Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Vừa thấy tia chớp sắp đánh trúng vào người mình, Tiêu Thần lại ném ra mấy tảng đá, nhảy vọt một bước đáp lên một tảng trong số đó, tránh được tia chớp trong gang tấc.
- Thiệt là nguy hiểm chết người!
Tiêu Thần vừa ném đá ra phía trước, từng bước nhảy đạp lên đá để thoát thân, vừa nhẹ nhàng quay lại liếc nhìn tia chớp kéo dài trên mặt đất ở phía xa kia.
Bình thường chúng ta nhìn thấy tia chớp, đều là từng tia mảnh dài, xẹt ngang qua phía chân trời, một tiếng ầm vang.
Thế nhưng quan sát ở khoảng cách gần thế này Tiêu Thần mới biết được, thì ra tia chớp cũng có độ rộng, tia chớp vừa nãy độ rộng khoảng chừng mười mấy centimeter, chỉ có điều càng về phía ngọn, lực của tia chớp càng yếu, độ rộng cũng trở nên càng lúc càng hẹp!
Cho dù đã cách xa tia chớp kia bốn năm mét rồi, thế nhưng uy lực của tia chớp lan tới vẫn khiến Tiêu Thần rùng mình, cho dù có tu vi Đoán Thể tầng bảy, vẫn cảm thấy hoảng hốt một hồi. Cũng may Daniel đã trói Thú rời nước lại, hơn nữa hai đám mây đen cũng đã tản ra, cho dù nó muốn dùng hai đám mây đen kia phóng ra tia chớp cũng là chuyện không thể.
Sự xuất hiện của tia chớp thường phụ thuộc vào sự xuất hiện điện cực, khi điện cực âm tiếp xúc, sẽ sinh ra tia chớp cực mạnh. Hai đám mây đen chính là hai vật mang điện âm, khi đã tản ra một khoảng cách nhất định, thì Thú rời nước sẽ rất khó gom chúng lại một chỗ để một lần nữa phóng ra tia chớp.
- Lão đại! Mau dùng ngân châm đâm vào quả Hắc Thủy Cầu kia!
Daniel la lớn, tiểu tử kia đang chắp tay trước ngực, đang nghiến răng, trên trán nổi lên vài đường gân xanh, mồ hôi lạnh túa ra.
Grừ grừ (tiếng gầm)

Con Thú dời nước đang giãy giụa, nó dùng hết sức lực muốn giãy ra khỏi tấm lưới lớn, nhưng mà dù sao nó cũng mới chỉ là một con Thú dời nước chưa trưởng thành, lại bị Daniel cật lực giữ lấy, khó mà thoát nổi.
Yếu vị sinh mạng của Thú dời nước nằm ở quả Hắc Thủy Cầu giữa người nó, chính là quả Hắc Thủy Cầu vừa nãy xuất ra vài cái xúc tu, chỉ cần phá hủy quả Hắc Thủy Cầu này, thì con Thú dời nước đành phải nộp mạng.
Tiêu Thần gật gật đầu, hướng nhìn lên phía trên, hắn hiện tại còn cách đầu con Thú dời nước hơn hai mươi mét, hắn ngay lập tức ném ra vài hòn đá, đồng thời từ không gian đặc dị lấy ra hàng trăm ngân châm, vừa hay tìm thấy một ngọn giáo bạc.


Hơn mười cây ngân châm phóng tới quả Hắc Thủy Cầu giữa người Thú dời nước, những cái xúc tu của nó đều bị cái lưới lớn cuốn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân châm đâm vào mệnh thể.
Gừmmm
NGAO
Thú dời nước bị ngân châm đâm trúng, lập tức gầm rống lên những tiếng đau đớn, khiến trên bầu trời cao nổi lên một trận gió lớn, Tiêu Thần lúc này vẫn còn đứng giữa không trung, bị cơn gió mạnh thổi trúng, thiếu chút nữa trực tiếp ngã từ trên cao xuống.
Tất cả ngân châm của Tiêu Thần đã dùng, toàn bộ đều được tẩm chất kịch độc, thế nhưng loại chất kịch độc này hình như vẫn không gây ra thương tổn quá lớn cho Thú dời nước, dù sao thì quả Hắc Thủy Cầu kia đường kính cũng phải đạt chừng một mét. Dùng mấy cây châm còn nhỏ hơn cây tăm này, trong một thời gian ngắn không thể nào là một nhát chí mạng đối với nó! Hơn nữa Tiêu Thần phát hiện, mấy chục cây ngân châm kia đâm vào Hắc Thủy Cầu, chỉ một lát sau đã bị Hắc Thủy cầu phun ra, chỉ có điều từ phía Thú dời nước phát ra một tiếng gầm rống lớn hơn, có thể nghe ra được một ít đau đớn, loại ngân châm này cũng có tác dụng nhất định đối với Thú dời nước.
- Lão đại, mau dùng ngọn giáo bạc đâm vào tim nó, quả Hắc Thủy Cầu đó! Em sắp giữ không được nữa rồi!
Daniel từ đan điền đã bay lên trên đầu Tiêu Thần, chỉ có điều không có thân thể, chỉ có một cái bóng trắng hình người, “ọc” một tiếng, Daniel phun ra một chất lỏng màu trắng, lập tức thân ảnh của gã trở nên mờ nhạt đi vài phần.
- Khốn kiếp!
Trong lòng Tiêu Thần cảm thấy không ổn, vốn cứ nghĩ Daniel rất hoành tráng đấy, không nghĩ tới gã này bị thương nặng như vậy, hơn nữa hai tay run rẩy, trong miệng chất lỏng màu trắng kia không ngừng chảy ra.
Người và thú đều có thể chảy máu, thế nhưng Daniel thì không giống như vậy, gã là thú bảo hộ sống trong đan điền của Tiêu Thần, chính là dựa vào Cầm Long Chân Khí trong đan điền
Loại chất lỏng màu trắng này trên thực thế, chính là chân khí bổn mạng của Daniel, hiện tại đã mất đi khá nhiều, cho thấy gã đã bị thương, điều này giống với máu của con người.
- Con súc sinh kia, chịu chết đi!
Tiêu Thần nổi giận gầm lên, lại hướng về khoảng không phía trước ném ra hơn mười hòn đá còn lại vừa lấy ra trong không gian đặc dị, thân mình nhảy vọt lên cao mười mấy mét, một ngọn giáo bạc dài khoảng hơn hai mét cắm thẳng vào Hắc Thủy Cầu to lớn kia.

Gừmm gừmm!
Thú dời nước dường như cảm thấy được lực sát thương của ngọn giáo bạc, sợ hãi mà kêu lên NGAO một tiếng, dùng toàn bộ sức lực giãy tránh ra khỏi tấm lưới lớn trên người.
PHỤT!
Daniel lại thổ ra một ngụm chất lỏng trắng, cả thân hình trở nên càng mờ nhạt hơn, có thể thấy được màn giãy giụa của Thú dời nước đã gây ra cho gã thương tích không nhỏ.
Song Daniel bị thương thì bị thương nhưng vẫn trụ được tới giờ khắc này, ngọn giáo dài của Tiêu Thần đã đâm chính xác vào giữa Hắc Thủy Cầu!
Gừmmm!
NGAO!
Thân thể của Thú dời nước run rẩy trong giây lát, lập tức bật ra mấy tiếng thét dài, cả sơn cốc đều bị chấn động, một trận cuồng phong khuếch tán ra ngoài từ quả Hắc Thủy Cầu kia.
Cuồng phong thổi mạnh đến nỗi khiến cho mắt của Tiêu Thần khó chịu, hắn vội vận Cầm Long Chân Khí bảo vệ lấy chính mình, nhờ vậy mới tránh bị cuồng phong thổi bay.
Do một đầu ngọn giáo bạc đã đâm vào Hắc Thủy Cầu, Tiêu Thần cũng không cần phải dựa vào mấy hòn đá, một tay nắm lấy một đầu ngọn giáo, cả người treo ở trên không trung cách đất một trăm mét.
- Lão đại, hãy xoay tròn ngọn giáo vài lần, giết, giết chết nó đi!
Daniel bật ra tiếng nói trầm thấp rời rạc, gã đã cầm cự không nổi rồi, cần bổ sung Cầm Long Chân Khí gấp.

Tiêu Thần gật gật đầu, tay mạnh mẽ dùng lực, cả ngọn giáo bạc đang ghim giữa Hắc Thủy Cầu xoay ba trăm sáu mươi độ.
NGAO!
Thú dời nước lại bật ra một tiếng gào đau đớn, mấy chục xúc tu dài trên thân Hắc Thủy Cầu, trong nháy mắt có thể thấy được đã co ngắn lại, ban đầu dài đến bảy tám mét, chỉ một chốc đã co lại còn không đến một mét, phía dưới Hắc Thủy Cầu cũng rỉ ra một ít chất lỏng màu đen.
- Đập cho mày thêm mấy phát nữa!
Tiêu Thần nảy sinh căm hận, tay lại vận lực, nắm lấy ngọn giáo bạc xoay thêm vài vòng, lần này tiếng gầm rống của Thú dời nước không còn lớn lắm, xem nhịp thở thì có vẻ đã sắp chết rồi.
- Lão đại lưu ý là nhớ bỏ nó vào không gian đặc dị, em sắp thu hồi lại lưới Lam ngọc!
Daniel thở phào một cái, lập tức buông hai tay ra, chỉ thấy lưới Lam ngọc to lớn đã biến thành một tia sáng trắng chiếu vào giữa ấn đường của gã rồi biến mất.
Nửa phút sau, con Thú dời nước đã chết hoàn toàn, toàn bộ mấy mươi cái xúc tu đã thu vào trong Hắc Thủy Cầu, kích thước của Hắc Thủy Cầu cũng thu lại rất nhỏ, Tiêu Thần vội rút ngọn giáo bạc ra, đồng thời bỏ quả Hắc Thủy Cầu thu nhỏ này vào trong không gian đặc dị.
Cùng lúc đó từ trong không gian đặc dị lấy ra một cây dù lớn, giương dù ra, từ trên cao chầm chậm đáp xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận