Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Đây là bạn trai tớ thì tốt rồi.
Lâm Vũ Đình cười nói.
- Đây là bạn trai của chị Tiểu Kỳ, Tiêu Thần.
- Ồ, thật ngại quá.
Dương Dao Dao hé đôi môi nhỏ nhắn cười nói. Nụ cười của cô rất tự nhiên, ngọt ngào.
- Tên tôi là Dương Dao Dao, là bạn cùng phòng của chị Tiểu Kỳ và Vũ Đình.
Dương Dao Dao vươn đôi tay trắng nõn về phía Tiêu Thần.
- Tiêu Thần.
Tiêu Thần cũng đưa tay ra bắt tay cô. Đôi tay cô mềm mại như không xương, ngón tay Dương Dao Dao rất dài, nhìn rất đẹp.
- Cậu thật đáng ghét!
Vừa mới bắt tay, Dương Dao Dao đã kêu lên, tức giận nhìn Tiêu Thần.
- À, tôi… chuyện này….

Chuyện này là thế nào, mình và hoa hậu học đường Dương Dao Dao này hình như là lần đầu gặp mặt.
- Cậu là loại người gì đấy!
Dung mạo Dương Dao Dao dịu dàng, nhưng khi ngang ngược cũng có độ mạnh nhất định, rất có phong thái của Uông Tiểu Kỳ, quát Tiêu Thần.
- Hôm qua, lòng dạ của cậu cũng thật ác độc, làm hại Tiểu Kỳ của chúng tôi khóc cả buổi tối. Hai đứa em như tôi và Vũ Kỳ đều đau lòng không ngớt.
- Hả?
Tiêu Thần ngẩn người. Hóa ra Dương Dao Dao này nói đến chuyện mình hiểu lầm Uông Tiểu Kỳ và Uông Hoa, vội vàng xin lỗi:
- Ha ha, thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi cũng thật nóng nảy, lúc ấy máu cứ sôi trào, không nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Kỳ, giờ chẳng phải tôi đến đền tội sao?
Khi Dương Dao Dao giận lên thì lại rất hấp dẫn người khác, thậm chí còn đáng yêu hơn Uông Tiểu Kỳ vài phần, càng khiến người yêu mến.
- Hừ, biết thì tốt rồi.
Dương Dao Dao đặt bàn vẽ xuống, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, khó hiểu hỏi:
- Chị Tiểu Kỳ đâu? Sao lại không thấy chị ấy?
- Chị Tiểu Kỳ bị giáo sư Tần gọi đi, còn có chút chuyện rắc rối đấy.
Lâm Vũ Đình đáp. Cô quả thật là con gái phương Bắc chính tông, uốn lưỡi ở âm cuối khá nặng, nhưng kỳ lạ là người nghe lại tuyệt đối không cảm thấy không được tự nhiên hay chán ghét. Giọng nói của cô rất tốt, rất êm tai.
- Chuyện phiền toái gì?
Khẩu âm của Dương Dao Dao lại người phương nam chính tông, có sự nhu mì độc đáo của phía nam.
- Giáo sư Tần gọi điện thoại cho chị Tiểu Kỳ, nói là nghi ngờ đề tài nghiên cứu sinh của chị Kiều có sự sao chép. Chị Tiểu Kỳ nghe nói thế liền lập tức chạy qua.
Lâm Vũ Đình lo lắng nói.
Uông Tiểu Kỳ vẫn chưa chính thức trở thành đệ tử của Tần Cách Thủ, chỉ mới thông qua cuộc thi của Đại học BJ nhập học nghiên cứu sinh, nhưng nếu muốn trở thành đệ tử của Tần Cách Thủ, còn cần phải thông qua được đề tài mà Tần Cách Thủ ra cho Uông Tiểu Kỳ trước đó. Cứ nghĩ nếu đề tài này liên quan đến chuyện sao chép, vậy Uổng Tiểu Kỳ hụt rồi.
- Có lầm không đó?
Dương Dao Dao không hiểu nổi.

- Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy chị Tiểu Kỳ mấy hôm nay, một mình từng bước làm đề tài. Chị ấy mỗi ngày đều ở trong thư viện, ký túc xá và chỗ giáo sư, chỉ có ba nơi đó trên một đường thẳng, sao có thể bị nghi ngờ là sao chép được.
- Mình cũng cho là thế.
Lâm Vũ Đình gật đầu nói.
- Nhưng chuyện đến bây giờ cũng chưa có kết luận, có lẽ là những người khác đã ngầm báo như vậy. Nên biết rằng năm nay có đến bảy tám người cạnh tranh làm đệ tử của giáo sư Tần đó. Nghe chị Tiểu Kỳ nói qua, bọn họ đều tự làm đề tài, tuy hơi khác nhau, nhưng đề cương tổng lại không sai biệt lắm, có nhiều chỗ nhất định là có lặp lại, nên gây nghi ngờ.
- Có đến bảy tám người cạnh tranh sao?
Tiêu Thần hơi kinh ngạc, chuyện này hắn không rõ lắm.
Ngồi ở đây chưa đến nửa ngày, Tiêu Thần đã cảm thấy rất hổ thẹn. Từ khi theo Uông Tiểu Kỳ đến BJ này, chính mình căn bản không hề quan tâm hay hỏi đến cuộc sống của cô, ngày hôm qua còn đổ xuống cho cô một trận náo loạn như vậy, bản thân mình làm bạn trai cũng thật sự quá thất bại rồi.
- Đúng vậy đó. Nghe chị Tiểu Kỳ nói, cùng thi vào nghiên cứu sinh lịch sử như chị ấy tổng cộng có bảy tám người, nhưng có tư cách làm nghiên cứu sinh theo giáo sư của trường chúng ta thì chỉ có bốn năm người, thì mỗi giáo sư bình quân hướng dẫn hai nghiên cứu sinh. Cho nên giáo sư cũng muốn tiến hành khảo hạch những học sinh này, đạt được khảo hạch của họ thì mới có thể có danh nghĩa là nghiên cứu sinh của họ được. Giáo sư Tần là vương bài của khoa lịch sử trường chúng ta, những người dự thi cơ bản đều ghi tên tham gia cuộc khảo hạch của giáo sư Tần, cho nên cạnh tranh cũng rất kịch liệt.
Lâm Vũ Đình nói.
- Nếu chọn giữa hai người, thì vị giáo sư này thật quá nổi tiếng.
- Ha ha, vị giáo sư Tần này đúng là nổi tiếng, đều cướp đệ tử người ta.
Tiêu Thần hơi cảm khái nói.
- Đúng vậy đó, nếu quả thật được làm đệ tử của giáo sư Tần thì có thể nghĩ ngay ra được điểm tốt rồi. Giáo sư Tần có liên hệ với nhiều nhà văn hóa lịch sử nổi tiếng trong cả nước, cũng là vương bài lớn trong giới lịch sử trong nước. Nếu như họ tốt nghiệp rồi, sau này nhờ mấy chữ vàng đó mà ra đời, cũng rất đơn giản.
Lâm Vũ Đình giải thích một cách rõ ràng.
- Nhưng chuyện sao chép lúc này, mặc kệ là có thật hay không, đến lúc đó e rằng ấn tượng của giáo sư Tần đối với chị Tiểu Kỳ đã giảm sút, mình lo rằng thành tích khảo hạch cuối cùng sẽ bất lợi.

Dương Dao Dao lo lắng nói.
- Có thể trở thành đệ tử của giáo sư Tần hay không, tôi cảm thấy không phải là chuyện đặc biệt quan trọng, chỉ cần Tiểu Kỳ cố gắng hết sức để học tập, thì chuyện đó không quan trọng nữa. Có trở thành đệ tử của người nào đó hay không, thì có quan hệ gì đâu.
Tiêu Thần thản nhiên cười nói.
Tiêu Thần cũng không quá để ý đến chuyện này. Cha Uông Tiểu Kỳ, Uông Truyền Hùng cũng là một nhân vật nổi tiếng trong giới lịch sử, tuy so ra thì hơi kém Tần Cách Thủ, nhưng e là cũng không kém nhiều lắm. Hơn nữa, nếu sau này có một công việc tốt, thu nhập khá, thì càng không cần phải thế. Sau này hắn cũng phải gây dựng sự nghiệp, tùy tiện để Uông Tiểu Kỳ làm chuyện gì đó, so với việc cô đi làm ở các công ty gọi là văn hóa lịch sử gì đó, thì tốt hơn nhiều. Nên biết rằng những nơi đó đều có quy tắc dơ bẩn tiềm ẩn. Tiêu Thần đúng là lo lắng đến nơi công tác sau này của Uông Tiểu Kỳ.
- Ha ha, cũng không thể nói như vậy được. Chị Tiểu Kỳ đến trường này, không phải hy vọng là được đào tạo sâu nha. Đi theo giáo sư Tần học lịch sử, cũng sẽ có được nhiều cơ hội tham gia các dự án nghiên cứu lịch sử. Nên biết rằng nước ta có rất nhiều mộ lớn, là đề tài lịch sử đó. Nếu đi theo giáo sư Tần, cũng có thể làm trợ lý của ông ấy tham gia mấy đề tài này. Đây là chuyện rất quan trọng đối với niềm đam mê lịch sử của chị Tiểu Kỳ.
Lâm Vũ Đình phân tích.
Uông Tiểu Kỳ ở trong ký túc xá có thể dụng tâm làm một đề tài như vậy, sau khi theo giáo sư hướng dẫn mấy tháng, có thể tự học để thi vào khoa lịch sử đại học BJ này, những người bình thường sao có thể làm được. Cần phải có nghị lực và mạnh mẽ phi thường. Uông Tiểu Kỳ làm được, chứng tỏ cô rất yêu lịch sử. Nếu như cô có thể đi theo người nổi tiếng mà cô sùng bái để làm đề tài, thì đó cũng đã là một chuyện vô cùng sung sướng.
- Nói cũng có đạo lý.
Tiêu Thần gật đầu. Không ngờ Lâm Vũ Đình mới mười chín tuổi đầu lại có thể phân tích mọi việc thấu đáo như vậy, so với mình còn hay hơn nhiều, ngẫm lại đúng là có lý.
Nếu không thích lịch sử, Uông Tiểu Kỳ đã không cố gắng thi nghiên cứu sinh vào đại học BJ như vậy. Nếu đã đậu rồi, thì đương nhiên phải chọn giáo sư, cũng giúp được cho việc học sâu hơn sau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận