Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Chị Mỹ Hương, cho tôi mượn mấy cây sợi tóc dài trên đầu của cô.
Tiêu Thần cười cười, cũng không đợi cao Mỹ Hương đồng ý, ngón tay trái khẽ động, liền gỡ mấy sợi tóc dài từ trên đầu Cao Mỹ Hương xuống.
- YAA.A.A..! Cậu muốn chết à, sao không báo cho tôi biết một tiếng.
Cao Mỹ Hương hừ nói, động tác Tiêu Thần rất nhanh, kéo đầu cũng không mang lại cảm giác đau đớn gì cho cô.
Tiêu Thần không nhìn cô, thuận miệng đáp một tiếng:
- Nếu nói với cô trước, thần kinh của cô sẽ căng thẳng, cô gái dưới sự căng thẳng sẽ càng sợ.
- Ồ, cậu nói rất đúng, giáo sư của chúng ta cũng nói như vậy.
Cao Mỹ Hương nói.
Chỉ thấy Tiêu Thần lấy ba sợi tóc dài của Cao Mỹ Hương, buộc lại, xếp thành mấy đoạn, đem mấy cây ngân châm, bắt đầu mài, cọ xát chừng ba phút, Tiêu Thần nghiêng đầu sang một bên.
- Ấn y xuống, tôi bắt đầu.
Vẻ mặt Tiêu thần rất nghiêm túc, Cao Mỹ Hương cũng không dám khinh thường, gắt gao đè hai vai Phong Vũ xuống.
Sau lưng Phong Vũ cấm năm cây châm, châm đều là loại dài ba tấc, đường kính của loại châm này rất nhỏ, lực xuyên thấu rất mạnh, dễ dàng xuyên qua lỗ chân lông người hoặc động vật, tiến vào bên trong da thịt. Mấy cây châm trên người Phong Vũ đã ở trong một thời gian, hiện tại da thịt đã bắt đầu tím rồi, nếu không lấy ra, sẽ đen, bởi vì phía trên một số ngân châm này có ít độc tố.
“Võ Đạo Thiên này còn hơi nhẹ tay, chưa có ý định đoạt mạng Phong Vũ.”
Trong lòng Tiêu Thần thở dài, độc tố trên mấy ngân châm này, chỉ có một số độc tố nhẹ, đến hiện tại châm ở trong người Phong Vũ đã khoảng bảy tám phút, nếu đổi thành là một loại kịch độc nào đó, gã này sớm sẽ mất mạng rồi.

Tiêu Thần quay đầu lại nhìn lão già Võ Thiên Đạo, nằm bất động ở đằng kia, sắc mặt không có trắng bệch, vừa nãy hắn còn chưa thật sự đánh chết lão, chỉ có điều điểm huyệt hôn mê của lão, nếu không điểm huyệt, chỉ sợ ông ấy đã chết thật rồi.
Năm cây châm đã bị Tiều Thần kẹp chặt tại ngón giữa nhanh chóng búng năm cây châm vào sau lưng của Phong Vũ, mũi châm của năm cây Hoả thiêu châm gặp phải đầu châm của năm cây châm khác, lập tức bắt đầu hút lên, vị trí của năm cây châm sau lưng hoàn toàn không có phân tán như vậy, đều tập trung ở một một chỗ lúc nãy, Tiêu Thần mới có thể dùng hai tay khống chế năm cây hoả thiêu châm.
- Ra đây.
Tiêu Thần gầm nhẹ một câu, hai tay khống chế năm cây Hỏa thiêu châm chuyển hướng kia.
“Hí “ “ Hí “ năm cây châm phía sau lưng, bị Hỏa thiêu châm hút như vậy, lập tức liền từ trong thịt đi ra, lộ ra một tấc.
- A
Châm cũng chưa bị hút ra một mạch, châm còn di chuyển trong thịt, châm di chuyển làm động đến người. Hệ thống giác quan trong cơ thể, cảm giác đau đớn lập tức liền truyền đến đại não, Phong Vũ bị đau đớn đến nổi tỉnh dậy, hai vai bắt đầu run rẩy động đậy, Cao Mỹ Hương thiếu chút nữa đã bị cái run rẩy của Phong Vũ làm cho té ngã.
- Đè y xuống.
Tiêu Thần bực mình quát, cái run rẩy của Phong Vũ làm cho mấy cây châm cấm trở lại nữa tấc, vừa mới vất vả lôi ra được một tấc lại đi vào nữa tấc.
Thiêu hoả châm trong tay của Tiêu Thần lại lần nữa hướng ra phía ngoài, lại bắt đầu đem ngân châm trong cơ thể của Phong Vũ từng chút từng chút kéo ra bên ngoài.
- A
- Mẹ kiếp
Phong Vũ gào lên một tiếng, đau đớn như vậy mới là khó chịu nhất, lập tức kéo ra, nhiều lắm cũng chỉ là đau một chút, giống như vậy mỗi một giây đều là chịu dày vò đấy, cảm giác khá giống lăng trì
- Má, anh la cái gì hả. Là đàn ông thì cố mà nhịn đi, réo gì như quỷ gọi hồn.
Tiêu Thần không kìm nổi mắng, gã này gào thét làm mình hoảng loạng, càng kêu thân thể của y càng run mạnh, hắn càng khó hút châm.
- Mẹ kiếp nó đau quá. Không đau sao bố mày kêu.
Phong Vũ đã tỉnh lại, chửi ầm lên.
- Phong Vũ, anh kêu cái gì, Đại pháo người ta hút châm ra cho anh, anh la thì la chứ không được làm ảnh hưởng đến cậu ấy nha.
Cao Mỹ Hương hung hăng gõ vài cái vào đầu của Phong Vũ, lập tức lại dùng tay đè mạnh vai của y xuống, không cho y nhúc nhích
- Mỹ Hương. . .
Phong Vũ vừa nãy còn không thấy, đè bả vai cho y hóa ra là Cao Mỹ Hương, lần này quay đầu mới nhìn rõ Cao Mỹ Hương xinh đẹp cao gầy đang đứng ở một bên, còn dùng bàn tay nhỏ bé đè gắt gao vai của y, ồ, bàn tay nhỏ bé thực mềm mại.
- Nhìn cái gì đồ heo kia, đừng có la ó hung hăn như vậy, nghe mà muốn ói.
Cao Mỹ Hương thè cái lưỡi thơm ngát, làm cái mặt quỹ với Phong Vũ.
- Thật đẹp
Phong Vũ có chút say mê, cô nàng này đóng giả cái mặt quỷ cũng có chút đáng yêu.

Bố mày rất thích.
Sức hút của năm cây Thiêu hoả châm, đã tiêu hao rất nhiều, Tiêu Thần lại lấy thêu hoả châm ra, lại mài dũa trên đầu, hai người kia thích đấu võ mồm cứ cho họ đấu, nhưng thật ra tác phong tán gái của gã PhongVũ này, Tiêu Thần rất là tán thưởng, khá giống hắn, nhưng y đương nhiên không có điều kiện ngoại hình trời cho như mình.
- Đẹp cái đầu anh.
Cao Mỹ Hương thật muốn buông tay ra, gã này đúng là một tên si ngốc, muốn quấn lấy cô không chỉ một ngày hai ngày, từ khi chị em cô vào trường đại học y, đã bắt đầu theo đuổi.
- Rất đẹp.
Phong Vũ cười nham nhở
- Aaa
- Aaa
Vừa mới cười xong, y liền cắn chặt răng, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, châm ở sau lưng bị Tiều Thần đã rút ra hết.
- Ha hả, tại sao gào lớn tiếng như vậy, thiếu lễ độ.
Tiêu Thần nhếch miệng cười, mỗi cây châm của thiêu hoả châm châm vào, đều hút ra một cây ngân châm, sau khi lúc nãy hắn mài Thiêu hoả châm xong, đột nhiên hạ châm xuống người Phong Vũ, một hơi hút hết ngân châm trong cơ thể của Phong Vũ ra.
Tiêu Thần từ trong túi quần móc ra một bình nhỏ màu trắng, tháo nút chai của bình nhỏ màu đỏ, đổ ra một ít bột phấn màu trắng trên tay.
- Đây là cái gì?
Cao Mỹ Hương tò mò hỏi, trên người Tiêu Thần tựa như kho bảo bối nhỏ, rất thần bí.
Tiêu Thần phun bãi nước miếng trên bàn tay, dùng nước bọt trộn lẫn với bột màu trắng biến thành chất sền sệt, lấy ra một cây ngân châm sạch sẽ, dùng ngân châm cuộn một chất sền sệt, bề mặt ngân châm lập tức bị chất sền sệt màu trắng bao bọc lại.
- Đây là bài thuốc gia truyền độc nhất vô nhị của tôi, dùng để giải độc.
Tiêu Thần cười nói, lập tức ngón tay đột nhiên hạ châm, cấm vào chỗ thịt mà vừa nãy bị châm cấm vào.

- Aaa
Phong Vũ đau thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
- Cậu làm cái gì đó! Muốn làm chết bố mày chết à.
Phong Vũ nhếch miệng mắng, tên này rốt cuộc muốn làm cái gì, đem y lật tới lật lui, quá trình này sống không bằng chết.
- Kêu la cái gì. Thịt của anh đã có độc tố rồi, phương thuốc bí truyền độc nhất vô nhị của tôi, nhất định phải chà xát vào chỗ thịt trúng độc của anh, mới có thể trừ độc hoàn toàn, bằng không mấy khối thịt này của anh, sẽ nhanh thối.
Tiêu Thần thấp giọng quát, lại lấy ra mấy cây ngân châm, làm lại động tác vừa rồi.
Phù phù
Phong Vũ đau nhe răng nhếch miệng, cũng không có mở miệng phản bác, trên trán một hàng mồ hôi lạnh rơi xuống, rơi lã chã trên sofa, sắc mặt cũng do đau đớn biến thành xanh mét.
- Tôi có một yêu cầu.
Y đột nhiên nói.
- Nói.
Tiêu Thần lặng một giây, gã này có ý gì, lúc này còn có yêu cầu gì.
- Tôi muốn Mỹ Hương, thay tôi cắm châm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận