Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

‘Răng rắc tít tách’
Bốn chữ dùng để hình dung trạng thái bây giờ của Tiêu Thần rất thích hợp, nọc độc chạm vào da thịt bên trong của Tiêu Thần, tựa như lưu huỳnh đang giội vào da mịn thịt mềm của đàn bà, đang ăn mòn dần dần.
- Tê tê tê.
Mấy con đại lục xà, phun nọc độc thật dài, rất đắc ý nhìn kiệt tác của mình, Xà Vương Tạp đứng trên mình con đại lục xà cũng rất hứng thú nhìn Tiêu Thần phía dưới, trong khóe miệng lộ nụ cười tàn nhẫn.
- Ăn mòn chính là một loại nghệ thuật.
Xà vương Tạp cười khặc khặc, phun ra cái lưỡi của y. Đầu cũng bẹt, giống như rắn.
Bạn học Tiêu Thần rất bực mình, toàn bộ linh hồn đã bay ra khỏi thân thể, nhìn thấy thân thể đẹp trai phong độ của mình bị nọc độc kia dần dần ăn mòn, không cam lòng đành nhắm mắt lại.
- Thi Nhu, Phương Nhã, Diệm Vân, Hoa Hồng, Yến Yến, Hứa Diễm, chị Thanh Tú, Tử Y, Elizabeth. . . đều nhận ra hắn, không nhận ra cái đẹp của ta. Các mỹ nữ sẽ thất vọng, trên đời này vừa mất đi một đại soái tuyệt thế rồi.
- Chỉ có điều không có biện pháp nào, ta không cam lòng khi chưa hoàn thành lời hứa của ta.
Khi Tiêu Thần cho là hắn có thể lên thiên đường, một lực hút mạnh mẽ lần nữa đã hút linh hồn của hắn vào thể xác, cái loại đau đớn như dao cắt lại lần nữa xông lên não, hắn vẫn chưa có chết.
- A…..

Đau đớn khiến cho Tiêu Thần há to miệng, rống lên một tiếng, một dòng khí bay thẳng lên không trung.
- Sao lại thế này. Tên này như thế nào còn chưa có chết.
Xà Vương Tạp giật mình, tên Tiêu Thần này bị nọc đọc ăn mòn hai phút rồi, theo lý mà nói, chết đến nơi rồi, nhưng tên này vẫn có thể phát ra tiếng gào to.
- Nhanh, nhanh, nhanh phun nọc độc.
Xà Vương Tạp hoảng hốt, ra lệnh cho hai con đại lục xà, hai con đại lục xà cũng mơ hồ, há miệng giống như nã pháo, không ngừng phun nộc độc vào người Tiêu Thần, một phát lại một phát, nhưng miệng của Tiều Thần không ngừng gào to, ngược lại càng rống càng lớn.
- AAAAA….
Tiêu Thần cũng không cảm thấy dễ chịu, hắn thà rằng chết chứ cũng không nguyện chịu tội như vậy, cơ thể toàn thân như bị lửa đốt, trái tim dường như bị ngàn cây kim châm chích, cái loại cảm giác đau đớn này còn khó chịu hơn hàng ngàn mũi kim đâm vào trong tim, khiến hắn không kìm nổi rống lên, dùng hết sức mạnh rống to.
- Mẹ kiếp, thà chết còn hơn.
Tiêu Thần hiện tại chỉ muốn bóp chết chính mình, ách, bóp chết mình căn bản không làm được, hiện tại da thịt trên cánh tay cũng không có, cơ thịt bên trong nhanh chóng hoà tan, không còn đủ lực nữa rồi.
- Sao còn chưa có chết?
Xà vương Tạp chau mày, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, y cảm nhận được một luồng sức mạnh mãnh liệt, một luồng lực kinh người, giống như là đã ngấm ngầm chịu đựng lâu rồi, rốt cục phải phát nổ.
Một cột sáng mạnh mẽ từ trong đầu Tiêu Thần bay thẳng lên trời, những cây lớn xung quang Tiêu Thần đều ngã xuống đất, có một số bị nhổ tận gốc, xác một số con sói trên mặt đất bị cột sáng cuốn lên, thi thể sói bị cột sáng xoắn thành từng khối vụn, máu, nội tạng, da lông, đều bị quăng vào đỉnh của cột sáng, lập tức toàn bộ được rải trên mặt đất trống, như một đống bừa bãi.
Xà Vương Tạp bị cột sáng làm cho hoảng sợ, cảm thấy không ổn, trong miệng ngâm một đoạn điệu nhạc, ba con đại lục xà nhanh chóng thoát ra khỏi hiện trường.
Ầm
Ầm
Mặt đất quanh thân thể Tiêu Thần đã bắt đầu nứt ra. Cuối cùng từng khối từng khối toàn bộ bị cuốn vào trong cột sáng, chỗ mà Tiêu Thần đứng cũng bắt đầu dần dần tụt xuống, chỉ trong chốc lát, lấy Tiêu Thần làm trung tâm, tạo thành một hố sâu cực lớn..
- AAA
Tiếng gào của Tiêu Thần cũng yếu dần, nọc độc đen trên người cũng kết thành một tấm lưới màu đen, ‘bặt’ một tiếng, từ thiên đình của Tiêu Thần, lưới đã bị phá, lập tức từng khối chất độc hình dáng màu đen bong tróc ra từng mảng, chỉ trong chốc lát, đầu của Tiêu Thần liền hiện ra, khiến người ta lấy làm kỳ lạ chính là, cũng không phải một khối đen cháy sém, vẫn là Tiêu Thần của trước đây nhưng da thịt có phần trắng hơn so với trước kia, một số nốt ruồi trên mặt cũng không còn, cả người hồng quang sáng sủa.

Chất độc bong ra từng mảng, mười phút sau, toàn thân Tiêu Thần đều được lột sạch. Lộ ra trong không khí một thân thể trần truồng, trên người cũng không có bị tổn thương gì, làn da trắng hơn rất nhiều so với trước, cột sáng trên đầu từ từ tối dần, qua mấy phút, toàn bộ điều biến mất, Tiêu Thần mở mắt.
- Ách, đây là ở đâu, Thiên đường phải không?
Tiêu Thần mở to hai mắt nhìn chung quanh, chỗ mình đang ở là dưới đáy một cái hố lớn, trong hố sâu khắp nơi là súc sinh đứt chân đầu, lỗ tai, da lông và vân vân, mình giống như đang rơi vào địa ngục.
Một trận gió lạnh thổi qua, thổi vào đáy hố, Tiêu Thần cảm thấy ớn lạnh, nhìn thấy mình, toàn thân trần truồng, hoảng hốt, chẳng lẽ trước khi đến địa ngục phải gột rửa thân thể?
- Được, được lắm, tiểu huynh đệ còn tốt.
Nhìn thấy tiểu huynh đệ phía dưới còn khoẻ mạnh, Tiêu Thần rốt cục thở phào một cái, tiếp theo hắn lại nghĩ tới mấy thứ gì đó. Sau khi sáng tỏ sự tình, vội vàng dùng ngón tay vuốt ve cái mông của mình.
- Được, cũng không có bị gã quỷ ác đó lột hậu đình.
Tiêu Thần thở dài nói.
Cái hố này sâu chừng mười thước, Tiêu Thần đang ở dưới đáy hố, muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải giẫm vào nội tạng của lũ sói mà leo lên, hắn giật mình.
- Á!
Không phải là bởi vì đã dẫm phải cức mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy, mà là Tiêu Thần nhảy khoảng 5~6 mét, khi hạ xuống không khống chế được lực độ, đã ngã mạnh xuống đáy hố.
- Ta biến thành người rồi hả?
Tiêu Thần vỗ trán của hắn, có chút không tin, đứng lên, dùng lực của hai chân, lại nhảy mạnh lên, lần nhảy này càng doạ người, dưới tình huống có chuẩn bị, ước chừng nhảy lên bảy tám mét, khoảng cách dưới đáy hố cũng không có cách xa nhiều.

Không biết đã sinh ra cái gì, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Tiêu Thần dựa theo sườn dốc của hố liên tục nhảy lên, khi tới đỉnh hố, chỗ này là nơi mà hắn vừa có trận đấu lớn với Xà Vương Tạp, chỉ có điều chính giữa lại có một cái hố sâu lớn như vậy.
- Hay là ta còn chưa có chết?
Tiêu Thần bóp cánh tay của mình, cảm thấy đau đớn.
- Tiêu Đại pháo đại gia đã trở lại.
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, tiếng huýt gió xông lên đám mây, chúc mừng cho sự tái sinh của hắn.
Kề bên này cả thảy đều là mùi máu tanh, Tiêu Thần không dám nán lại, sợ ngày càng có nhiều dã thú, thân thể lại đang trần truồng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vừa định bước đi, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
- Mấy bộ phi châm của mình ở đâu.
Tiêu Thần vội vàng tìm chung quanh, nhưng đâu thể tìm thấy, trên người trần truồng, căn bản không có chỗ để giấu những phi châm này, bốn phía đều là hố lớn tùm lum, nếu muốn tìm mấy chục cây phi châm, dường như không thể.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận