Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Trên đời này còn mặt mũi nói câu này sao?
Lý Vượng Tài rất khinh thường, đánh giá Lăng Bảo Tướng một chút, cười nhạo nói:
- Cái thân này của anh chỉ là đồng nát sắt vụn, phơi dưới ánh nắng mặt trời cũng bốc lên mùi tanh hôi, anh còn có thể có thể diện gì nữa?
- Thể diện là dùng tiền để làm ra! Vậy hơn một trăm con dê kia không phải tiền sao? Súc sinh mà nhà anh nuôi ăn dê của bà con, chặt đứt đường sống của họ, anh không lấy tiền ra, vậy thì có anh nói thế nào, anh cũng không còn mặt mũi gì!
Lý Vượng Tài quát to, tên khốn này đừng xem là một chúa đất bình thường, lời nói ra lại rất có bài có bản, gắng sức làm cho Lăng Bảo Tương hướng về chuyện ăn dê.
- Đúng vậy, hơn một trăm con dê cũng không rẻ đâu nhé!
- Năm nay chúng tôi làm sao bây giờ!
Người chính là như vậy, vừa có người dẫn đầu, là ai ai cũng oán trách, đều là người nghèo khổ, chuyện kẻ giàu ức hiếp người nghèo bọn họ cũng gặp nhiều rồi, trên vấn đề lợi ích, bảo vệ được chính mình mới là quan trọng nhất, còn cô bé kia, nói không chừng đã bị Lý Vượng Tài dẫn đi rồi, còn có thể sống tốt hơn, nói chung còn tốt hơn ở lại sơn thôn nghèo khổ này.
Sắc mặt Lăng Bảo Tương trắng bệch, nghe những tiếng xì xầm bàn tán của những người dân quanh thôn, âm thanh khổ nhục kế, trong lòng lại vô cùng không thoải mái.
- Ha ha, những lời thừa của Lăng Bảo Tương tôi cũng không cần nói nhiều nữa!
Lý Vượng Tài thấy kết quả đã đạt được rồi, một tiểu lưu manh phía sau đưa cho một phong thư lớn, Lý Vượng Tài vất lá thư xuống đất, nói:
- 124 con dê, cứ theo giá hơn 400 một con mà tính cho mọi người, ở đây tổng cộng có 50 ngàn!
- Tiền các anh lấy, còn người thì chúng tôi dẫn đi!

Lý Vượng Tài rất đắc ý, chuyên đắc ý nhất cuộc đời gã chính là vung tiền trước mặt những người nghèo khổ như này!
- 50 ngàn?
- Thật kinh khủng, 50 ngàn!
Già trẻ lớn bé của Lý Gia thôn, cả đời cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền đến vậy, ở Nước cộng hòa mặc dù đại đa số địa phương đã bước lên bậc trung rồi, nhưng trong một thôn xóm xa xôi như Larry ở Lý Gia thôn này, cuộc sống vẫn vô cùng khó khăn, hàng ngày chỉ vào khu rừng nguyên thủy để săn bắn động vật là được rồi, nhưng ở đây cách xa thị trấn, đi bộ cũng phải mất một hai ngày đường, món ăn thôn quê này quá mục nát rồi, thu nhập của thôn dân ở đây dường như là số không
Cho dù có cộng tiền của cả thôn lại, cũng không đến 10 nghìn.
Nhìn phong bì dày cộp dưới đất, có người yết hầu bắt đầu quay cuồng, huyết áp tăng lên. Mẹ nó có tiền, cái phong bì kia chứa 50 ngàn thật sao? Xem ra không phải là giả, cái phong bì kia cũng phồng căng mà.
- Lý Vượng Tài! Cầm lại đống tiền bẩn thỉu của anh đi! Tiền dê của bà con, Lăng Bảo Tương tôi khắc có cách bồi thường cho bà con, không cần anh ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, mau thả Tiểu Thái Nhi của tôi ra! Nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!
Lăng Bảo Tương lại có chút ngông nghênh, không vì tiền mà lay chuyển, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn phong bì tiền trên mặt đất, xắn tay áo lên, nắm chặt hai nắm đấm xông lên.
- Chú Lăng! Chú bình tĩnh một chút!
Lăng Bảo Tương vẫn chưa xông đến, một tên tiểu tử đen nhẻm khoảng mười hai tuổi bước lên ôm lấy Lăng Bảo Tương chặn lại, không để cho anh ta kích động.
- Nhị cẩu, cháu thả chú Lăng ra, chú sẽ lên liều mạng với bọn nó! Bọn nó muốn mang Tiểu Thái Nhi của chú đi!
Một đại lão gia như Lăng Bảo Tương, thấy con gái mình bị kẻ xấu bắt giữ, sao lại không có chuyện liều mạng cơ chứ.
- Chú Lăng, chú nghe cháu nói trước đã!
Tên tiểu tử da đen khá gầy, nhưng rất khỏe, mạnh mẽ dùng lực của hai tay, giữ chặt Bảo Tương đang bị kích động.
Thiếu niên tên Nhị Cẩu bước đến bên cạnh Bảo Tương, hạ giọng nói:
- Chú Lăng, chuyện này cũng không nhỏ đâu! Con Sa Lang mà em Thái Nhi nuôi, trong một đêm ăn hết tất cả dê của thôn, 124 con đấy, bà con trong thôn rất tinh, đừng nhìn bọn họ bình thường chiếu cố Thái Nhi, nhưng dê của nhà bị giết hại rồi, bọn họ đau lòng hơn ai hết, muốn bọn họ không truy cứu tiếp chuyện này là không thể nào, không chừng còn có người ra tay trợ giúp.
- Chú khắc sẽ có cách đền bù thiêt hại cho bà con, nói gì thì chú cũng không thể đứng nhìn Thái Nhi bị đám người cặn bã này dẫn đi được!
Lăng Bảo Tương trừng mắt nhìn Lý Vượng Tài, rồi lại liếc mắt nhìn Tiểu Thái Nhi đang khóc như mưa, trong lòng lại càng tức giận.
- Đừng hòng mang Thái Nhi của tôi đi!
- Nhưng chú Lăng à, tất cả mọi người đều rõ, 124 con dê là bao nhiêu tiền! Ít nhất cũng phải 20 ngàn!
Thiếu niên Nhị Cẩu lại tiếp tục nói:
- Ở Lý Gia thôn chúng ta, mỗi nhà một năm có thể tích cóp được một hai ngàn đã là giàu có rồi, cho dù chú có ý bồi thường, nhưng chú cũng phải có lực chứ!
- Vậy cháu nói phải làm sao bây giờ?

Lăng Bảo Tương có chút mất kiên nhẫn, hóa ra tên tiểu tử này lại nói hộ cho tên Lý Vượng Tài kia, Lăng Bảo Tương một tay đẩy Nhị Cẩu ra, chỉ tay vào mặt Lý Vượng Tài nói:
- Chẳng lẽ lại giao con gái của Lăng Bảo Tương chú cho loại người không bằng cầm thú này sao?
- Ặc…
Nhị Cẩu run sợ vài giây, vừa mới nhẹ nhàng khuyên bảo bên tai, được một lúc liền ngẩng đầu lên trừng mắt Lăng Bảo Tương.
- Chú Lăng, sao chú lại nói chuyện không có tí lịch sự nào vậy!
Tên thiếu niên tên Nhị Cẩu cũng có chút nóng nảy, lại kéo chặt lấy Lăng Bảo Tương, khuyên bảo:
- 50 ngàn, thì chú lấy 20 ngàn ra để bồi thường cho bà con, vẫn còn lại 30 ngàn mà.
- 30 ngàn!
Nhị Cẩu rất tức giận, liếc mắt nhìn phong bì đang ở trên mặt đất, nuốt nước bọt một cái nói:
- 30 ngàn cũng đủ cho chú mua mấy trăm con dê rồi còn gì.
- Cái tên khốn kiếp này!
Lăng Bảo Tương lại đấm một cái vào ngực Nhị Cẩu, Nhị Cẩu bị anh ta đánh cho một cái liền ngã lăn xuống đất.
- Chú, sao chú lại đánh cháu!
Nhị Cẩu bụm người ngồi dưới đất, cảm giác oan ức!
Nhị Cẩu đang muốn đứng dậy, lại phát hiện ra dưới mông mình, không ngờ chiếc phong bì lớn vừa nãy lại đúng dưới mông mình, nghĩ đến đây, Nhị Cẩu lấy tay lần mò xuống dưới mông. Dưới mông y, quả nhiên là một chiếc phong bì lớn, “bịch” một cái chiếc phong bì lớn được y rút ra, y vội vàng mở phong bì ra, bên trong là từng tờ một trăm tệ màu đỏ mới tinh!
- Tiền! Đúng là tiền!

Nhị Cẩu giơ xấp tiền lên, ha há cười.
- Oa, toàn bộ là tiền thật!
- Trời ơi, 50 ngàn…
- Lão Lăng, anh để người ta dẫn Thái Nhi đi đi!
Đám dân thôn này cũng vậy, mấy đời chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhìn tên Nhị Cẩu ngồi ôm lấy đống tiền dưới đất mà cười toe toét, mấy gã thanh niên còn lại cũng không thể đứng yên được rồi, xông lên, liền muốn cướp tiền của Nhị Cẩu!
- Đừng cướp, đừng cướp, đây là tiền của tôi!
- Đây là tiền của lão tử!
- Ai cướp được là của người đó!
Những thôn dân khác cũng không đứng yên được nữa, đều nhào tới, một lúc sau đã thành một đám hỗn loạn, khóe miệng Lý Vượng Tài lại lộ ra vẻ cười đắc ý, khua khua tay, mấy tên lưu manh bên cạnh thì đã lôi Tiểu Thái Nhi lui về sau.
- Lý Vượng Tài, mày thả Thái Nhi ra!
Lăng Bảo Tương lại không thèm để ý đến đống tiền trên mặt đất, thấy con gái bị người khác dẫn đi, một thân một mình liền xông tới!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận