Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Luồng ánh sáng thần bí phảng phất có được lực cắn nuốt vô tận, Tiêu Thần thả ra cầm long chân khí, nó liền hấp thu cầm long chân khí, hơn nữa độ hấp thu cực nhanh, chỉ mấy giây đã hút sạch cầm long chân khí mà Tiêu Thần thật vất vả mới tu luyện ra. Cầm long chân khí dường như là thuốc bổ của nó, càng hấp thu nó càng trở nên hùng mạnh.
Sau khi hấp thu hoàn toàn Cầm long chân khí trong đan điền của Tiêu Thần, luồng ánh sáng này lại bắt đầu hấp thu lực lượng tự nhiên trong cơ thể Tiêu Thần.
- A!
- A!
Lực lượng tự nhiên trong cơ thể bị hấp thu, tương đương với việc cơ thể con người bị biến thành miếng thịt ngâm. Quá trình lực lượng tự nhiên bị hút đi là một quá trình đau đớn, Tiêu Thần trong miệng cũng không ngừng phát ra những tiếng gào thét giống như dã thú. . .
- Mình sắp chết phải không?
- Còn có rất nhiều cô bé đang chờ Đại pháo mình đi giải cứu đấy! Mình còn chưa kịp tiễn giết vài cô bé đảo quốc đâu! Tôi còn muốn đẩy ngã em Thi Nhu, mẹ vợ Phương Nhã, hoa khôi cảnh sát Tử Y, nữ hoàng bệ hạ, chị hoa hồng. . .
- Ta sao có thể chết!
Tiêu Thần rất không cam lòng, lực lượng trong thân thể ở trong vòng nửa phút, bị luồng ánh sáng hút ra toàn bộ, cắn nuốt sạch sẽ. Tuy rằng thân thể của mình còn bay ở giữa không trung, từ bề ngoài nhìn qua, giống như không bị trọng thương gì. Nhưng Tiêu Thần lại rất hiểu, đây đã là một thân thể vô dụng rồi, cho dù quái vật thần bí này đồng ý buông tha cho hắn, sau khi tỉnh lại hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi, vì toàn bộ kinh mạch của hắn đã bị phế bỏ, đan điền cũng bị hủy diệt rồi. . .
- Ngụy Trung Quốc chết tiệt! Trời giết Trần Tiểu Phương! Bố mày tới địa ngục cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Tuy rằng lực lượng cơ thể bị hút sạch toàn bộ rồi, tuy nhiên đầu não Tiêu Thần còn có một tia ý thức, chỉ có điều hắn không nhúc nhích được thôi. Tuy nhiên hiện tại dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng, cái gọi là tầng mười tám của căn cứ ngầm số 1, được xưng mười tám tầng địa ngục, kỳ thật chính là một cái âm mưu của bọn họ, muốn mưu hại mình. . . Mà người tham dự âm mưu số một này, dĩ nhiên là vị được gọi là Ngụy Trung Quốc thủ trưởng khu quân sự số 3nước Cộng hòa , Trần Tiểu Phương chính là nhân vật mấu chốt nhất chấp hành âm mưu này.
- Ha ha, Cầm long chân khí thật là ngon nha!
Vào lúc Tiêu Thần không cam lòng, trong luồng ánh sáng kia lại vang lên một tiếng cười vô cùng nham hiểm.
- Ngươi. . là . . ai. . .
Tiêu Thần nói ra ba chữ kia đều tiêu hao khí lực của hắn thật lớn, lực lượng trong thân thể bị hút đi 98%, hắn đã sắp tới giai đoạn dầu hết đèn tắt.
- Ha ha. . . Ngươi hỏi ta là ai?
Người nọ đột nhiên mỉm cười, luồng ánh sáng cũng sinh ra một trận rung động kịch liệt :
- Ta đã ngủ say quá lâu, hiện tại đã nhớ không nổi tên của ta rồi, ngươi để cho ta nghĩ vài ngày mới có thể nhớ ra....
- Khốn khiếp! Tao ‘x’ con em mày! Ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ! Bệnh thần kinh!
Tiêu Thần thầm nghĩ, hắn muốn mắng, tuy nhiên lại không đủ sức lực, hiện tại miệng muốn cử động một chút cũng khó khăn, càng miễn bàn muốn chửi ầm lên.
- Tuy rằng ta nhất thời nhớ không nổi tên của ta, nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta không phải là người, ngươi muốn ‘x’ em gái ta?
Cái kia thanh âm âm trầm kia mỉm cười, không ngờ gã đoán ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Thần.
- Đừng tưởng rằng bố không mở được miệng, thì không được mắng ngươi! Ta không thèm quan tâm ngươi có phải người hay không! Tao ‘x’ con em mày! ‘X’ mẹ mày! Bà xã mày, dì mày, chị vợ mày, bác mày, mẹ vợ mày, cô mày, thím mày… Con yêu quái nhà ngươi! Có giỏi thì đợi bố chữa khỏi, bố và mày đại chiến ba trăm hiệp, đánh lén đâu được tính là hảo hán!
Tiêu Thần tuy rằng khiếp sợ, nhưng hắn hiện tại đã sa cơ lỡ vận rồi, cũng không gì đáng sợ nữa, dù sao cũng chết, trước khi chết có thể hỏi ra tổ tông mười tám đời nhà nó một lần, cũng cam lòng!
Kỳ quái là quái nhân kia cũng không đánh gãy Tiêu Thần, tùy ý để Tiêu Thần mắng gã, cũng không xử lý Tiêu Thần, mà là sau khi Tiêu Thần tâm lực mệt mỏi, mới cười khẽ một trận.
- Ha ha, đã lâu rồi không bị người khác mắng chửi như vậy! Dám mắng của ta như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy….
Quái nhân đột nhiên mỉm cười, tuy nhiên liền trở nên âm trầm đứng lên, quát,:
- Tuy nhiên cũng là người cuối cùng! Tiểu tử, kế tiếp ta sẽ cắn nuốt sạch Đồ long giả chi linh của ngươi, sau khi ăn sạch, ta sẽ nhận được tự do của ta, còn ngươi thì đợi bị hủy diệt đi!
- Đồ long giả chi linh? Kia là vật gì?
Tiêu Thần thầm nghĩ.
- Hoá ra ngay cả Đồ long giả chi linh là gì ngươi cũng không biết, ngươi cũng thật đáng thương! Đồ Long này cũng thật chả ra làm sao, không ngờ lại chọn một người có ý thức cặn bã như ngươi làm người thừa kế của y!
Quái vật cười nhạo.
- Hoá ra gã vì Đồ Long giả mà tới? Nhưng gã làm sao biết ta là người thừa kế Đồ Long giả chứ, Tạ Đông không phải nói chỉ có hắn và mấy vị trưởng lão Long vực mới biết được sao?
Tiêu Thần trong lòng một trận rung mạnh.
Từ khi Tạ Đông ở trước mặt mình hóa thành một con cự long chân thật, sau khi đem thân thế của mình tự nói với mình, y liền đối với cái gọi là đại thần vũ trụ này, Đồ Long giả sinh ra hứng thú nồng hậu. Nhưng Tạ Đông sau khi truyền "cầm long bí điển" cho mình liền biến mất, khiến hắn đối với sự tình Đồ Long giả hoàn toàn không biết gì cả, cái gì là Đồ Long giả chi linh, hắn càng không rõ.
- Cuối cùng ngươi cũng sẽ chết, ta đây cũng để ngươi hiểu chuyện rồi chết cũng được! Cũng không uổng việc ngươi đem toàn bộ lực lượng rót vào cho ta!
Quái vật quát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui