Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

- Anh… anh muốn làm gì! Anh không phải nói anh sẽ không… với tôi…
 Thấy Tiêu Thần cởi áo xuống, Trần Viện vừa ổn định trở lại lại trở nên thấp thỏm.
 Tiêu Thần lại rất không kiên nhẫn khoát tay áo, thấp giọng quát:
 - Tôi nóng tôi cởi áo cô có ý kiến à! Tiếp tục nói những lời vô nghĩa tôi cởi nốt chỗ còn lại! Nhanh chóng nói về Tuệ nhãn dị năng của cô! Nói xong liền đi!
 ‘Cô nghĩ tôi muốn ở trong căn phòng tồi tàn này sao!’
 Tiêu Thần trong lòng khá không được tự nhiên, bởi vì lúc ra cửa chỉ mang theo người một trăm tệ, lại cho một ăn xin ở bên đường năm mươi tệ, kết quả trong túi hắn chỉ còn lại năm mươi tệ.
 Năm mươi tệ, không nghĩ cũng biết, chỉ có thể ở khách sạn kém nhất này mà thôi.
 - Ờ.
 Thấy Tiêu Thần hình như không có ý ở phương diện kia, Trần Viện lúc này mới yên lòng lại, bắt đầu từ từ nói về Tuệ nhãn dị năng của bản thân cho Tiêu Thần biết.
 - Lúc tôi sinh ra, mắt tôi vẫn luôn không mở ra được, mãi đến khi ba tuổi, một vị đạo sĩ đi qua cửa nhà dùng một giọt nước thần bí nhỏ vào mắt tôi, mắt tôi lúc này mới mở ra được. Hơn nữa từ đó trở đi, thị lực của tôi đều tốt hơn bạn đồng lứa mấy chục lần, mắt tôi còn có thể là một máy nhận tín hiệu đặc thù, có thể thấy rõ năng lực dị năng…

 Trần Viện bắt đầu nhớ lại, hồi ức của cô mất hơn nửa giờ.
 Nghe hơn nửa giờ, Tiêu Thần mới hiểu được sơ sơ.
 Cái gọi là Tuệ nhãn dị năng có hai công hiệu lớn, một là tăng thị lực cho chủ nhân.
 Trong ngành mắt kính hiện tại, người có thị lực tốt nhất là 1.5.
 Nói cụ thể một chút, người có thị lực đạt tới 1.5 có thể đứng xa hơn 2m thấy rõ các loại chữ lớn nhỏ… Mà Trần Viện thì có thể đứng ở khoảng cách hơn 20m có thể nhìn thấy chữ Hán lớn nhỏ!
 Công hiệu thứ hai của Tuệ nhãn dị năng chính là dùng để chĩa vào người dị năng. Nó có thể giúp chủ nhân thấy rõ các loại dị năng, năng lượng dị năng, các loại trình độ… Có thể nói Trần Viện là khắc tinh của người dị năng trên toàn cầu.
 Về nguyên lý hình thành Tuệ nhãn dị năng, Trần Viện giải thích cũng không được quá rõ ràng, đoán chừng chính cô đến bây giờ cũng không rõ, chỉ nói là lúc ba tuổi bị một đại sĩ khai quang.
 Tuy nhiên trong thời điểm Trần Viện hiện dị năng, hai mắt cô sẽ hình thành một hình ảnh độc đáo, hình ảnh sẽ cho thấy các tư liệu về chủng loại dị năng, năng lực và các phương diện khác.
 Nói trắng ra là, Trần Viện chính là một cái máy cảm ứng và cơ sở dữ liệu về người dị năng, các loại người dị năng trên toàn cầu đều có tư liệu trong đầu cô, đều có bị phân! Chỉ cần đôi mắt này của cô thấy được một người dị năng, cơ sở dữ liệu sẽ cho thấy tư liệu tương ứng, xuất hiện hình ảnh đặc thù trong mắt cô.
 - Ha ha, theo như lời cô nói, dị năng này của cô chính là ông trời ban cho đúng không?
 Tiêu Thần nghe xong giải thích của Trần Viện, khá không cho là đúng, hắn không tin cái chuyện xưa ba tuổi gặp được đạo sĩ, tình tiết máu chó như vậy lấy ra dụ dỗ trẻ con ba tuổi còn được.
 Trần Viện đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Tiêu Thần, cô lại một mực chắc chắn sự thật này, hừ nói:
 - Thích tin thì tin, không tin thì thôi! Dù sao chuyện chính là thế, tình huống cũng là tình huống này! Anh xem rồi xử lý đi!
 - Ồ! Tính khí nóng nảy của cô bé này tới rồi sao? Hôm nay tôi cho cô biết tay xem sao…
 Tiêu Thần lén liếc Trần Viện vài cái, cô nàng này lúc tức giận còn có vài phần động lòng người đấy, hắn lập tức vọt đến bên cạnh Trần Viện, ôm lấy eo thon đẫy đà động lòng người của cô.
 - Anh… anh làm cái gì vậy!
 Trần Viện bị động tác này của Tiêu Thần làm cho xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, người này sao lại nói biến sắc mặt liền biến được, so với lật sách còn nhanh hơn!

 Tiêu Thần mạnh mẽ ôm Trần Viện tới bên người, miệng rộng tiến tới cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn trước mặt, phía trên có bôi son môi xa hoa.
 - Tôi không muốn làm gì cả, cô có thể có tư tưởng lành mạnh một chút, trong sáng một chút, ôm một cái lẽ nào là muốn làm cái gì sao? Cô nghĩ tôi muốn làm gì?
 Tiêu Thần xấu xa cười nói, bàn tay to ở bên hông Trần Viện hung ác nhéo vài cái, xoa xoa vài cái.
 Tuy đồng ý không giết cô, cũng không xâm phạm thân thể cô. Nhưng ôm một chút hẳn là trong phạm vi có thể lý giải được…
 - Không biết xấu hổ…
 Trần Viện thấp giọng mắng vài câu, Tiêu Thần làm như không nghe thấy, ôm Trần Viện chiếm tiện nghi, giải bỏ cơn nghiện trên tay.
 Tiêu Thần ôm Trần Viện, trong lòng lại nghĩ xem xử lý cô thế nào, nếu cứ như vậy mà thả cô, vậy quá dễ dàng cho cô rồi, chuyện của cái tổ chức Huyết Linh kia, chính mình còn chưa hỏi.
 - Huyết Linh là tổ chức gì?
 Tiêu Thần rốt cuộc cũng hỏi, tốt nhất là hỏi một chút phòng ngừa một chút, tổ chức như vậy bản thân vẫn là mau chóng báo lên bộ phận của Ngụy Trung Quốc nước Cộng Hòa
 - Ách.
 Trần Viện vừa nghe Tiêu Thần hỏi tới cái này, sắc mặt lập tức từ đỏ tới trắng, á khẩu nửa ngày vẫn quyết định nói ra,
 - Huyết Linh là một tổ chức người Huyết tu, trụ sở ở nước Y, tôi chỉ là mấy tháng gần đây bị bức bách mới gia nhập, trước mắt còn chưa đi vào nội bộ của bọn họ, có nhiều tình huống tôi cũng không biết.
 Nghĩ đến tổ chức Huyết Linh, tâm tình của Trần Viện vừa được cứu lập tức chìm xuống đáy cốc, người cầm đầu Tả hộ pháp kia của mình đều chết rồi, tổ chức nhất định sẽ tìm phiền phức cho mình, mình có thể trốn được sao?

 - Ồ, hóa ra là như vậy.
 Tiêu Thần nghe ra được sự thành thực trong lời nói cô ta, ánh mắt khôi phục vẻ bình thường, buông cô ra, cầm áo sơmi trên giường mặc vào.
 - Tôi khuyên cô lập tức rời khỏi tổ chức kia! Mang theo người nhà cô, bạn bè cô đi tìm người này trước, người đó sẽ giúp các cô sắp xếp chỗ ở và bảo vệ các cô, tôi có thể giúp chỉ có nhiêu đây…
 Tiêu Thần lấy ra một cái thẻ đưa vào tay Trần Viện, cười cười với cô,
 - Hôm nay không mang theo tiền, vốn muốn tìm một phòng khách sạn tốt một chút bàn chuyện nhân sinh với cô, lần tới có cơ hội thì bàn nhé…
 Dứt lời, Tiêu Thần mở cửa rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại vẻ mặt kinh ngạc của Trần Viện, bởi vì trên thẻ viết tên và chức vụ một người.
 - Phó chủ tịch Quân ủy nước Cộng Hòa, Ngụy Trung Quốc!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận