Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Mười ba tay súng bắn tỉa trong đại viện chưa đến nửa phút, đã bị hoa hồng Ngân Ti giải quyết xong sáu người, Tiêu Thần cõng cô sau lưng né phải né trái, né những viên đạn bắn tỉa còn xót lại trên tay của bọn chúng, rất nhanh liền nhảy lên trên phía tường cao góc Tây Bắc, phòng gác Tiêu Thần giả trang Trần Vượng trước khi đến .
 
 - Bên trong hiện tại có hai người, giải quyết hết bọn họ là được rồi. Đến lúc đó trực tiếp từ trên tường cao nhảy xuống.
 Tiêu Thần thấp giọng nói, hoa hồng Ngân Ti quơ lấy hai cây súng, bắn một trận liên hồi về phía phòng gác, một trận nổ “bạt, bạt”, căn nhà gỗ nhỏ chìm trong mưa đạn, bị đánh nát, còn hai người ở bên trong nhà, đã chết thê thảm.
 
 Súng bắn tỉa bình thường chỉ dùng để ám sát cho lộ trình dài, làm sao có thể so sánh với hai cây súng liên thanh có đường kính lớn trong tay của hoa hồng Ngân Ti, căn nhà gỗ cũng không thể ngăn trở hoả lực của viên đạn có đường kính lớn này, dưới hai đợt công kích bắn phá, đã giải quyết xong trận đấu.
 
 - Coi chừng.
 Tiêu Thần đang định cõng hoa hồng Ngân Ti nhảy xuống từ bức tường cao, một viên đạn đánh lén chợt bắn ngang qua bên cạnh, khiến Tiêu Thần hết sức kinh hãi, lúc viên đạn này bay đến hắn chưa nhận thấy được. Đến khi hắn phát hiện, viên đạn này chỉ cách bọn họ chừng một thước.
 
 - Mau.
 Tiêu Thần mạnh mẽ nhấc lên cầm long chân khí, chắn trước ngực của hắn,viên đạn đánh lén đụng vào vào tầng chân khí, cũng chưa hoàn toàn bị ngăn trở, chỉ có hạ thấp xuống hơn nửa độ, nhưng vẫn chui vào trước ngực của Tiêu Thần.
 
 Phụt.
 Bị viên đạn bắn trúng, miệng Tiêu Thần phun ra ngụm máu tươi, thấp giọng nói.

 - Đông bắc, bốn mươi sáu độ.
 
 - Tên đáng chết.
 Thấy Tiêu Thần trúng đạn, hoa hồng Ngân Ti nổi giận, một trận bắn phá mạnh mẽ về phía Đông Bắc bốn mươi sáu độ, báo thù thay Tiêu Thần, sau khi bắn phá một vòng, một mình mạnh mẽ nhảy từ trên tường cao xuống, gã đánh lén Tiêu Thần lúc nãy, bị hoa hồng Ngân Ti giết chết.
 
 - Tiểu Thần, cậu không sao chứ?
 Hoa hồng Ngân Ti lo lắng hỏi, sắc mặt của cô cũng không tốt, vừa mới càn quét liên hồi, cô đã bị tiêu hao quá nhiều sức lực.
 
 - Không sao cả, chúng ta đi.
 Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, không tồi viên đạn kia bị tầng chân khí ngăn cản, không có xâm nhập vào bên trong da thịt của hắn, hơn nữa cho dù cơ thể của hắn bị đánh trúng, cũng không có đánh trúng vào mạch máu lớn hoặc thần kinh bộ vị, hắn còn có khả năng cử động.
 
 Tiêu Thần cõng hoa hồng Ngân Ti đến bên cạnh tường, muốn nhảy xuống, tường này cao hơn sáu mét.
 
 - Tiểu Thần, cậu có gấp lắm không? Nếu không chúng ta hay là đi ra bằng cửa chính vậy, nhảy xuống như vậy quả là quá nguy hiểm.
 Tuy rằng lúc trước đã biết năng lực của Tiều Thần rất phi phàm, tuy nhiên hoa hồng Ngân Ti vẫn không yên lòng.
 
 Tường cao sáu mét, trực tiếp nhảy xuống, thể trọng của hai người cộng lại cũng hơn hai trăm, trọng lực còn hơn một ngàn Newton. Trực tiếp nhảy xuống, Tiêu Thần muốn giảm xóc lớn, làm không tốt hai chân sẽ tàn phế, hơn nữa hiện tại Tiêu Thần đang bị thương, hoa hồng Ngân Ti càng nghĩ càng hoảng hốt.
 
 - Không sao, vết thương như vậy không chết được đâu.
 Tiêu Thần gượng chống, nhấc cầm long chân khí ở trong đan điền lên, bảo vệ thân thể hai người, cõng hoa hồng Ngân Ti nhảy xuống.
 
 Vèo
 
 Vèo
 

 Từng đợt gió lạnh thổi ngang qua bên người của hai người, hoa hồng Ngân Ti ôm chặt eo của Tiêu Thần, phía trước chăm chú dán chặt vào lưng của Tiêu Thần.
 
 Rơi tự do xuống sáu mét, tính theo công thức rơi tự do bình thường, có thể hao phí khoảng một giây. Nhưng hai người với cầm long chân khí giảm xóc, quá trình rơi này mất ba giây, như vậy làm giảm phần lớn sức giật.
 
 Bùm
 
 Tiêu Thần cõng hoa hồng Ngân Ti, vững vàng rơi từ trên tường cao xuống, giẫm đạp mấy cây cỏ xanh trên mặt.
 
 - Tiểu Thần, anh không sao chứ?
 Hoa hồng Ngân Ti có chút hoang mang, bởi vì sau khi Tiêu Thần hạ xuống, trong hai giây vẫn duy trì tư thế ngồi xổm thế này, còn chưa nói ước chừng đã bị thương rồi.
 
 
 
 
 
 
 Phụt.

 Tiêu Thần phun ra một ngụm máu tươi, hoa hồng Ngân Ti vội vàng nhảy từ trên lưng của hắn xuống, đỡ Tiêu Thần dậy.
 
 Mặc dù có cầm long chân khí bảo hộ cơ thể, nhưng số lượng của Cầm long chân khí chưa đủ, hơn nữa trước ngực Tiêu Thần bị trúng thương, dưới tác dụng của lực nảy lên, trực tiếp bị kéo căng ra, huyết khí trong lòng ngực quay cuồng, liền phun ra một ngụm máu tươi.
 
 Tiêu Thần sau khi ói ra một ngụm máu tươi, tỏ ra suy yếu, mặc dù chưa đến mức đi không nỗi, nhưng có chút chao đảo, vẫn đang ra sức chống đỡ lại thân thể của mình.
 
 - Chúng ta đi.
 Hoa hồng Ngân Ti đau lòng khi thấy Tiêu Thần như vậy, nhấc cánh tay của Tiêu Thần, dìu hắn đi.
 
 - Đến bên kia đi, có một chiếc xe ô tô không biển số của tôi đỗ ở đó, chạy đến khách sạn Quang Huy, nơi đó có một ít thuốc, có thể lấy đạn ra.
 Tiêu Thần không ngừng lắc đầu, hắn cố duy trì tỉnh táo, hắn còn đánh giá thấp uy lực của viên đạn này, hắn đã Đoán thể tầng bốn, vẫn còn chưa đủ để chống đỡ lại lực nỗ to lớn của viên đạn này.
 
 Hai người tương trợ dìu nhau đi, đi ra một con đường quốc lộ hoang vu, bên đường có một chiếc xe máy cũ kỹ không số đang đỗ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận