thành thật như vậy.
- Thôi đi, nói điều kiện của cậu đi? Cậu cũng nên đi chấp hành kế hoạch đi?
Hồ Trường Nghĩa nói tới vấn đề chính.
- Kỳ thật cũng không phải điều kiện gì, chính là ta gần đây không có tiền dùng, tiền còn lại của nhiệm vụ muốn chi trước một ít. Còn nữa nha, chính là danh sách những người mà ta muốn các ngươi bảo hộ sẽ thêm người, hơn nữa yêu cầu Ảnh Đoàn tinh nhuệ nhất Nước cộng hòa tới bảo hộ. Cuối cùng phái cho ta năm tên thợ thủ công làm châm tốt nhất. Ta muốn dùng vài ngày.

Tiêu Thần nói xong, Hồ Trượng Nghĩa há to miệng, đang định nói gì, Tiêu Thần khẩn trương quát:
- Những điều kiện này, nếu đáp ứng thiếu một cái, tôi mặc kệ ân oán của mấy người, tôi sẽ sớm rút khỏi.
Lần trước Tiêu Thần mua bộ phi châm kia, cộng thêm mua cho Hồ Tú biệt thự, cấp kinh phí một trăm ngàn cho người của tổ chức Sấu Hầu (khỉ ốm), trước sau cộng lại cũng gần ba mươi triệu, hiện tại tài khoản của Tiêu Thần chỉ có hơn một trăm triệu, hắn không thể không kiếm thêm ít tiền để chống đỡ mặt tiền của cửa hàng, vừa vặn nhiệm vụ này còn một trăm năm mươi triệu chưa thanh toán, ha ha
Về phần Ảnh Đoàn, người biết tổ chức này không nhiều lắm, quân đội Nước cộng hòa chuyên môn âm thầm huấn luyện một ít nội gia cao thủ, nội gia cao thủ này lấy tốc độ và sự quỷ dị để thành danh, để bọn họ đi bảo vệ Hà Phương Nhã, Cao Thi Nhu, Đường Diệm Vân vô cùng thích hợp, nếu không Tiêu Thần cũng không yên tâm ra bắc
- Ách, một trăm năm mươi triệu kia ta sẽ nghĩ biện pháp lấy cho cậu, thợ thủ công làm châm cũng sẽ tìm cho cậu.
Hồ TRường Nghĩa nói xong, nhìn nhìn Tiêu Thần, rất bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Nhưng người của Ảnh Đoàn cũng không phải là ta muốn điều động thì có thể được, tôi còn không có quyền chỉ huy trực tiếp, tôi phải xin chỉ thị của thượng cấp.
-Vậy tốt nhất nên nhanh một chút. Một giờ sau tôi muốn có được đáp án, cũng phải tận mắt thấy người của Ảnh Đoàn hiện ra ở phụ cận những người trên danh sách.
Tiêu Thần cũng mặc kệ, trực tiếp bỏ lại một danh sách mới, đứng dậy, nói:
- Tôi không quản thượng cấp các người là có thái độ gì, tôi chỉ muốn nói một điểm

- Cậu nói đi.
Hồ Trường Nghĩa thấy Tiêu Thần hiếm khi lộ ra ánh mắt trịnh trọng như vậy, cũng đứng lên.
- Tiêu Thần tôi xuất thân bần hàn, ăn cơm của người đời, giờ cũng không chịu bất kỳ sự giúp đỡ gì từ quốc gia, nói khó nghe một chút, đến trước mắt Tiêu Thần tôi cũng không nhận sự trợ giúp của quốc gia. Nhưng tôi lại vì quốc gia vào sinh ra tử vô số lần, đã không nhớ rõ bao nhiều lần vòng qua diêm la điện, hiện tại tôi chỉ muốn bọn họ đáp ứng yêu cầu của tôi, bảo vệ tốt những người tôi yêu.
Tiêu Thần trầm giọng nói:
- Nếu khi tôi trở về, các cô ấy bị thương một chút nào, tôi sẽ không còn vì quốc gia này xuất lực nữa.
Dứt lời Tiêu Thần dứt khoát xoay người rời khỏi đại viện quân khu.
- Ai, tiểu tử cậu cũng hiếm khi có được một lần tình nghĩa
Hồ Trường Nghĩa nhìn bóng lưng Tiêu Thần rời đi, thở dài một hơi, lão sao lại không biết, thiếu niên mười bảy tuổi này đây, có ý chí cứng như sắt thép, tuy rằng bên ngoài hắn nhìn qua lúc nào cũng hi hi ha ha, dáng vẻ lưu manh, còn có chút háo sắc đấy, nhưng trên vấn đề trái phải rõ ràng, hắn chưa bao giờ hàm hồ. Mặc dù hắn vẫn luôn độc lập độc hành, nhưng nếu quốc gia cần hắn, hắn chưa từng nói một chữ không.
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ các cô ấy thật tốt.
Hồ Trường Nghĩa tay nắm chặt danh sách kia, bên trên viết hơn mười người, hơn nữa đại đa số là tên của phụ nữ
Tổng hội Hắc Lang Dạ, mật thất dưới đất.
Trong mật thất có ba người, Tiêu Thần, Sấu Hầu, còn có một lão giáo sư nhìn qua giống như sắp xuống mồ, lão giáo sư tay đang run rẩy cầm lấy phần cổ thư vô danh mà Tiêu Thần mua được từ hội đấu giá lần trước.

- Lăng giáo sư, ngài đại khái cần bao lâu mới có thể đem toàn bộ sách cổ này phiên dịch được?
Tiêu Thần cẩn thận hỏi, lão giáo sư này mang một đôi kính mắt dày, nếu nhăn trên mặt xếp thành một đống, thân mình không ngừng run rẩy, Tiêu Thần sợ thanh âm nói chuyện lớn hơn chút nữa, lão giáo sư này sẽ bị gió thổi đi.
- Xuỵt, tiểu … tiểu tử, gấp cái gì.
Lão giáo sư đảo cặp mắt trắng dã, vươn ngón giữa, vẽ ra trước mặt Tiêu Thần vài cái:
- Thật không có … kiên nhẫn …ta khinh bỉ ngươi …
Tiếp theo lão cầm một bộ kính lúp còn lớn hơn so với kính mắt của lão, bắt đầu cẩn thận xem xét cổ thư vô danh này.
- Ách.
Tiêu Thần bị chọc tới cực điểm rồi, cả khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, muốn cười lại không dám cười, đành phải lôi kéo Sấu Hầu chạy khỏi căn phòng bí mật.
- Móa, anh từ chỗ nào gọi tới một lão cực phẩm như vậy thế.
Cửa chính căn phòng bí mật vừa hạ xuống, Tiêu Thần liền ôm bụng cười phá lên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận