'Học hải tình duyên', tên nghe cũng khá là văn nhã, bên trong có bảy tám cái bàn nhỏ cùng với hai ba cái phòng riêng.
Hơn mười một giờ, vẫn còn sinh viên đang trong giờ học, khách bên trong quán cơm nhỏ cũng không nhiều lắm, mới có hai bàn nhỏ có người ngồi, đều là một đôi nam nữ đang nhỏ giọng trò truyện và cùng ăn đồ ăn, xem ra đến quán này ăn cơm đều là những đôi tình lữ sinh viên.
- Các anh chị xinh đẹp, hoan nghênh đã đến.
Vừa mới đi vào cửa hàng, đã có một cô gái phục vụ đi tới trước mặt ba người chào hỏi.
- Ha ha.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng nhìn cô gái phục vụ, thầm thấy cô phục vụ này biết chuyện, nhưng hai cô gái đã lên tiếng:
- Chúng ta vào phòng riêng ăn, hay ngồi bên ngoài ăn?
- Vào bên trong thì hơn, bên trong yên tĩnh hơn một chút, nếu ngồi ở đây sẽ kéo đến rất nhiều người đấy.
Uông Tiểu Kỳ đề nghị, nếu thật sự là ngồi ngoài này, chỉ sợ là quán cơm nhỏ này sẽ bị người chen chúc đến nổ tung ra mất. Cũng không phải là cô tự kỷ, thế nhưng cả cô và Lâm Vũ Đình đều ở đây ăn cơm với một người con trai, nhất định sẽ kéo tới rất nhiều người đấy.
- Việc này thì tùy hai người.
Tiêu Thần cười cười, không dị nghị cái gì, quay đầu hỏi Lâm Vũ Đình một câu:
- Vũ Đình, chị không có ý kiến gì sao.
- Ách, tôi có thể có ý kiến gì chứ.
Lâm Vũ Đình cười cười:
- Tôi hôm nay chính là đảm đương công tác làm bóng đèn cho hai người, nếu mà có vào trong rạp xem phim, thì còn có thể chiếu sáng hơn, đỡ phải để tên nhóc nhà cậu muốn làm điều gì không đứng đắn với Tiểu Kỳ của chúng tôi, hừ.. hừ...
- Tôi giống hạng người đó sao?
Tiêu Thần dở khóc dở cười.
Hôm nay mình hóa trang thành một chàng trai thuần khiết, thế nào mà lại bị người khác nghĩ mình bất lương chứ, phải sửa, nhất định phải sửa.
- Không phải giống, mà chính là như vậy.
Hai cô gái cùng nhau gật đầu, sau đó kéo tay nhau cười hì hì đi vào phòng ăn, để lại Tiêu Thần đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cũng may Uông Tiểu Kỳ còn nhớ rõ những món Tiêu Thần thích ăn, cá hấp chứng, thịt kho tàu, móng heo đều đã gọi cho Tiêu Thần rồi, Uông Tiểu Kỳ và Lâm Vũ Đình thì chỉ ăn nhẹ một chút rau quả, cải thìa và rau muống xào, còn có một bát canh cà chua trứng nữa.
Ba người bốn món ăn, một món canh, có chay có mặn, cũng coi như là một bữa phong phú, Tiêu Thần đề nghị là nên uống chút bia, hai cô gái cũng đều sảng khoái đáp ứng.
Uông Tiểu Kỳ là nghiên cứu sinh đang cùng giáo sư nghiên cứu đề tài, còn Lâm Vũ Đình là sinh viên năm hai hệ tài chính, xế chiều hôm nay cả hai cũng không có tiết học, uống một ít rượu cũng không phải là không thể được.
Sau khi uống vài chén rượu, Tiêu Thần cũng đã nghe được sự tình của anh chàng gọi là A Hoa hôm trước.
A Hoa tên đầy đủ là Uông Hoa, là anh họ xa của Uông Tiểu Kỳ, sống ở Bắc Kinh, lúc còn nhỏ cũng chơi rất thân với Uông Tiểu Kỳ. Cho nên khi Uông Tiểu Kỳ rời Lĩnh Hải đến đại học Bắc Kinh hoc nghiên cứu sinh, liền liên lạc với Uông Hoa, hai người lúc này mới cùng nhau đi ăn cơm, tâm sự chuyện xưa, cũng không có cái quan hệ gì khác.
- Bà xã đại nhân, em xin tự phạt ba chén, hôm nào chị thay em xin lỗi Uông Hoa nhé.
Tiêu Thần giơ chén rượu lên rồi uống cạn, gì chứ tự dưng đấm người ta một cú phụt máu mũi mà không nói lời xin lỗi thì thật là...
- Ha ha, Tiêu Thần, tôi phải nói trước với cậu chuyện này.
Lâm Vũ Đình có quan hệ rất tốt với Uông Tiểu Kỳ, chuyện phát sinh ngày hôm qua, Uông Tiểu Kỳ khi về đã tìm cô kể lại tất cả.
- Ừm?
Tiêu Thần có chút hoang mang.
- Cái anh chàng Uông Hoa kia tôi cũng đã gặp qua rồi, một anh chàng rất đẹp trai đó.
Nhớ tới Uông Hoa, Lâm Vũ Đình có chút si mê cười nói:
- Một người như vậy làm sao có thể coi trọng Tiểu Kỳ được nha, có muốn thì cũng phải là muốn tôi nè, nghe nói người ta còn là ông chủ trẻ tuổi của một nhà máy đấy.
- Thật sự là một người đàn ông cực phẩm mà.
Lâm Vũ Đình buồn bã nói.
- Ách.
Tiêu Thần có chút không phục:
- Nhà máy gì chứ, có thể so được với tôi sao? Tôi đây khinh thường cái loại nhà máy đó.
- Stop.
Lâm Vũ Đình có chút khó chịu phản bác lại:
- Cậu có thể làm được sao? Nhà máy tư nhân đâu phải muốn lập là lập được.
Nhà máy tư nhân sao, đơn giản cũng chỉ là một người hoặc một tổ chức quyết định kinh doanh một cách mạo kiểm, cần phải có sự quyết đoán, có nhân tài và thực lực về kinh tế.
- Chị không tin tôi sao?
Tiêu Thần có chút khó chịu, bản thân lão tử muốn tiền là có tiền, muốn có quan hệ là có quan hệ, vóc người cũng không kém, thực lực càng không thể chê, cái loại công tử bột như Uông Hoa có thể so sánh với lão tử sao? Rõ ràng không thể nào sánh bằng mà.
- Không tin.
Lâm Vũ Đình lắc lắc đầu, cô cũng không phải là muốn đả kích Tiêu Thần, chẳng qua cô cảm thấy đây là sự thật.
Lúc nãy khi Tiêu Thần nói mua cho Uông Tiểu Kỳ một chiếc BMW thì cô còn có chút tin tưởng, nhưng sau khi nghe Uông Tiểu Kỳ nói thì cô liền hiểu rõ tiểu tử này hẳn không phải là một kẻ có tiền, cũng không phải là cái loại nhà giàu mới nổi. Một người khoảng hai mươi tuổi giặt rũ rửa chén để trả hết nợ nần, muốn trở thành một ông chủ nhà máy tư nhân, tỷ lệ thật là quá thấp.
- Vũ Đình.
Thấy không khí có chút không tốt, Tiêu Thần có tiền hay không thì cô cũng không biết rõ, tuy nhiên lúc này Tiêu Thần không phải là ông chủ một nhà máy tư nhân thì hoàn toàn là sự thật, nhưng Tiêu Thần mới mười bảy tuổi, khó tránh khỏi sẽ bực bội với Lâm Vũ Đình.
- Ha ha, Vũ Đình nói cũng đúng sự thật, không có gì đâu.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Uông Tiểu Kỳ, rồi nhìn Lâm Vũ Đình nói:
- Hiện tại tôi thực sự không phải là ông chủ nhà máy tư nhân, về phần sau này có thành lập nhà máy tư nhân hay không thì tôi còn chưa nghĩ tới, chỉ là tôi muốn nói, thực lực của tôi cũng không thiếu, bản thân cũng chưa bao giờ nói mạnh miệng.
- Nhân phẩm của Uông Hoa như thế nào tôi cũng không thể bình luận, dù sao tôi cũng chưa từng quen biết y, hơn nữa hôm qua còn đánh y một phát.
Tiêu Thần nói tiếp, vẻ mặt của hắn lúc này rất nhẹ nhàng tự nhiên, không chút nào khiến người nghe có cảm giác là hắn đang khoác lác cả.
- Tôi thấy Uông Hoa chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi, một tên thanh niên mới hơn hai mươi tuổi mà không dựa vào lực lượng của gia đình, mà đã có thể tự mình thành lập một nhà máy tư nhân, thì nhất định là y có chỗ hơn người, điểm này là không thể hoài nghi.
Tiêu Thần ăn ngay nói thật, xã hội bây giờ rất khó làm ăn kiếm sống, có thể thành lập một nhà máy tư nhân khi mới hơn hai mươi tuổi thì Uông Hoa xác định là rất có thực lực.