Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Sói cát ăn thịt, số người nghe qua cái tên này rất ít, loại sói cát này bình thường sống trong rừng nhiệt đới tại châu Mỹ, tổng số chủng tộc không quá hai mươi con, là một loại động vật gần bị tuyệt chủng.
Ở trong rừng nhiệt đới châu Mỹ, động vật hoang dã đáng sợ nhất có lẽ cũng không phải là sư tử hay báo, mà là loại động vật tên là Sói cát ăn thịt này. Chúng có cái đầu không lớn, tuy nhiên lại có sức ăn thật lớn và năng lượng quỷ dị. Vào mấy buổi tối khi trăng tròn, thân hình Sói cát ăn thịt này sẽ thay đổi đột biến, sẽ lớn hơn mười lần so với trước, sói cát trưởng thành thậm chí sẽ to lớn như một con voi. Sói cát sau khi biến thân, miệng sẽ mọc ra mấy cái răng nanh dài sắc bén, tốc độ và lực lượng của thân mình cũng sẽ tăng lên gấp nhiều lần, cho nên vừa đến đêm trăng tròn, những động vật ở gần khu vực có sói cát đều không dám ra ngoài hoạt động, bởi vì nếu bị sói cát sau khi biến hình bắt được, con vật xấu số kia sẽ thành miếng thịt trong bụng chúng.
Đối với Tiêu Thần mà nói, hắn không quan tâm đến năng lực của sói cát sau khi biến thân, cái hắn quan tâm nhất chính là sói cát sau khi biến thân, phía sau lưng của nó sẽ mọc ra tám cây châm nhỏ sắc bén, tám cây châm nhỏ kia đúng là nguyên liệu để chế tạo ra ám khí phi châm cực phẩm. Dùng châm nhỏ trên lưng sói cát sau khi biến thân để chế tạo ra ám khí phi châm, không chỉ có độ cứng rắn mạnh mẽ, mà còn có tính dai cao, loại nguyên liệu này cũng là phá vỡ quy định vật lý cơ học đấy. Thậm chí ngay cả Tiêu Thần đã bỏ ra mười tám triệu tám trăm tệ để mua bảy mươi hai cái phi châm kia, so ra chất lượng còn kém hơn tám cái châm nhỏ lấy ở sau lưng tiểu gia súc này.
- Anh lớn, anh thích tiểu Hoa như vậy sao?
Tiểu Thải Nhi rất nghi hoặc nhìn Tiêu Thần, người này đang ôm tiểu Hoa cọ qua cọ lại trên mặt của mình, có vẻ rất thân thiết.
- Thích, thích, anh rất thích.
Tiêu Thần ôm tiểu Hoa không chịu buông tay, người này đi qua đại vận chính là rất sung sướng, đi ngang qua một thôn trang nhỏ, chẳng những cứu được tiểu Thái Nhi, còn nhặt được một món bảo bối.
Phải biết rằng, cũng không phải con sói cát nào mỗi tháng vào đêm trăng tròn sau khi biến thân, trên lưng chúng đều mọc lên tám cái châm nhỏ, nhất định phải là con Sói cát ăn thịt còn đang nhỏ. Như vậy cơ thể mới có thể mọc ra, giống tiểu Hoa là một con sói cát còn nhỏ, thật đúng là quý hiếm. Mỗi một đời của con sói cát, tổng cộng có thể mọc ra ba mươi hai câychâm nhỏ như vậy, một lần tám cây, nửa năm mọc một lần, mỗi lần mọc màu da sẽ càng trắng, màu lông của tiểu Hoa như vậy, hẳn là còn chưa có bắt đầu mọc châm nhỏ.
Nhặt được tiểu Hoa này, tương đương với việc nhặt được ba mươi hai cái ám khí cực phẩm, Tiêu Thần có thể không vui sao được?
- Tiêu huynh đệ, anh phải cẩn thận với tiểu sinh súc này nha, nếu nó há mồm cắn anh cũng đủ phiền toái đấy!
Nhìn Tiêu Thần ôm nhào nặn con gia súc mà người trong thôn biến sắc với nó, Lăng Bảo Tương kinh sợ toát một thân mồ hôi lạnh, khuya ngày hôm trước chính mắt y đã nhìn thấy con tiểu gia súc này nuốt trọn một con dê đấy, nó kinh khủng như vậy, mà Tiêu Thần lại vẫn có thể ôm nó cười ha ha, hắn không điên chứ?
- Cha! Tiểu Hoa nó không phải là tiểu súc sinh, nó là một con vật đáng yêu, nó biết nghe lời lắm đấy!

Tiểu Thái Nhi không thuận theo, nó muốn cướp lại Tiểu Hoa còn đang nằm ngáy o..o. trong lồng ngực Tiêu Thần.
- Đứa nhỏ này! Bất trị rồi!
Lăng Bảo Tương trừng mắt nhìn tiểu Thái Nhi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Con mắt ông ta đảo một vòng, lập tức nhìn Tiêu Thần nói:
- Tiêu huynh đệ, cậu đã giúp những người trong thôn Lý Gia chúng ta lớn như vậy, thôn Lý Gia chúng ta cũng không biết lấy gì để cảm ơn cậu, nếu cậu đã thích tiểu súc sinh này như vậy, Ồ không. . Tiểu Hoa, hay cậu xem như chúng ta đem tiểu Hoa này tặng cho cậu, cậu thấy thế nào?
- Tặng cho tôi?
Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn Lăng Bảo Tương, phục hồi tinh thần lại, khẩn trương gật đầu cười nói,
- Được, vậy tặng cho tôi nhé!
- Ách, thật sự, kia thật sự là quá tốt!
Lăng Bảo Tương hưng phấn muốn nhảy dựng lên, ông ta ước gì sớm tiễn bước tiểu ôn thần này một chút, vừa nhưng hay cái người thanh niên trẻ tuổi họ Tiêu này lại thích nó, vậy mời cậu ta khẩn trương mang đi đi!
- Cha!
Tiểu Thái Nhi không đồng ý, khẩn trương kéo tay áo Lăng Bảo Tương, nũng nịu nói
- Cha, tại sao cha có thể đem tiểu Hoa đưa cho người khác chứ!
- Con gái ơi! Sao con lại nói như vậy!
Lăng Bảo Tương lên mặt, giả bộ Bao Thanh Thiên chính nghĩa lẫm nhiên, quát,
- Tiêu huynh đệ sao có thể là người khác chứ! Cậu ấy là người trong nhà, người trong nhà tặng đồ cho người trong nhà, sao không thể chứ!
- Hơn nữa, ranh con này một lúc liền ăn luôn mấy chục con dê, chúng ta làm sao nuôi nổi nó! Để cho nó đói chết, không bằng cho nó đi theo anh Tiêu của con, có lẽ tiểu Hoa còn có thể sống tốt hơn.
Lăng Bảo Tương nghiêm túc dạy dỗ con gái.
- Cha!
Tiểu Thái Nhi bị Lăng Bảo Tương quát, lập tức khóc lên, nước mắt rơi ào ào.
- Ha ha, tiểu Thái Nhi, em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ chăm sóc tiểu Hoa thật tốt.

Tiêu Thần cúi người vỗ vỗ đầu tiểu Thải Nhi, cười nói
- Hơn nữa, đợi sau này tiểu Thải Nhi trưởng thành, cũng có thể đi tìm anh Tiêu nha, đến lúc đó anh sẽ đem tiểu Hoa trả lại cho em được không?
- Thật chứ?
Tiểu Thải Nhi lau nước mắt, hai mắt đều khóc đỏ lên, Tiêu Thần thay cô xoa xoa nước mắt, cười cười nói
- Đương nhiên, anh Tiêu nói chuyện cho tới bây giờ đều giữ lời.
- Tốt lắm, đợi tiểu Thải Nhi trưởng thành, sẽ đi tìm anh, đến lúc đó anh nên đem tiểu Hoa trả lại cho em đấy nhé.
Tiểu Thải Nhi dịu dàng nói.
Cô cũng biết sức ăn của tiểu Hoa rất lớn, phiền phức của mình lần này, hơn phân nửa cũng là bởi vì tiểu Hoa ăn quá nhiều, cũng may lúc trời tối nó biến thân chỉ ăn hơn một trăm con dê, cũng không làm bị thương đến người dân trong thôn Lý Gia, bằng không tiểu Thái Nhi càng cảm thấy tội lỗi, anh Tiêu là người có bản lĩnh như vậy, thôi để anh ấy thay mình nuôi tiểu Hoa vậy.
- Ừ, nhất định là như vậy.
Tiêu Thần gật đầu nói.
- Móc tay!
Tiểu Thái Nhi vươn ngón tay nhỏ, Tiêu Thần cũng cười đưa ra.
- Móc tay hứa một trăm năm không được thay đổi!
Tiêu Thần ôm tiểu Hoa thả vào trong ngực, cũng không lo lắng nó cắn mình, bởi vì Sói cát ăn thịt có một đặc điểm, ăn một bữa sẽ ngủ say nhiều ngày, trong lúc này nó chắc là sẽ không công kích người đâu, đột nhiên Tiêu Thần nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc, nhìn Lăng Bảo Tương hỏi:
- Chú Lăng, nơi này là tỉnh nào?

- Hả.
Lăng Bảo Tương nhất thời không kịp phản ứng.
- Chú Lăng, nơi này là tỉnh nào, thành phố gì, cách thành phố Bắc Kinh xa không?
Tiêu Thần lúc này mới nghĩ đến việc hắn còn không biết đây là tỉnh nào của Nước cộng hoà, hắn muốn lập tức tới Bắc Kinh!
Đã chia tay Tham Lang hai ngày rồi, hơn nữa Xà vương tạp đều biết sự tồn tại của mình, tình trạng sự việc có chút nằm trong dự đoán của mình rồi, nếu không nắm chặt thời gian, chỉ sợ xảy ra đại loạn!
- Ồ, nơi này là thôn Lý Gia thị trấn Phượng Hoàng huyện Mã Lan thành phố Tây Ninh tỉnh GS!
Lăng Bảo Tương vội vàng nói.
- Tỉnh GS! Hình như hơi xa!
Tiêu Thần như thoáng chút suy nghĩ, từ tỉnh GS đến Bắc Kinh phải vượt qua vài tỉnh khác nữa, mà mà ngày hôm đó sau khi chia tay Tham Lang ở trên chuyến bay đó, nửa ngày sau hắn đã bị đưa tới mật thất trong rừng rậm nguyên thủy kia, có thể thấy năng lực và hiệu suất làm việc của Tham Lang là hết sức kinh người đấy!
Mà Xà vương tạp vào lúc ban đêm liền chạy tới rừng rậm nguyên thủy kia, việc này tuyệt đối không thể là sự trùng hợp, mà là bọn họ đang theo dõi Tham Lang!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận