Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Nghe xong lời này của Tạ Tiểu Như, Tiêu Thần cũng có chút không hiểu, thầm nghĩ, tiến vào gian phòng có cái gì, Tạ Tiểu Như cũng nghĩ quá nhiều rồi.
 - Chị Tiểu Như, đến lúc đó chính chị quyết định đi, muốn tới thì tới, trước tiên dẫn tôi đăng ký một căn phòng đi.
 Tiêu Thần cười nói, Tạ Tiểu Như đứng ở trước mặt nhăn nhăn nhó nhó khiến ánh mắt mấy người khách ở đại sảnh nhìn hai người đều có chút khác thường.
 Tiêu Thần dứt khoát kéo tay Tạ Tiểu Như, bước về phía đại sảnh.
 - Vị tiểu thư này, phiền cô xem giúp tôi một chút, còn có phòng đôi hay không!
 Tiêu Thần kéo Tạ Tiểu Như đi tới trước đại sảnh, ở đó còn có hai người con gái cao gầy đang trực ban.
 Cô gái nhìn thấy Tiêu Thần kéo Tạ Tiểu Như, kinh ngạc bịt miệng lại, cả kinh kêu lên:
 - Tiểu Như, đây là bạn trai cô ư!
 Cừ thật, Tạ Tiểu Như mang theo bạn trai, đăng ký phòng tại khách sạn mình làm việc!
 - Không, không phải, đây là. . .
 Tạ Tiểu Như nghe thấy các bạn đồng nghiệp nói mình như vậy, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, lời còn chưa nói hết, Tiêu Thần đã cắt lời cô.
 - Ha ha, chị Tuyết, giúp tôi tìm một phòng đôi tốt nhất nhé.
 Tiêu Thần cười nhìn cô gái đồng nghiệp của Tạ Tiểu Như nói, trước người của nàng có một cái bảng khắc tên của nàng, Dĩnh Tuyết.

 Chu choa, không hổ là khách sạn năm sao, các cô gái tiếp tân đều có chất lượng khá tốt.
 Tiêu Thần trong lòng thầm mắng vài câu, hiện tại đứng ở trước quầy lễ tân còn có ba cô gái cao gầy trẻ tuổi xinh đẹp dễ thương, thân cao đều một mét bảy, làn da, khuôn mặt, dáng người đều là hạng nhất đấy.
 Trách không được Tiêu Thần phát hiện thấy, bây giờ là mười giờ hơn rồi mà còn có mấy người nam thanh niên ngồi trên ghế sofa tại đại sảnh, hơn nữa hơn phân nửa đều hướng tầm nhìn về phía quầy phục vụ, hoá ra tất cả đều có dụng ý đấy.
 - Anh chàng đẹp trai này tên gọi là gì vậy! Có thể tìm được bông hoa Tạ Tiểu Như của chúng ta như vậy, anh nhất định phải đối xử tốt với người ta đấy.
 Dĩnh Tuyết cười hì hì nhìn Tiêu Thần nói, đáy lòng lại có chút đố kỵ, đúng là đẹp trai tuấn tú! Tạ Tiểu Như dẫm nhằm *** chó mà lại may mắn? Câu được một con rùa vàng! Tại khách sạn Quang Huy này, ở một đêm ít nhất cũng phải chừng một ngàn tệ chứ không ít.
 - Chị Tuyết, chị nói nhăng cụi gì đấy!
 Tiêu Thần nghe được rất thích thú, nhưng Tạ Tiểu Như da mặt lại khá mỏng, mặt đỏ lên rồi.
 Dĩnh Tuyết chết tiệt này, sao có thể trêu ghẹo chính mình như vậy, tên Tiêu Đại Pháo chết tiệt này ( Tiêu Thần trước khi cùng nàng nói chuyện phiếm, đã giới thiệu tên mình là Tiêu Đại Pháo ) lại vẫn vui tươi hớn hở đấy, cũng không phản bác lời nói của Dĩnh Tuyết, hay là hắn thực sự thích mình rồi?
 - Ôi trời, Tiểu Như, cô phải bình tĩnh nha! Đều cùng nhau thuê phòng rồi đấy, còn sợ gì nha!
 Dĩnh Tuyết cười ha ha, lập tức nhìn Tiêu Thần hỏi,
 - Phòng 809 còn trống, cũng là phòng đôi, anh chàng đẹp trai đưa chứng minh thư để tôi đăng ký nào!
 - Ấy, tôi không mang chứng minh thư ở trên người.
 Tiêu Thần đang muốn lấy chứng minh thư ra, nhưng hắn lại nghĩ, vừa rồi hắn nói với Tạ Tiểu Như tên mình là Tiêu Đại Pháo, nếu bây giờ đem chứng minh thư ra, trên đó viết, Tiêu Thần, kia không phải tự mình vạch trần chính mình ư.

 - Không có chứng minh thư, việc này khá khó xử đấy, gần đây cấp trên kiểm tra rất nghiêm.
 Dĩnh Tuyết có chút khó khăn nói.
 Tiêu Thần liền nói:
 - Không thể nào? Vậy làm sao bây giờ, trực tiếp mở một căn phòng không phải là được rồi ư, chẳng lẽ tối nay lại còn có người đi tuần tra!
 - Anh không biết, khách sạn năm sao như chúng tôi, thông tin của khách hàng đều phải ghi chép trên máy vi tính đấy, nếu số chứng minh thư không đúng, thì không cách nào nhập vào trong máy vi tính đấy.
 Dĩnh Tuyết nhìn nhìn Tạ Tiểu Như, lập tức trong mắt tỏa ánh sáng, nói với Tạ Tiểu Như
 - Tiểu Như, cô mang theo chứng minh thư không?
 - Tôi?
 Tạ Tiểu Như có chút sắp nghẹn, nói
 - Tôi có mang theo, ngay trong túi của tôi ở ngăn tủ phía dưới kia.
 - Vậy là tốt rồi.

 Dĩnh Tuyết cười nói, khom lưng xuống dưới quầy lấy một túi xách màu đỏ, đúng là túi của Tạ Tiểu Như, mở túi xách nhỏ màu đỏ ra, từ bên trong lấy ra chứng minh thư của Tạ Tiểu Như, ở trước mặt hai người quơ quơ, cười nói
 - Dùng chứng minh thư của Tiểu Như là được rồi, dù sao các ngươi ở cùng chỗ mà!
 - Nhưng tôi rất hiếu kỳ chính là, vì sao còn ở phòng đôi, phòng đơn là được rồi mà!
 Dĩnh Tuyết cười ha ha nói.
 - Chị Tuyết, chị cũng đừng nói như vậy, tôi cùng anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, chị cứ dùng chứng minh thư của tôi giúp anh ta đăng ký phòng đi, anh ta mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi sớm.
 Tạ Tiểu Như xấu hổ đến chết đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
 - Được rồi, vậy dùng chứng minh thư của cô đi, phòng 809, đây là thẻ phòng.
 Dĩnh Tuyết động tác rất nhanh, vài phút liền làm xong thủ tục, Tiêu Thần nộp tiền xong, liền lấy được chìa khóa, nhìn Tạ Tiểu Như một bên cười nói
 - Chị Tiểu Như, hôm nay thật sự là cảm ơn chị rồi, buổi tối nhất định phải tới phòng của tôi, mọi người cùng nhau nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng Ah. . . Ha ha. . .
 Tiêu Thần đang định đi lên lầu nghỉ ngơi, bên tai liền vang lên một giọng nữ rất quen thuộc.
 - Tuyết Nhi, phiền cô lấy giùm tôi chìa khóa phòng 1803!
 - Tiểu Vận, hôm nay thật sự là cảm ơn em rồi, cảm ơn em đã cùng đi gặp mẹ của anh, những vấn đề mà mẹ anh hỏi, em không cần để ý đâu.
 Bên tay trái Tiêu Thần, xuất hiện một nam một nữ tại quầy lễ tân, người nam là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cao lớn, một thân tây trang màu bạc thẳng, mang nét đẹp trai và phong độ, dáng người cao lớn, thậm chí còn khỏe mạnh hơn Tiêu Thần vài phần. Người nữ thì càng làm cho người khác chú ý, khoảng một mét sáu tám, mặc bộ sườn xám màu đỏ dài, ngũ quan xinh xắn, cả người toát lên một cỗ khí chất tuyệt mỹ, môi đỏ mọng động lòng người khẽ mở, ngay cả Dĩnh Tuyết cũng kích động vài giây. Người nữ chừng hai bảy hai tám tuổi, không phải là ai khác, chính là vợ cả của Tiêu Thần, Tần Vận.
 Tần Vận đang cùng người đàn ông này trò chuyện với nhau, nhất thời cũng không chú ý tới Tiêu Thần, bởi vì Tiêu Thần mặc một thân đồ đen, hơn nữa ở giữa còn có Tạ Tiểu Như.
 - Anh Minh, anh quá khách khí, không có gì đâu. Bác Mai, em cũng lâu rồi không gặp, lời bác ấy nói cũng đều là quan tâm em đấy, anh không cần chú ý đâu.

 Tần Vận khẽ mỉm cười với người đàn ông cao lớn bên cạnh, nhẹ phẩy cái tai dài của mình một chút, Dĩnh Tuyết lúc này đưa chìa khóa phòng tới.
 - Chị Vận, đây là chìa khóa phòng của chị, chúc chị ngủ ngon.
 Dĩnh Tuyết cầm chìa khóa phòng cung kính đưa cho Tần Vận, khách sạn Quang Huy tổng cộng có mười tầng, tầng càng cao, giá càng đắt, những căn phòng ở tầng mười tám đều là khu căn hộ, ở một đêm ít nhất cũng phải tốn mấy ngàn tệ. Hơn nữa Tần Vận ở khách sạn Quang Huy này rất lâu rồi, khoảng hơn một tháng rồi, cho nên cô và Tần Vận cũng khá quen nhau.
 - Ha ha, Tuyết nhi cô vẫn khách khí như vậy.
 Tần Vận khen Dĩnh Tuyết một câu, cầm lấy chìa khóa phòng, nhìn người đàn ông bên cạnh nói
 - Anh Minh anh hãy đi về trước đi, giúp em nói với bác Mai, ngày nào đó có thời gian em lại tới thăm bác.
 - Ừ, hôm nay cảm ơn em nhé tiểu Vận, để anh đưa em lên lầu? Phòng em ở tận tầng mười tám, anh sợ trong thang máy không an toàn.
 Người đàn ông lên tiếng hỏi, cũng không định rời đi, hơn nữa ra vẻ quan hệ không tệ với Tần Vận.
 Tần Vận suy nghĩ vài giây, lập tức cười nói:
 - Được rồi, làm phiền anh Minh rồi.
 Dứt lời hai người xoay người rời khởi đại sảnh, Tần Vận vừa lúc quay lưng về phía Tiêu Thần, hắn cũng không nhìn thấy Tần Vận, nhưng thật ra thời điểm người nam nhân kia đi ngang qua bên cạnh Tiêu Thần, Tiêu Thần thấy được khóe miệng của gã lộ ra một tia cười tà.
 Mẹ kiếp, còn đưa vợ tôi lên lầu? Không phải là có âm mưu gì chứ!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận