Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Ngụy Trung Quốc đương nhiên không tin chuyện này, người thư ký thật thà Trần Tiểu Phương của mình tuyệt đối không thể to gan như vậy, dám ở trong căn cứ cùng bác gái làm loạn. Hơn nữa tiểu tử kia cũng khá bình thường, làm sao khẩu vị nặng như vậy. Hai người nói chuyện tào lao thêm vài phút đồng hồ, Ngụy Trung Quốc rốt cục cũng nói vào vấn đề chính.
- Nhiệm vụ Vương Thiết Lâm thế nào?
Ngụy Trung Quốc đặt vấn đề thăm dò, y đương nhiên biết Vương Thiết Lâm bây giờ còn đang sống sờ sờ đấy.
Tiêu Thần nhếch miệng cười nói:
- Ha ha, còn đang trong quá trình chuẩn bị, người bên cạnh tên kia nhiều quá, không dễ động thủ nha!
Từ trong miệng Tham Lang hắn biết được, lúc ấy một đống người ở Long Đằng Sơn Trang đều cùng lúc động thủ vì muốn tranh đoạt một miếng ngũ hành bài. Tuy nhiên Vương Thiết Lâm ở cuộc tranh đấu đó cũng biểu hiện khá khiêm tốn, chỉ phái ra mấy tên dị năng xuất chiến, mà tên đại Xà hoàng thần bí kia thì vẫn không hiện thân.
Sau chuyện đó, Vương Thiết Lâm mang theo đại bộ phận người của y an toàn rút lui khỏi Long Đằng Sơn Trang, hiện tại phỏng chừng bây giờ đang giơ chân nhảy múa. Bởi vì y ở căn cứ BJ, Thiên đường nông trang, đã bị Tiêu Thần hủy không còn ra hình dáng gì nữa.
- Ừ, bên người Vương Thiết Lâm đúng là có mấy người cao thủ thần bí, muốn đạt được mục đích quả rất khó!
Ngụy Trung Quốc thở dài, lặng lẽ nhìn Tiêu Thần liếc mắt một cái, nhìn không ra tiểu tử này rốt cuộc là có ý tứ gì, không vội vàng bưng một ly trà lên uống chầm chậm.
- Ừ, đúng.
Đợi một lúc sau, Tiêu Thần miệng biệt thốt ra hai chữ như vậy.
Trà cũng sắp uống xong, Tiêu Thần và vị Ngụy trưởng gần sáu mươi tuổi này cũng không có gì hay ho để nói, đặt chén trà xuống:
- Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây, về sau nếu không có việc gì đừng tới tìm tôi uống trà. Huống chi là loại trà như vậy, không biết là đào được từ chỗ nào, vài tệ một lượng chứ gì.
- Ách. . Cậu cái đồ phá gia chi tử!
Ngụy Trung Quốc sắc mặt trở nên giống gan lợn, trà này y phải bỏ ra hơn một nửa tháng lương mua đấy, năm sáu trăm tệ một lượng đấy! Vừa rồi pha cho Tiêu Thần hai chén trà, chỉ thấy hắn uống một nửa, đã khiến cho Ngụy Trung Quốc đau lòng rồi, mấy trăm tệ đấy!
- Tôi không có nhà, ở đâu ra phá gia chi tử!
Tiêu Thần hô to oan uổng.
- Thôi đi, không cùng cậu tranh cãi nữa, bây giờ ta muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu.
Ngụy Trung Quốc khoát tay áo, nhấn một cái nút nhỏ màu đỏ trên bàn làm việc của y.
- Gọi bọn họ vào đi!
Hoá ra chỗ nút nhỏ màu đỏ chính là đặt một chiếc điện thoại, Ngụy Trung Quốc tiếp theo nhìn Tiêu Thần nói:
- Hôm nay tôi giới thiệu vài người cho cậu, lần này nhiệm vụ ám sát Vương Thiết Lâm khả năng phải sửa lại rồi.
- Hả?
Tiêu Thần cũng thu hồi hình tượng bất cần đời, nhíu mày.
Một phút đồng hồ sau, ba người mặc đồ đen đi vào trong văn phòng.
Hai nam một nữ, hai vị đồng chí nam, tuổi đều hơn ba mươi, bộ dạng coi như thanh tú, quy củ. Thân cao đều một mét bảy, mặt ngay ngắn, đầu ngắn, dáng người cũng không khôi ngô cường tráng, ánh mắt cũng không sắc bén.
Vị nữ đồng chí này thì khác, một thân đồ đen bó sát người làm nổi bật thân hình của nàng lên rất hoàn mỹ, vóc dáng so với haihi bắt tay Tiêu Thần, rất thân thiết nói:
- Hy vọng về sau cậu chiếu cố lão Lý tôi nhé, rất nhiều phương diện còn phải học tập cậu.
- Hai vị đại ca khách khí, mọi người học tập lẫn nhau mới tốt.
Những lời khách sáo này Tiêu Thần cũng sẽ nói một ít, tuy nhiên cũng không có lưu loát.
- Vị nữ đồng chí này là Tả Hàn của Phượng tổ, cũng là Phó tổ trưởng Phượng tổ.
Ngụy Trung Quốc giới thiệu sang vị nữ đồng chí thần bí này.
Tiêu Thần vừa nghe, khẩn trương đưa tay ra, thân thiện nói:
- Xin chào, Tả tiểu thư!
- Xin chào.
Tả Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không có bắt tay với Tiêu Thần:
- Tôi không có thói quen bắt tay người khác!
Ách.
Khuôn mặt bốn người đàn ông ở đây đều hiện lên chút xấu hổ, không nghĩ tới vị Phó tổ trưởng này tính tình lạnh lùng như vậy, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh đấy.
Tiêu Thần lập tức rụt tay trở về, hắn thật ra không để ở trong lòng với một số người tính tình kỳ quái.
Đoán chừng là xấu như khủng long, bình thường không dám gặp người, cho nên mới dùng khăn che mặt đấy!
- Ha ha, không sao.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng.
- Tốt lắm, khả năng nửa tháng này bốn người các anh sẽ hợp tác cùng một chỗ, ngồi xuống trước đi, tôi nói nhiệm vụ mới cho mọi người.
Ngụy Trung Quốc ra hiệu bảo bốn người đều ngồi xuống, Tiêu Thần cũng không giả vờ nữa. Tốt xấu bên cạnh còn có nữ đồng chí, ta nên biểu hiện tích cực một chút.
Ngụy Trung Quốc tự mình rót một chén trà cho bốn người, đương nhiên lá trà bên trong chắc chắn sẽ không thả thêm vài lá, một lá trà chính là mấy tệ đấy!
- Chuyện là như thế này, chuyên án Vương Thiết Lâm sẽ giao cho bốn người các bạn làm, do ba người Lý Hán, Lưu Kiệt, Tả Hàn thu thập tin tức, Tiêu Thần phụ trách động thủ.
Ngụy Trung Quốc nói.
- Nhưng tình huống bây giờ có thay đổi, bên người Vương Thiết Lâm đều có cao nhân, tạm thời không nên động thủ, chúng ta sẽ không lấy sinh mạng dũng sĩ nước Cộng hoà mà nói giỡn.
- Sở dĩ muốn bắt Vương Thiết Lâm, bởi vì lý do trước mắt là, y gần đây bắt đầu cấu kết buôn bán cơ quan nội tạng trong cơ thể người. Tuy nhiên hiện tại tôi muốn nói cho các bạn biết chính là, đó đều là việc nhỏ không đáng kể, gần đây nhân viên tình báo của chúng ta đã phát hiện ra tin tức mới. Vương Thiết Lâm sở dĩ đồng ý mạo hiểm đến Long Đằng Sơn Trang tham gia đại hội thuốc phiện, chủ yếu là bởi vì trong Long Đằng sơn trang xuất hiện một thứ mà khiến ngay cả Chủ tịch nước đều bị run sợ.
Ngụy Trung Quốc vẻ mặt rất nghiêm túc, ông ta dừng một chút, nhìn nhìn bốn người.
Nghe đến đây, Tiêu Thần cũng có chút khiếp sợ, thứ khiến Chủ tịch nước đều khiếp sợ, nhất định không phải rác rưởi!
- Chủ nhân Long Đằng ở Long Đằng Sơn Trang lấy được một phi thuyền ngoại cảnh, và đem nó giao cho Vương Thiết Lâm!
Ngụy Trung Quốc ném ra một quả bom tấn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui