Bạn học Lăng Thiên bị phế rồi, ít nhất là trong thời gian ngắn bị phế !
Sau khi ngã xuống đất 2 phút, được đưa vào bệnh viện. Sau đó nghe nói bị thương không nhẹ, những học sinh vây quanh xem lúc đó rất nhanh đem tình hình báo lại với trường học rồi.
Chỉ mong trường học xử phạt Tiểu ma nữ rõ ràng là điều không thể, thậm chí ngay cả người có tiếng là Thiết Diện Diêm Vương (công chính nghiêm minh, chí công vô tư ) hiệu trưởng Dương Thiên Nhai cũng cười nhận lỗi với Tiểu Ma Nữ, tuyên bố về sau nhất định quản giáo tốt những học sinh nam này, hành động lần này của Thiết Diện Diêm Vương quả thực ngoài dự kiến.
Đến chiều, Lăng Chiến ông chủ nhà họ Lăng cũng biết tin đứa cháu trai bị thương, điều tra về thân thế Tiểu Ma Nữ xong liền đích thân mang theo quà và thẻ ngân hàng đi lên phía Hồ Trường Nghĩa nhận lỗi bồi thường, lại còn vì Tiểu Ma Nữ vô duyên vô cớ tặng mấy trăm ngàn tiều tiêu vặt.
Với bài học của Lăng Thiên, đám người trung học số 6 Lĩnh Hải không dám tự tiện hành động nữa, đều có phần tránh xa Tiểu Ma Nữ. Bất kì 1 nam sinh nào cũng không tự nguyện để mình làm đồ vật bị đá như kia, làm không tốt hỏng mất sau này không thể sinh con như vậy rất rắc rối
Tuần cuối của tháng 9
Trung học số 6 Lĩnh Hải tuy là áp dụng hình thức quản lý bán khép kín nhưng trên phương diện học tập, trường học cũng không ép buộc yêu cầu học sinh phải học thêm mà là mở ra một số khóa học tăng cường. Học sinh có thể dựa vào môn học bị lệch của mình, môn nào kém thì tiến hành báo lớp, đương nhiên bạn cũng có thể một môn cũng không báo, như vậy cũng không vấn đề gì cả. Tiêu Thần chính là một người như thế, lớp học tăng cường của môn học nào hắn cũng không tham gia, việc này ảnh hưởng xấu tới Cao Thi Nhu và Hồ Tư Doanh, hai hoa khôi trường cũng không báo danh môn nào.
Tối thứ bảy, Tiêu Thần cùng Cao Thi Nhu tới nhà mẹ vợ Hà Phương Nhã, sau gần ba tháng không có tin tức, Tiêu Thần lần đầu tiên trở lại nhà Hà Phương Nhã.
Lúc đầu hẹn thời gian đến là bảy giờ tối, nhưng Tiêu Thần có lẽ nóng lòng muốn sớm nhìn thấy Hà Phương Nhã nên lúc sáu giờ trời mới sẩm tối đã nhanh chóng có mặt tại nhà Hà Phương Nhã. Vừa đến cửa liền tỏ ra vô cùng siêng năng, bận rộn, nào là giúp rửa bát, nào là giúp rửa rau, thái rau việc nào cũng góp phần, loay hoay luôn tay luôn chân.
Hà Phương Nhã cũng xa cách một thời gian dài không thấy Tiêu Thần, vừa mới thấy hắn thiếu chút nữa là khóc rồi, nhưng cô lại che đậy cảm xúc của mình rất tốt, dù sao giờ con gái còn đang bên cạnh Tiêu Thần nữa.
Ba người bận rộn hơn một giờ đồng hồ trong căn bếp hơn 50m2, một bàn đầy các món ăn cuối cùng cũng được bầy ra, lần này so với lần đầu Tiêu Thần ra mắt mẹ vợ trước có phần thịnh soạn hơn. Lần trước có bốn món ăn một món canh, lần này Hà Phương Nhã còn tăng thêm hai món ăn, ba người sáu món ăn một món canh, ừm đúng là xa xỉ một chút
Trước khi ăn, việc đưa ra lời giải thích là điều khó tránh.
Hà Phương Nhã mỉm cười đưa ly lên :
- Nào, cầm ly lên, chúc mừng cả hai năm cuối rồi nhé!
- Cảm ơn mẹ .
Cao Thi Nhu cười thầm đồng thời đưa ly lên.
Tiêu Thần vội vã cười theo:
- Cảm ơn mẹ.
- Ấy! Anh sao cũng gọi là mẹ rồi?
Cao Thi Nhu có vẻ không thích, mặt đổi sắc đỏ trừng mắt liếc Tiêu Thần một cái.
Tiêu Thần phân bua nói:
- Anh sao mà không gọi thế nào? Em sớm muộn gì cũng được gả cho anh, lúc đó anh cũng phải kêu chị Phương Nhã là mẹ, chi bằng gọi luôn từ bây giờ, gọi quen rồi sau này càng thuận miệng!
- Tôi cũng không muốn bị gọi là mẹ bây giờ, như vậy giống như là người ta già lắm đó.
Hà Phương Nhã tru cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ không hài lòng trừng mắt liếc Tiêu Thần một cái, cái trừng mắt này thiếu chút nữa khiến linh hồn xấu xa của Tiêu Thần bị câu mất.
Ầy, mẹ vợ chính là mẹ vợ mà, cả cái nhìn khinh khỉnh cũng có sức hấp dẫn thế này!
- Đúng rồi, người ta còn chưa quyết định có gả cho anh không, còn phải xem biểu hiện sau này của anh nữa.
Cao Thi Nhu khẽ nói.
Tiêu Thần nhanh nhảu nói :
- Được rồi! Uống ly này đi đã, có chút khát rồi.
Tiêu Thần nhanh nhẹn kéo nhẹ tay của hai người con gái, ba chiếc ly chạm nhẹ một cái, nuốt một ngụm rượu vang xuống trước khi ăn.
Một bữa cơm hòa thuận, ba người đều cố gắng hưởng thụ sự ấm áp này.
Trong bữa cơm, hai người con gái cười cười nói nói mọi chủ đề, nhất là thời gian gần đây Tiêu Thần không biết lại học được từ đâu không ít những lời nói hài hước khiến cho mẹ con Hà Phương Nhã đều cười không ngớt, đến nỗi cơm cũng muốn bay ra, cũng may cả hai mẹ con họ đều có tính cẩn thận nên giữ được bình tĩnh.
Sau khi ăn tối xong, ba người lại ra trò chuyện ở phòng khách, Hà Phương Nhã cũng hỏi han tình hình gần đây của Tiêu Thần nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến sự việc ba tháng này của Tiêu Thần, hẳn là cũng biết Tiêu Thần có nỗi khổ trong lòng nên không hỏi thêm. Trong khi cô con gái Cao Thi Nhu tựa vào vai Tiêu Thần tỏ vẻ mãn nguyện trước mặt mẹ mình, Hà Phương Nhã bên ngoài trông cũng rất tự nhiên, không có gì là ngại ngùng nhưng thật ra cô đang mất bình tĩnh, ngồi chỗ thường ngày mà liên tục đổi tư thế.
…
- Tiểu Thần, cậu và Cao Thi Nhu năm nay đều cuối cấp rồi, nên dốc sức học hành chăm chỉ nhé, năm tới thi lên Đại học đối với cả hai là điều quan trọng đấy.
Mất cả buổi Hà Phương Nhã mới nói ra được những lời nói mà một bà mẹ vợ nên nói ra.
Tiêu Thần gật đầu nói:
- Vâng, con và Thi Nhu nhất định sẽ gắng sức, cố gắng một lần thi thật tốt vào Đại học.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, Tiểu Thần thực ra rất thông minh, chỉ cần anh ấy chăm chỉ, nhất định sẽ đạt được thành tích cao mà.
Cao Thi Nhu đối với Tiêu Thần thực là có lòng tin, cô tự tin bảo đảm với mẹ.
- Ây !
Hà Phương Nhã nhẹ nhàng thay đổi khẩu khí với hai người:
- Mẹ thực ra đối với cả hai không có yêu cầu cao nào cả, có thể thi đạt hay không cái đó tùy vào sự nỗ lực của hai đứa, dù sao kỳ thi chỉ có một lần, cũng là lần quan trọng nhất, tính ngẫu nhiên rất lớn. Mẹ chủ yếu mong hai đứa có thể vui vẻ, hạnh phúc, trường học dù sao cũng là nơi mà việc học được coi là chính, cho dù cả hai sau này không thi được, lúc nhớ lại những vất vả đó, sẽ cảm thấy trường học là nơi rất tốt đẹp. Cạnh tranh ở đời là rất lớn, chỉ có những nơi giống như trường học mới là chỗ thuần chất, trong sáng nhất, có tình bạn trong sáng nhất, tình yêu trong sáng nhất, đến lúc ra xã hội sau này, suy nghĩ khác đi nhiều rồi, có nhiều người, nhiều lúc, nhiều việc đều vì lợi ích và mục đích cá nhân đấy. Cho nên mẹ hy vọng cả hai đừng uổng phí thời gian còn ở trường học, nên lưu lại những kí ức tốt đẹp tại nơi này, vì đó là để sau này các con không hối hận.
- Vâng, con biết rồi mà mẹ.
Cao Thi Nhu rất thận trọng gật đầu một cái, cô bình thường rất ít khi nghe lời mẹ một cách nghiêm túc như thế.
Tiêu Thần cười một cái, nhẹ nhàng nói với mẹ vợ :
- Được được, chị Phương Nhã, chị nên xuất bản một cuốn sách, lấy tên là “ Tuổi trẻ sân trường ” , nhất định sẽ bán chạy đó.
Những điều Hà Phương Nhã nói, Tiêu Thần rất đồng ý, trường học là “tiểu xã hội” thuần khiết, trong sáng so với cái xã hội này rất nhiều, nếu như bây giờ không quý trọng, đợi đến lúc ra đời rồi, bạn sẽ chẳng có cơ hội để quay lại nơi trong sáng như vậy nữa, rất khó để tìm thấy những tình bạn, tình yêu trong sáng đó.
( Những bạn học còn đang trên ghế nhà trường, cho dù là phổ thông hay đại học, thậm chí những bạn vẫn còn là học sinh cấp 1, cấp 2, thành thật hy vọng các bạn hãy coi trọng mỗi ngày đã qua ở trường, quý trọng mỗi ngày ở trường, đừng để bản thân cảm thấy tiếc nuối. Viết tiểu thuyết đại bộ phần đều có phần không đúng, nhưng những lời nói này đều là thật tâm, tuyệt đối không phải những lời nói tùy tiện, không phải là lên mặt, không phải là giáo huấn người khác, chỉ là làm một người bạn tốt trên mạng của các bạn, nói những câu từ đáy lòng, nếu có thể thì hãy nghe nhé…)
- Ha ha, cậu nói rất hay, tôi muốn xuất bản sách chỉ sợ người ta sẽ không mua thôi.
Hà Phương Nhã vui vẻ nói đùa.
Tiêu Thần liền giả bộ nghiêm mặt nói :
- Chị Phương Nhã, điều này chị lầm rồi, nếu như chị thật sự có ý định viết sách, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên mua. Tôi một lần mua mấy trăm quyển đó, từ từ rồi tặng lại cho bạn bè cũng được.
- Lại còn mua mấy trăm quyển cơ à, cậu lấy đâu ra tiền thế ?
Hà Phương Nhã cười ý hỏi.
Nói đến đây, Hà Phương Nhã liền nghĩ đến một vấn đề, quen biết Tiêu Thần lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa biết qua vấn đề thu nhập của Tiêu Thần, ngay cả gia đình của Tiêu Thần cũng ít hỏi đến. Vì khi Tiêu Thần mới qua lại với Cao Thi Nhu, cô nghĩ rằng bọn trẻ chỉ là vui đùa với nhau như vậy, có thể không lâu nữa rồi cũng sẽ như kết thúc chia tay, cũng không cần phải hỏi đến gia cảnh như vậy.
- Khà khà, mấy trăm quyển sách tôi vẫn mua được đó.
Tiêu Thần đắc chí cười.
Theo như báo giá hiện tại mà tính, một quyển 30 đồng, mua cái 500 quyển thì cũng mất 15 ngàn rồi, tuy nhiên hiện tại thẻ ngân hàng của tên tiểu tử Tiêu Thần khoảng hơn 2 trăm triệu, tính ra cũng được coi là triệu phú rồi, nhưng đấy chỉ là con số về tiền mặt, còn không tính đến các loại tài sản cố định, tất nhiên tài sản cố định của Tiêu Thần cũng chỉ có 1 căn nhà 3 phòng 2 sảnh ở Lĩnh Hải thôi.
- Ồ, thế ư ?
Hà Phương Nhã kinh ngạc.
Chỉ là một sinh bình thường, nói mua mấy trăm bản chính, Hà Phương Nhã vẫn thật là không dám tin! Lẽ nào tên tiểu tử này là con một nhà giàu mới nổi ?
Cao Thi Nhu ở một bên cũng không tin lắm :
- Lại có người muốn khoe khoang rồi, mẹ , con thấy ngày mai mẹ xuất bản sách luôn đi xem tên tiểu tử này khoác lác cỡ nào !
- Hứ ? Các người không tin ư ?
Tiêu Thần lôi ra một tập thẻ ngân hàng đẩy qua cho hai mẹ con nhà này xem, còn dám xem thường chồng, còn dám xem thường con rể không, quá kỳ cục rồi !
Mẹ con Hà Phương Nhã cùng lúc lắc đầu, đối với họ điều kiện kinh tế của Tiêu Thần thực sự là đưa ra thách thức.
Tiêu Thần giận, hơi nổi giận rồi, hắn lấy ví trong túi áo ra, đem ví tiền đặt vào tay của Cao Thi Nhu, đắc ý nói :
- Đây đây, bà xã, ví tiền này thuộc sự quản lý của em nhé .
Cao Thi Nhu cầm lấy, mở ra bên trong thấy có mấy chục tờ tiền mới, chỉ có một cái thẻ ngân hàng, cô cười nói :
- Cũng không có bao nhiêu, số tiền này đâu mua hết mấy trăm quyển sách kia !
Đôi mắt Hà Phương Nhã thật tinh tường, cô liếc qua một thẻ ngân hàng trong bóp Tiêu Thần , lấy ví tiền từ tay con gái, rút ra chiếc thẻ đó, xem đi xem lại mấy lần, chân mày chợt cau lại.
- Mẹ, sao vậy ? Có chuyện gì sao ?
Cao Thi Nhu thấy chân mày mẹ cau lại như thế, không biết có phải xảy ra vấn đề gì không.
Hà Phương Nhã liền lắc đầu, cười vội nói :
- Không đâu, không sao, chỉ là cái thẻ này nhìn có chút đặc biệt thôi.
- Đúng vậy đó, viền của cái thẻ này nhìn giống như là dùng kim tuyến khảm vào này! Tiêu Thần, anh từ đâu mà làm được tấm thẻ như vậy thế?
Cao Thi Nhu cũng phát hiện có một vài điều đặc biệt trên chiếc thẻ ngân hàng này, thẻ ngân hàng là 1 cái thẻ VsVa, viền thẻ dùng kim tuyến khảm, so với thẻ thường thì giống thẻ cao cấp hơn nhiều.[/CHARGE]