Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

“Tuy nhiên theo lý mà nói, Tiểu Kỳ hẳn đã quen với Tần Khác Thủ từ lâu rồi nha, chẳng lẽ Tần Khác Thủ còn không biết tính cách của nàng?”
Tiêu Thần nghĩ thầm nói, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, dựa vào quan hệ của Tần Khác Thủ và Uông Truyền Hùng, dù thế nào Tần Khác Thủ cũng không nên hoài nghi nói Uông Tiểu Kỳ sao chép đề tài của người khác, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, đó chính là có người hãm hại Uông Tiểu Kỳ.
- Vũ Đình, văn phòng của vị giáo sư Tần kia ở chỗ nào vậy, tôi có chút lo lắng, tôi qua đó xem một chút.
Tiêu Thần đứng dậy, vẫn quyết định tự mình đi xem một chút, không muốn để bà xã mình bị người khác ức hiếp.
- Anh muốn tới văn phòng xem?
Dương Dao Dao nghi ngờ nói.
- Ừ, tôi cảm giác có chỗ không đúng, tôi tự mình đi qua đó xem một chút, tôi cùng Giáo sư Tần coi như cũng có chút quen biết, đi cũng có thể nói mấy câu.
Tiêu Thần cười nói, lời này cũng không tính khoác lác, Tiêu Thần và con trai của Tần Khác Thủ là Tần Phong cũng có chút quen biết nhau, đi thêm một tầng quan hệ, và bố y cũng miễn cưỡng tính là có chút quen biết rồi.
- Cậu và Giáo sư Tần là chỗ quen biết?
Dương Dao Dao có chút giật mình, Tần Khác Thủ là một danh nhân nha!
- Ha ha, chị Dao Dao không biết chứ, Giáo sư Tần hóa ra là bạn tốt của bố chị Tiểu Kỳ, Tiêu Thần đã từng gặp qua con trai của Giáo sư Tần.
Lâm Vũ Đình cười nói, mối quan hệ này có chút phức tạp.
- Vậy cũng có chút kỳ lạ, Giáo sư Tần làm sao lại nghi ngờ chị Tiểu Kỳ sao chép đề tài?
Dương Dao Dao cũng nghĩ đến việc này, cùng với ý tưởng của Tiêu Thần thì không hẹn mà gặp.
- Tôi vẫn là muốn qua đó xem thế nào.

Tiêu Thần nói, nghĩ đến hôm nay hắn vừa mới động thủ đánh đám người Võ Chiến Thiên đó, hay là đám người đó đang giở trò quỷ gì.
- Tôi cùng đi với anh!
Dương Dao Dao cũng đứng lên, cũng muốn cùng đi.
- Tôi cũng đi!
Hai người con gái đều đứng lên, nghe Dương Dao Dao vừa nói như vậy, Lâm Vũ Đình cũng có chút không yên lòng.
- Được rồi, chúng ta cùng đi.
Tiêu Thần gật gật đầu, ba người đặt ghế xuống liền ra khỏi ký túc xá, đi thẳng đến văn phòng của Tần Khác Thủ.
Là một trong hai vị giáo sự lớn của đại học BJ, Tần Khác Thủ đương nhiên có phòng làm việc riêng của mình, cũng không phải nằm trong khu văn phòng của khoa lịch sử, mà ở lầu tám khu hành chính Đại học BJ, một văn phòng chuyên môn tương đối lớn.
Khoảng cách từ tòa nhà ký túc xá học sinh đến khu hành chính là một đoạn đường khá xa, ba người Tiêu Thần ngồi lên một chiếc xe chuyên chạy trong vườn trường, ba người vừa lúc chen vào ngồi cùng một dãy ghế.
Loại xe chuyên dùng trong vườn trường này, là xe chạy bằng điện nhằm bảo vệ môi trường, một người phải trả một tệ, tương đối thuận tiện, tất cả có bốn dãy ghế, mỗi dãy có thể ngồi ba người. Ba người bọn Tiêu Thần ngồi ở hàng ghế thứ hai, Tiêu Thần ngồi ở chính giữa, Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao ngồi ở hai bên trái phải hắn.
- Oa, phía trước không phải là người đẹp em Lâm và Dao Dao ư!
- Hình như là vậy! Hai nữ sinh vóc dáng thật là cao nha!
- Người con trai ngồi giữa là ai vậy! Nhìn qua khá lạ mặt nha!
Ngay cả ở trên chiếc xe nhỏ này mà Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao vẫn bị nhận ra được, mọi người ở sau lưng ba người bọn họ đều đang bàn luận. Kỳ thật cũng trách không được những học sinh này, vóc dáng hai cô vốn đã cao gầy, cái đầu cao một mét bảy, hai cô gái được xem như rất nổi tiếng rồi, hơn nữa còn có Tiêu Thần, cao hơn một mét tám, hơn nữa vai rộng, ba người này ngồi cùng nhau, tụ hợp hai hoa khôi giảng đường, không thể không khiến người khác bàn tán.
- Hai chị nghe chưa, danh tiếng của bọn chị thật đúng là không nhỏ nha.
Tiêu Thần cười nói với hai cô gái này, hắn cũng được tính là đẹp trai, nhưng bình thường cũng gây ra sóng gió không lớn như vậy đâu.
- Ha ha, bình thường thôi, thế giới thứ ba.
Lâm Vũ Đình vui vẻ cười nói.
Năm phút đồng hồ sau, ba người từ trên xe bước xuống, đi vài bước, liền đi tới tòa nhà hành chính.
Đây là một tòa nhà hình vuông cao mười hai tầng, trên khu đất trống hai bên phía trước tòa nhà này đều đậu đầy nhiều loại xe con, tuy nhiên phần lớn là một số xe bình thường, cũng không có chiếc xe đắt tiền nào đặc biệt, cũng chứng minh được lãnh đạo ở ngôi trường nhất nhì trong nước này coi như khá khiêm tốn.
Đi vào tòa nhà hành chính, ba người liền thẳng đến cửa thang máy, thang máy còn chưa trở về lầu một, bên tai liền vang lên thanh âm không hài hòa.
- Ơ, đây không phải là hoa khôi thanh lịch Dao Dao ư!
Từ một bên đầu bậc thang, xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen, khoảng chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, gã có một bụng bia thật to, tròn trịa hơn cả người mang thai.
- Ông, ông chủ Lý, là ông sao.
Dương Dao Dao nhìn thấy người đàn ông trung niên này, sắc mặt có chút khó coi, không dám nhìn thẳng vào gã.
- Người kia là ai?

Tiêu Thần nhíu mày, nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên này không mang theo thiện ý, sau khi nhìn thấy phản ứng của Dương Dao Dao, có chút mất hứng.
- Tiểu tử, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện đâu!
Người đàn ông trung niên một chút cũng không đem Tiêu Thần để vào mắt, hừ giọng nói
- Đồ con nít ranh, biết cái gì nói!
Đinh.
Thang máy vừa lúc dừng tại lầu một, phát ra một tiếng vang nhỏ giòn tan.
- Ông chủ Lý, mời ông không nên sĩ nhục bạn của tôi, cậu ấy cũng không có đắc tội ông!
Nghe thấy người đàn ông trung niên răn dạy Tiêu Thần, Dương Dao Dao không vui, lấy dũng khí, căm tức nhìn người đàn ông trung niên này.
- Trời! Tên nhãi này là bạn trai của cô sao?
Người đàn ông trung niên khóe môi nhếch lên nụ cười, ánh mắt tùy ý quét nhìn ở trên thân thể Dương Dao Dao, người này tuy rằng mặc một thân tây trang hàng hiệu, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất ghê tởm.
- Phải hay không phải, không liên quan tới ông!
Dương Dao Dao nũng nịu quát, cửa thang máy mở ra, chỉ có tầm hai ba người đi ra, cô kéo Lâm Vũ Đình và Tiêu Thần nói
- Chúng ta đi! Không cần để ý đến cái tên điên này!
- Có bãn lĩnh thì đừng có đi!
Người đàn ông trung niên không buông tha, hướng ba người quát
- Cô giả bộ cái gì chứ! Bố có tiền, bố có thể ép cô quỳ xuống đến cầu bố lên giường cùng cô đấy!
- Ông!
Dương Dao Dao thấy đối phương trở mặt, không để ý thể diện, mắng khó nghe như vậy, tức giận đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tim đập mạnh.

- Đánh ông chết bây giờ!
Tiêu Thần bỏ tay Dương Dao Dao ra, một bước tiến lên
Bốp
Một cái tát liền hằn trên mặt người đàn ông trung niên.
- Mày dám đánh tao?
Người đàn ông trung niên bụm mặt hô lên.
- Bố đánh tên sinh súc như ông!
Bốp
Bốp
Bốp
Bốp
Tiêu Thần tát gã bốn bạc tay, tốc độ của Tiêu Thần quá nhanh, người đàn ông trung niên căn bản trốn không thoát, cứng rắn ăn vài cái tát của Tiêu Thần, mặt lập tức liền đỏ lên, vài cái dấu tay thật to in hằn trên khuôn mặt đặc biệt tươi đẹp
Thanh âm ở lầu một trong đại sảnh vang lên, lập tức liền đưa tới vài tên bảo an và một số người ở lầu một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận