Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Nói là trong năm phút sẽ đuổi tới, nhưng tốc độ của Tiêu Thần thật kinh người, không đến hai phút đã chạy tới dưới tòa 15.
- Ai, nam sinh kia, tới đây một chút!
Tiêu Thần đang định vọt vào thang máy thì bị bà bác giữ cửa gọi lại.
- Ách, cháu là bạn trai Uông Tiểu Kỳ, cháu đi lên có chút việc sẽ nhanh chóng xuống thôi.
Ách, Tiêu Thần trực dùng tiếp những lời Uông Tiểu Kỳ nói lúc sáng, rồi trực tiếp vọt vào thang máy ấn nút tầng 5.
- Là bạn trai Uông Tiểu Kỳ?
Tiêu Thần đứng trong thang máy, cũng không quan tâm trong thang máy có người hay không, lau mồ hôi nóng trên trán, nhìn con số màu đỏ trong thang máy, chờ nó đến số ‘5’.
Bên tai vang lên một giọng nữ rất nhẹ.
- Nhất định là một người đẹp!
Tiêu Thần còn chưa quay đầu lại, trong lòng đã âm thầm đánh giá em gái phía sau này.
- Ách!
Vừa quay đầu lại, Tiêu Thần sợ tới mức ngã xuống đất.
Trong thang máy không ngờ còn cất giấu một nhân vật số má như vậy, con gái, dáng người tầm một mét rưỡi, vòng eo ba thước năm, khuôn mặt rỗ còn chưa nói lại có một mái tóc dài. Thật là khiến cho người ta buồn bực.
Thấy Tiêu Thần đột nhiên ngã xuống đất, người phía sau khẩn trương tiến lên muốn kéo Tiêu Thần, hắn liền bật dậy nhảy dựng lên tránh khỏi bàn tay cô ta. Đừng nhìn tướng mạo non nớt của cô ta, tay lại giống một lão bà sáu mươi tuổi, không có chút thịt nào, chỉ có da và xương.

- Cô, cô là ai?
Tiêu Thần dựa lưng vào cửa thang máy, cảnh giác hỏi.
- Bạn học này, bạn không cần phải sợ, mình là chị họ của Dương Dao Dao - bạn cùng phòng của Uông Tiểu Kỳ, tên là Dương Lan, bạn thấy mình như này chính là vì từ nhỏ mình bị một căn bệnh quái dị.
Cô gái béo tự động lui lại mấy bước, mắt lóe ra tia ý, không dám nhìn Tiêu Thần.
- Ồ, không sao.
Tiêu Thần vỗ vỗ ngực, đánh giá một chút cô gái này, thân thể những thứ khác tất cả đều là béo, nhưng tay lại rất quỷ dị, gầy chỉ có da bọc xương.
- Thật xin lỗi, Dương Lan, vừa rồi không biết bạn là chị họ của Dao Dao, thật sự rất xin lỗi.
Tiêu Thần vội vàng xin lỗi, cô bé này là chị họ Dao Dao, vậy tuổi cũng không lớn lại sinh ra quái bệnh như vậy, khẳng định không thể chịu được ánh mắt và sự cười nhạo của người thường, cuộc sống nhất định trôi qua rất khổ sở.
- Không, không sao.
Dương Lan vừa thấy Tiêu Thần xin lỗi thì liên tục ngẩng đầu xua tay cười,
- Kỳ thật bạn không cần, không cần xin lỗi mình, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy mình phản ứng còn mãnh liệt hơn so với bạn, mình, mình không trách bạn.
- Thật xin lỗi, mình nhất định phải nói với bạn, vừa rồi là mình vũ nhục bạn.
Tiêu Thần rất nghiêm túc nói,
- Có vài thời điểm, một câu nói, một biểu cảm, một động tác, rất có thể sẽ hủy đi một người. Nếu mỗi người đều giống mình lúc vừa xong, như vậy cuộc đời của bạn làm sao có thể đi tiếp được.
- Ha ha, tuy mình không biết bạn tên gì, nhưng mình rất thích bạn, có thể trở thành bạn trai của chị Tiểu Kỳ, bạn nhất định rất ưu tú.
Dương Lan vui vẻ mỉm cười, sẽ có rất ít người giống Tiêu Thần thành tâm xin lỗi mình, quái bệnh làm cho mình có bề ngoài giống quái vật, nhưng không tồi tàn đánh rơi nội tâm thiên sứ của chính mình.
Ting!
Thang máy dừng tại tầng 5, Tiêu Thầm hỏi Dương Lan,
- Bạn cũng là học sinh ở đây sao?
- Ừ, mình học năm 3 khoa điện, ở tầng 8.
Dương Lan cười nói,
- Bạn đi tìm Tiểu Kỳ đi.
- Ừ.

Tiêu Thần cười cười, lập tức hỏi,
- Có muốn đi vào ký túc của các cô ấy ngồi một chút không?
- Được rồi, bạn đã có lời mời.
Dương Lan cười đồng ý, cô rất ít khi tới ký túc xá của Uông Tiểu Kỳ, bởi vì ở đó có 3 cô gái rất khiến người khác chú ý, bản thân một tuyệt thế xấu xí đi vào đó khó tránh khỏi nhiều người lấy cớ nói tào lao.
Ký túc xá căn thứ ba, mới ra khỏi thang máy, một bóng dáng xinh đẹp liền nhào vào trong ngực Tiêu Thần.
- Anh là đồ đáng chết! Anh đã đi đâu hả!
- Anh xấu lắm! Làm người ta lo lắng chết mất!
Đôi bàn tay trắng như phấn đập trước ngực, Tiêu Thần một chút cũng không cảm thấy đau, ngược lại còn gắt gao ôm Uông Tiểu Kỳ vào trong lòng, dường như muốn hòa nhập linh hồn với cô.
- Không có chuyện gì nữa rồi, anh không phải là đã an toàn quay về sao.
Tiêu Thần cười cười, vỗ vai Uông Tiểu Kỳ, lúc nói cũng có chút chua xót, lần này tuy không gặp phải khó khăn quá lớn, nhưng cũng coi như là đã đi một vòng ở quỷ môn quan rồi.
Giữa người yêu nhau, tiền bạc hoặc quyền lợi, hàng hiệu, nhà ở, xe, đều rất khó dùng để cân nhắc tình cảm giữa bọn họ, loại tình cảm sau một lần sinh ly tử biệt có thể vui sướng ôm nhau mới là tình cảm chân chính. Tiêu Thần và Uông Tiểu Kỳ quen biết cũng chưa lâu, tính đến hiện tại mới hai ba tháng, bọn họ cũng không có cơ sở tình cảm sâu đậm, nhưng chỉ hai ba tháng ngắn ngủi này cũng đã có thể đủ để thay đổi một người, có thể thay đổi hai người, thậm chí có thể thay đổi rất nhiều người.
- Hu hu hu….
Có thể một lần nữa trốn vào vòng tay ôm ấp của Tiêu Thần, Uông Tử Kỳ tận tình phát tiết sợ hãi của mình, bất lực và tuyệt vọng của lúc trước.
Mặc dù Tần Khác Thủ luôn nói Tiêu Thần sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa còn nói đó là trực giác của đàn ông, nhưng trực giác của đàn ông có thể dùng được sao? Uông Tiểu Kỳ rõ ràng không tin, gần trăm cảnh sát lành nghề tìm tòi hơn nửa canh giờ đều không thấy tung tích của Tiêu Thần, cô còn tưởng Tiêu Thần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
- Tiểu Kỳ, đây là có chuyện gì?
Dương Lan đứng ở cửa thang máy lặng ngay tại chỗ, cô nghe được tiếng khóc của Uông Tiểu Kỳ, tuy rằng tiếng khóc rất lớn nhưng cô có thể nghe ra được, bên trong bí mật mang theo một loại vui sướng.
- Được rồi, Tiểu Kỳ, đừng khóc nữa, ở đây còn có khách nữa đấy.

Tiêu Thần vỗ vỗ bả vai Uông Tiểu Kỳ, an ủi người chị yêu mình sâu đậm.
Tên này không nghĩ tới bản thân vừa tới BJ được vài ngày thì quan hệ với Uông Tiểu Kỳ đột nhiên tăng mạnh, nguyên nhân do quan hệ giáo viên học sinh khá mờ ám. Quan hệ cùng phòng kia đến hiện tại càng quyết chí thề không thay đổi.
- Khách?
Uông Tiểu Kỳ vội vàng dùng áo Tiêu Thàn lau sạch nước mắt trên mặt mình, mới một lát như vậy, mắt cô đã khóc đỏ cả, từ trong lòng Tiêu Thần chui ra, lúc này mới nhìn thấy Dương Lan đứng ở cửa thang máy, tươi cười nói với cô ấy,
- Đây không phải Lan Lan sao? Em sao lại cũng tới đây?
- Ha ha, ngại quá, em làm bóng đèn của hai người rồi, hay bây giờ em quay về đây?
Dương Lan cũng là một cô gái thích nói đùa, liền hì hì nhìn hai người Tiêu Thần, quấy rầy hai người này cô còn thấy thật vui vẻ.
- Nào có, á… xin lỗi, để em ở một bên chê cười rồi.
Uông Tiểu Kỳ vội vàng nói, cố làm ra vẻ tươi cười kéo tay Dương Lan, tuyệt không để ý đến ngoại hình cô ấy, đưa chìa khóa trong tay ném cho Tiêu Thần quát,
- Còn không mau đi mở cửa cho bọn em, vào trong phòng nghỉ ngơi một lát, Dao Dao và Vũ Đình cũng sẽ lập tức quay lại.
- Yes sir, tuân lệnh! Hai nữ hoàng bệ hạ, mời!
Tiêu Thần cầm theo cái chìa khóa, khẩn trương vọt tới cửa phòng 421, lúc này trong phòng không có ai, Tiêu Thần mở cửa, khom nửa người mời hai cô gái đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận