Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Hóa ra là thực sự có quen biết sao?
Bảo vệ trẻ tuổi thở dài:
- Hơn nữa quan hệ còn không tầm thường, có vẻ như là người yêu
Bảo vệ trẻ tuổi cũng không phải là tên ngốc, hơn nữa hoa hậu giảng đường Uông Tiểu Kỳ còn dám làm ra động tác ôm nhau thắm thiết như vậy ngay trước công chúng, ách, vậy thì không có cái quan hệ đó mới là gặp quỷ rồi, nhất là cái tiếng khóc như oán phụ khuê phòng kia, xem ra Uông Tiểu Kỳ đúng là có oán niệm khá xâu với người anh em kia rồi.
- Anh chàng này là ai vậy nhỉ?
Lâm Vũ Đình cũng đứng lên, có chút khó hiểu nhìn thiếu niên mặc quần tây, áo sơmi trắng này, hắn ta cao khoảng 1m8, toàn thân anh khí, cặp mắt cũng thật hấp dẫn. Lâm Vũ Đình đứng đó thì thào:
- Thật là một anh chàng đẹp trai.
Những tên sắc lang từ xa đến gần cũng đều mở to mắt nhìn, phỏng chừng tin tức Uông Tiểu Kỳ có bạn trai sẽ lập tức truyền khắp đại học BJ rồi, những lũ gia súc luôn thầm mến các người đẹp này chỉ sợ là sẽ lệ rơi đầy mặt, đau xót muốn chết thôi. Một trong sáu đại hoa hậu giảng đường của đại học BJ đã là hoa có chủ rồi.
- Cậu là tên bại hoại... Ngày hôm qua tại sao Cậu lại bỏ đi...
Uông Tiểu Kỳ khóc liên tục chừng 4-5 phút đồng hồ, lúc này mới từ từ dừng lại, ghé vào trong lòng Tiêu Thần u oán nói.
- Rất xin lỗi, hôm qua em đã hiểu lầm chị rồi.
Tiêu Thần gắt gao ôm chặt lấy thân thể của cô, vội vàng dùng bàn tay to vội vàng lau sạch nước mắt của cô, nói với giọng nhu tình:
- Chị xem này, khóc thành con mèo hoa rồi, rất khó coi nha.
- Còn không phải tại câu sao!
Uông Tiểu Kỳ không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cứ làm nũng ở trong lòng của Tiêu Thần, giơ tay đánh vào ngực hắn mấy cái.
- Em sai rồi, em sai rồi, bà xã đại nhân, em biết sai rồi mà.

Tiêu Thần vội xin tha, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Uông Tiểu Kỳ, áp lên trên mặt của mình.
- Ai là bà xã của cậu?
Uông Tiểu Kỳ sẵng giọng:
- Chớ có tự tác đa tình.
- Đương nhiên là chị a. Chính là bà xã Tiểu Kỳ của em.
Tiêu Thần càng ôm chặt Uông Tiểu Kỳ hơn,.nhanh chóng hôn ‘chụt.. chụt’ mấy cái lên mặt của Uông Tiểu Kỳ.
- Y.A.A..A...A!
Uông Tiểu Kỳ xấu hổ kêu lên:
- Cậu thật đáng ghét, ở đây còn có người đấy.
Cô vội nhìn xung quanh, quả nhiên là có không ít người đang nhìn chằm chằm vào hai người, phía sau cô còn có Lâm Vũ Đình đã đứng ở đó từ đầu, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, liền muốn dùng sức đẩy Tiêu Thần ra.
Hình tượng của bà nay còn đâu nữa, đều bị ngươi hủy hết rồi.
- Trâu! Thực là trâu! Tên gia súc kia không ngờ còn hôn Uông Tiểu Kỳ trước mặt mọi người nữa.
Bảo vệ trẻ tuổi đứng ngoài nhìn thấy rõ mọi chuyện, không ngờ là người anh em kia không chỉ ôm Uông Tiểu Kỳ vào lòng mà còn hôn liền mấy cái nữa chứ.
- Thói đời thật dễ đổi thay haz...
Bảo vệ trẻ tuổi có chút mất mát, móc ra bao thuốc mà Tiêu Thần tặng cho y, lấy một điếu ra hút, rồi lại cảm thán:
- Đồ tốt đều bị gia súc ngày nữa à.
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Phỏng chừng nếu Tiêu Thần nghe được câu nói kia, sẽ vội vàng cướp cái bao thuốc kia lại cho xem.
- Quản gì đến ai chứ, em và bà xã thân thiết, nồng nhiệt, cần gì phải quản nhiều như vậy.
Tiêu Thần nổi lên thói xấu, đùa giỡn mấy câu, Uông Tiểu Kỳ thì sống chết giãy dụa, nhưng một lát sau cũng liền thuận theo, im lặng nép vào lòng Tiêu Thần.
Không phải là mình cùng bạn trai chỉ hôn nhau vài cái thôi sao. Hiện đã là thời đại gì rồi, bĩnh tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cứ tiếp tục hôn đi.
Hai người cứ ôm hôn thắm thiết như vậy, hoàn toàn không coi ai ra gì, chuyện giữa nam nữ chính là như vậy, vừa động tình lên là đâu có thèm quản cái gì nữa, hơn nữa cũng không phải là lột hết quần áo ra, chẳng qua chỉ là hôn vài cái mà thôi, nên cũng chẳng phải e ngại nhiều như vậy.
Giờ phút này chỉ muốn có đối phương mà thôi.
- A...
Thấy Uông Tiểu Kỳ và chàng thiếu niên kia ôm hôn nhau như vậy, Lâm Vũ Đình đứng sau lưng cả hai có chút kinh ngạc giơ tay bưng lấy cái miệng nhỏ nhắn.
Tiểu Kỳ hóa ra cũng là một cô gái cuồng nhiệt như vậy.

- Ha ha, có phải là bà xã của em hay không?
Ra sức hôn thêm vài phút, Tiêu Thần lúc này mới buông Uông Tiểu Kỳ ra rồi cười hỏi.
- Phù, phù... Cậu còn nói sao, khiến chị thiếu chút nữa thì không thở nổi rồi.
Uông Tiểu Kỳ hít thở có chút khó khăn, người này hôn thật là lợi hại, thiếu chút nữa là khiến mình chết nghẹn rồi.
- Trước kia không phải là chị thích nhất như vậy sao?
Tiêu Thần lúc này cũng có chút khó hiểu, nhớ rõ lần trước ở dưới quảng trường nhỏ, lúc ấy Uông Tiểu Kỳ liều mạng cùng mình hôn môi, sau đó còn nói hôn chưa đủ sảng khoái nữa...
- Lần trước ở dưới quảng trường chị thiếu chút nữa làm em tắt thở đó.
Tiêu Thần cười nói, thay Uông Tiểu Kỳ chỉnh sửa lại tóc tai y phục có chút hỗn độn.
- Được rồi, chúng ta không nói về cái vấn đề này nữa.
Uông Tiểu Kỳ thẹn đến mức muốn chui xuống đất luôn, liền hạ giọng nói với Tiêu Thần:
- Chị giới thiệu cho cậu một người đẹp nhé, cô ấy chính là một người đẹp nổi tiếng của trường học chúng ta đấy, lát nữa cậu không được có ý đồ xấu gì đâu nha.
- Ý đồ xấu?
Tiêu Thần ra vẻ khó hiểu:
- Cái gì mà ý đồ xấu? Em luôn nổi danh là người ngây thơ mà.
- Cậu? Còn ngây thơ?
Uông Tiểu Kỳ liếc Tiêu Thần vài cái với vẻ khinh thường:
- Cậu mà ngây thơ thì heo đực cũng biết leo cây? Cậu có mà là một tên nhóc ngây thơ háo sắc thì có.
- Ừ, em đúng thật là rất thuần khiết mà.
Tiêu Thần có chút cảm thán, bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn của Uông Tiểu Kỳ, lại hôn xuống, khiến Uông Tiểu Kỳ vội vàng né tránh.

- Chị nói xem em ngây thơ hay không ngây thơ?
Tiêu Thần cười xấu xa.
- Ngây thơ, cậu ngây thơ nhất, được chưa, thật sự là chịu không nổi cậu nữa rồi.
Uông Tiểu Kỳ liên tục xin tha, cũng không muốn tiếp tục hôn nữa, chính mình có chút chịu không nổi rồi.
- Ha ha, như vậy mới được chứ, ông xã của chị có thể không ngây thơ được sao.
Lúc này Tiêu Thần mới tỏ ra hài lòng buông tha cho Uông Tiểu Kỳ, Uông Tiểu Kỳ cũng sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi kéo tay Tiêu Thần đi tới trước mặt Lâm Vũ Đình.
- Vũ Đình, tớ giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tớ, Tiêu Thần.
Uông Tiểu Kỳ cũng không có ý định giấu diếm, đứng ngay trước mặt người ta mà hôn nhau, còn không nói là bạn trai thì nói là cái gì.
- Xin chào anh chàng đẹp trai, chị là em của Tiểu Kỳ, Lâm Vũ Đình.
Lâm Vũ Đình vươn bàn tay ngọc ra, nhẹ nhàng bắt tay với Tiêu Thần.
- Rất hân hạnh được biết chị.
Tiêu Thần thu hồi nụ cười vô lại xấu xa lúc nãy, cười nói lễ phép với Lâm Vũ Đình.
Đây chính là phong cách của hắn trước mặt các cô gái, đặc biệt là những cô gái đẹp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận